Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 15 : Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 15: Phan Vân ra tay chia rẽ uyên ương   Đêm đó, Tiêu Nhược đi xã giao đã uống rất nhiều rượu, tài xế đưa cô về nhà lúc 10 giờ.   Cô đang nằm trên sô pha, không ngừng nói, lời nói của cô mơ hồ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Phân Vân dùng đuôi mắt nhìn chằm chằm lão Tiêu.   Lão Tiêu sau lưng bị mũi tên lạnh lùng của vợ bắn qua, mồ hồi lạnh toát ra.   Phan Vân tức giận than thở: “Anh cả ngày ở nhà không có việc làm, còn ném hết đống thứ lộn xộn trong công ty cho con gái tôi. Anh có còn là bố của con bé không?”   Lão Tiêu đứng bên ghế sô pha như một đứa trẻ mắc lỗi, cười to: “Nhược Nhược có tửu lượng tốt hơn cả anh.”   Phan Vân cởi dép trên chân mình ra đánh: “Tôi đang nói chuyện uống rượu à?”   Chiếc dép đập vào vai lão Tiêu, không đau nhưng ông giả bộ đáng thương xoa xoa “Ngày mai anh trở lại công ty làm việc được không?”   “Anh cút lên lầu đi.” Phan Vân càng nói càng tức giận: “Đừng để tôi gặp anh.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lão Tiêu ngoan ngoãn lên lầu.   Tiêu Nhược lẩm bẩm, say khướt oán giận: “Em đã làm gì cho anh tức giận…” Cô mở mắt ra, nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh, tự lẩm bẩm: “Rõ ràng là tới Đế Giang tìm em…”   Cô vừa oan ức vừa tức, nhưng nghĩ đến khuôn mặt Hứa Gia Ngôn cô lại không thể tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng nói lớn: “Hứa Gia Ngôn… Hứa Gia Ngôn… Hứa Gia Ngôn…”   Phan Vân lúc này đã nghe rõ, con gái đang gọi tên một người đàn ông.   Bà nghiêng người hỏi: “Nhược Nhược, Hứa Gia Ngôn là ai?”   Tiêu Nhược lẩm bẩm không trả lời bà, như đang nói trong mơ: “Em thích anh… anh biết không. Em thích anh rất nhiều…”   Cô lại lầm bầm một lúc rồi im lặng.   Phan Vân sửng sốt một hồi, lập tức chạy lên lầu.   Lão Tiêu đang nằm trên giường xem bóng đá, vừa thấy vợ đi vào vội vàng tắt TV.   Ông đang chuẩn bị tiếp tục lắng nghe giáo huấn.   “Lão Tiêu, Hứa Gia Ngôn là ai?”   Hả? Lão Tiêu phản ứng chậm, một lúc mới đi tới: “Ai?”   “Hứa Gia Ngôn! Hứa Gia Ngôn!” Phan Vân trợn mắt: “Vừa rồi Nhược Nhược cứ gọi cái tên này.”   Lão Tiêu nói thầm tên: “Hứa Gia Ngôn? Hứa Gia Ngôn?...”   Phan Vân không muốn đoán lung tung, với tay tới đầu giường, lấy điện thoại của Lão Tiêu gọi điện cho thư ký Dương.   Bên kia điện thoại, thư ký tưởng là chủ tịch Tiêu, anh cung kính gọi: “Chủ tịch Tiêu.”   Phân Vân nói: “Thư ký Dương.”   Thư ký lập tức đổi lời: “Phu nhân Phan.”   Phan Vân hỏi, “Nhược Nhược và Hứa Gia Ngôn là như thế nào?”   Thư ký không dám trả lời bừa: “Phan phu nhân, ngài muốn chỉ phương diện nào?”   Phan Vân nén sự tò mò lại, bà vờ như bình thường: “Con bé có phải đang yêu đương?”   Đây là vấn đề nhạy cảm, anh không dám đắc tội một lớn một nhỏ, chỉ giả ngu: “Tôi cũng không rõ lắm.”   