Lập tức Bán Hạ coi chừng Nghênh Xuân ngồi bên cạnh tảng đá, Vô Mạt đi ra xung quanh hái chút trái cây, thật may lúc này là mùa hè, trên núi trái cây còn rất nhiều. Đang hái, hắn thấy bên cạnh có một suối nước, nghĩ Bán Hạ có lẽ cũng khát nước, liền muốn lấy một chút. Bây giờ là mùa hè, trên người hắn ăn mặc bộ y phục vải gai do Bán Hạ tự mình làm, lập tức cởi nửa áo trên, lại lấy tiểu đao của Bán Hạ cho. Hắn trước dùng nửa áo nhúng xuống suối nước nhấc lên lấy một bọc nước, động vật phù du trong nước chợt thấy mình rời khỏi suối nước, rối rít kinh hoảng bơi loạn trong cái áo. Chỉ chốc lát sau, bọn chúng liền phát hiện toàn bộ nước đã chảy hết đi. Nước suối từ cái áo chảy xuống , phía dưới là dùng vỏ đao tiếp lấy. Trải qua lần lọc này, trong nước ít nhất không còn có phù du Tiểu Trùng các loại. Lấy nước xong, hắn giặt sạch cái áo, dùng cái áo gói lấy số trái cây vừa hái kia rồi nhanh chóng đi về. Bán Hạ thấy hắn trở lại, càng cảm thấy đói bụng, cầm trái cây liền ăn ngay. Bây giờ thai nhi trong bụng nàng sớm đã có máy thai, tiểu oa nhi giống như cảm nhận được mùi thơm của thức ăn, bắt đầu chuyển động ở trong bụng. Bán Hạ vừa ăn vừa nói: "Chàng trước ăn trái cây, sau đó đem nước cho tỷ tỷ ta uống chút thôi." Vô Mạt nhìn Nghênh Xuân vẫn mê man như cũ, hừ lạnh một tiếng nói: "Không chết được đâu, trước hết để cho nàng nằm một lát thôi." Nói xong cầm tiểu đao kia đưa cho Bán Hạ uống nước. Bán Hạ bên này ăn trái cây, bên kia nhờ tay Vô Mạt uống mấy ngụm nước, trong bụng có chút đồ ăn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Vô Mạt lại uống vài ngụm, cuối cùng còn dư lại một chút mới đi cho Nghênh Xuân. Nghênh