Phan Vân ra dáng ông chủ: “Anh là thư ký của nó. Không biết sao?”   Thư ký sợ mình nói sai: “Tôi thật sự không dám hỏi chuyện riêng của Tiêu tổng.”   Phan Vân nghĩ thầm, bà giả bộ thản thiên: “Được rồi, cậu cứ xem như tôi chưa gọi. Đừng đề cập với con bé bất cứ điều gì.” Nói xong cúp máy.   Hứa Gia Ngôn…   Đó có vẻ là người đàn ông mà Nhược Nhược đã từng chắc đến, con bé đang theo đuổi.   Chỉ sau một ngày, Phan Vân đã nắm rõ được hoàn cảnh gia đình và tình trạng thể chất của Hứa Gia Ngôn.   Mặc dù Phan Vân là một người nóng tính, nhưng bà biết tính cách của Tiêu Nhược không thể làm căng, nếu bà nói thẳng với Tiêu Nhược là bà không chấp nhận Hứa Gia Ngôn, không chừng Tiêu Nhược sẽ làm ra chuyện gì đó.   Phan Vân không có ý định xung đột trực diện với Tiêu Nhược, bà muốn trực tiếp tìm đến người kia để thể hiện thái độ của người làm bố mẹ của mình.   Hôm sau bà đến trong im lặng, thậm chí cả lão Tiêu cũng không biết, bà tự mình đến Hồng Phong Uyển.   “Cốc cốc…”   Hứa Gia Ngôn ngồi trên xe lăn từ phòng bếp đi ra mở cửa.   Ngoài cửa là một người phụ nữ, ăn mặc không quá cầu kỳ, nhưng toát ra từ xương cốt khí chất hơn người bình thường.   Phan Vân tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là mẹ của Tiêu Nhược.”   Hứa Gia Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Xin chào.”   Phan Vân nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn với thái độ lịch sự: “Xin lỗi Hứa tiên sinh, tự nhiên tôi lại đến làm phiền cậu.”   “Không sao ạ.” Hứa Gia Ngôn lịch sự xoay xe lăn sang một bên nhường chỗ cho bà: “Mời phu nhân vào.”   Phan Vân bước vào trong nhà, lén đánh giá đồ đạc ở trong nhà.   Rất sạch sẽ gọn gàng.   Hứa Gia Ngôn ngồi trên xe lăn, dẫn bà đến ghế sô pha: “Mời ngồi.”   Phan Vân phủi vạt áo, ngồi lên sô pha.   Hứa Gia Ngôn rất lịch sự và chu đáo, hỏi “Phu nhân có muốn uống trà không?”   “Không cảm ơn cậu.”   Hứa Gia Ngôn đi đến bàn lấy một ly thủy tinh trong suốt rất sạch, rót cho bà một cốc nước sôi để nguội rồi đặt trước mặt bà.   Phan Vân vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, đột nhiên không thể mở miệng khi nhìn thấy một Hứa Gia Ngôn hiền lành, lễ phép và tốt bụng như vậy.   Có một sự im lặng trong phòng khách.   Hứa Gia Ngôn nhìn bà có vẻ khó xử, giọng điệu nhẹ nhàng: “Phu nhân có gì muốn nói, cứ nói đi ạ.” Thật ra anh cũng đã đại khái đoán được.   Khi bà nói ra thân phận, anh cũng đã đoán được rồi.   Phan Vân không khách sáo nữa nói trước: “Chuyện của cậu và Nhược Nhược, tôi biết cả rồi.”   Hứa Gia Ngôn vốn đang nhìn vào mắt Phan Vân bây giờ anh đã cúi đầu.   “Nhược Nhược là một đứa trẻ rất kiêu ngạo, lúc đi học con bé luôn đứng nhất lớp, mười sáu tuổi đã trúng tuyển vào trường đại học, hai mươi tuổi đã cùng bố vào thương trường.” Khi nói đến Tiêu Nhược, Phan Vân rất tự hào. “Hai năm qua, nhiều người bạn của tôi đã giới thiệu cho con bé bạn trai nhưng con bé luôn từ chối, tôi cũng chiều theo ý nó. Nếu tôi đoán không sai, cậu là người đầu tiên con bé thích.”   Người làm mẹ như bà chỉ thấy con mình khóc hai lần. Lần đầu tiên là cái chết của bà nội Tiêu Nhược. Lần thứ hai là đêm qua, lúc bà đưa Tiêu Nhược trở về phòng. Tiêu Nhược ôm cánh tay của bà khóc lóc nói: “Hứa Gia Ngôn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy...”   “Hứa tiên sinh, rất xin lỗi, tôi đã điều tra cậu trước khi đến đây.” Bà có vẻ xấu hổ, cố gắng chọn câu nói không làm anh bị tổn thương, bà nói: “Tôi biết cậu là một người tốt, nhưng__”   Dù câu trước khen anh là người ưu tú thế nào thì khi bà nói “Nhưng__” cũng đã hiểu không cần phải nói thêm lời nào cả.   Hứa Gia Ngôn kìm nén tất cả  những cảm xúc mất mát, nói với một giọng điệu rất bình tĩnh: “Cháu đã hiểu ý của phu nhân.”   Phan Vân cảm thấy rất có lỗi: “Tôi xin lỗi Hứa tiên sinh.”   Anh lắc đầu, giả vờ thoải mái: “Đừng nói như vậy, cháu sẽ nói rõ với cô ấy.” Anh biết mình không xứng với cô, sẽ kéo chân cô, trì hoãn tương lại của cô, sẽ...   Mũi chua xót, anh cúi đầu, ánh sáng và bóng tối trong mắt anh hỗn loạn, anh cố gắng hết sức để che đậy nó.   Phan Vân có thể thấy anh là một người rất tốt, nếu không thì con gái bà đã không thích anh đến vậy, nhưng là một người mẹ, bà luôn phải nghĩ đến hạnh phúc sau này của con gái mình.   Phan Vân khẽ nắm chặt hai tay, có chút ngượng ngùng: “Tôi biết nói những điều này sẽ khiến cậu đau lòng.” Nhưng bà chỉ có thể ích kỷ như vậy, “Mong cậu có thể hiểu cho tấm lòng của người làm mẹ là tôi.”   Anh gật đầu rồi tiếp tục gật đầu, anh hiểu và cũng biết rằng cô sẽ tìm được một người có đầy đủ chân tay, khỏe mạnh yêu thương cưng chiều cô, cô sẽ có một tương lai tươi đẹp và hạnh phúc.   Tiễn mẹ của Tiêu Nhược đi, Hứa Gia Ngôn quay xe lăn ra ban công.   Mấy ngày này trong lòng anh trằn trọc, muốn đẩy cô ra nhưng không được, anh biết cô đã hãm sâu vào anh như thế nào, bởi vì anh cũng đã mắc kẹt vào đó.   Nhưng so với hạnh phúc của cô, thương tổn của anh có là gì?   Sáng hôm sau, Tiêu Nhược đang ngồi trên ghế tổng nhìn màn hình máy tính.   Điện thoại reo.   Là Hứa Gia Ngôn.   “Buổi trưa em có thời gian không?”   Tiêu Nhược vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội nói: “Có có.”   “Anh đã hứa mời em bữa cơm, trưa này đi đi.” Anh muốn mời cô bữa cơm cuối cùng, cũng xem như là lời tạm biệt.   “Được, vậy em đến đón anh.”   “Không cần, anh sẽ cho em địa chỉ, anh có thể trực tiếp đi.”   Địa điểm là một nhà hàng tây.   Hai người ngồi đối diện nhau.   Đầu tiên anh nói: “Dạo này em có khỏe không?”   Không, cô không tốt một chút nào, kể từ khi anh xuất viện, anh đã từ chối không gặp cô với nhiều lý do khác nhau.   Tiêu Nhược hỏi ngược lại: “Còn anh?” Cô có thể thấy anh gầy đi một chút và cảm thấy xa cách hơn.   Vẻ mặt của Hứa Gia Ngôn không thay đổi, ánh mắt dịu dàng, yên lặng nhìn cô, nói dối: “Tốt lắm”. Anh nói là tốt nhưng anh không tốt chút nào. Anh muốn gặp cô nhưng anh không thể.   Anh không biết nói dối nên vành tai đỏ bừng, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, trong phút chốc, hốc mắt anh đau nhức.   Ánh mắt của Tiêu Nhược luôn dõi theo anh, cô có thể thấy anh không ổn, nhưng cũng không vạch trần anh: “Chân anh gần đây còn đau không?”   Anh lắc đầu nói: “Không đau nữa.”   Tiêu Nhược chớp mắt, nước mắt rơi xuống quay đầu, lập tức lấy mu bàn tay lau đi.   Lòng bàn tay đã bị cái véo của cô làm cho tê dại, Tiêu Nhược quay đầu lại, mắt đỏ hoe hỏi anh: “Gần đây sao anh lại né tránh em?”   Hứa Gia Ngôn im lặng một lúc: “Anh làm em hiểu lầm rồi.”   Hiểu lầm? Tiêu Nhược không tin: “Hứa Gia Ngôn, có người ở trước mặt anh nói cái gì đó đúng không?” Bằng không sao thái độ của anh đối với cô lại quay ngoắt 180 độ thế này.   Hứa Gia Ngôn phủ nhận: “Không có!” lông mi dày rũ xuống, trong mắt không có tia sáng: “Anh đã nói rồi, anh và em sẽ không có kết quả.”   Nghe anh nói như vây, Tiêu Nhược rốt cuộc hiểu được anh. Mục đích mời cô đi ăn trưa hôm nay.   “Hứa Gia Ngôn.” Giọng cô trầm và nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại cố chấp: “Em cũng đã nói em sẽ không bỏ cuộc.”   Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu lên, thấy trong mắt cô nóng như lửa đốt, anh vội vàng nhìn hướng khác.   Anh im lặng một lát: “Nhưng tình cảm không thể chỉ có một phía.”   “Anh nói đúng.” Tiêu Nhược không phủ nhận “Em vẫn sẽ tiếp tục thích anh, dù sao em đã thích anh từ lâu rồi.”   “Nếu không có kết quả, cố chấp còn có ý nghĩa gì?”   Cô không chút do dự trả lời: “Có.” Trịnh trọng nói: “Chỉ cần có liên quan đến anh, đều có ý nghĩa.”   Cô gái này, tại sao lại như vậy? Sao cứ kiên quyết đi con đường này tới vậy.   Lần này anh im lặng rất lâu.   Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tàn nhẫn nói: “Vậy thì tùy em.”   Thực ra cô không phải người rình rập, trên thương trường, cô luôn linh hoạt và không bao giờ trì hoãn việc gì, có lẽ vì cô đã dành hết sự kiên nhẫn cho Hứa Gia Ngôn nên cô không sợ anh: “Con người của em đã nhìn trúng một người, thì đã nhận định cả đời, cho đến chết.”   Cô dùng từ ‘chết’ so với tuổi của cô có lẽ là quá sớm, nhưng cô đối với Hứa Gia Ngôn không phải nhất thời tìm kiếm sự mới mẻ, không phải đợi một thời gian sau tình cảm sẽ phai nhạt. Bởi vì cô đã không có lối thoát, cô dùng hết sức mình để yêu. Lúc này đây cô không còn đủ sức để đi yêu người khác.   Theo quan điểm của cô về tình yêu, cô chỉ yêu một người trong đời.   Nếu người đó cũng yêu cô thì là may mắn, còn nếu không yêu… cô sẽ nỗ lực hơn, chăm chỉ hơn cố gắng để người đó yêu mình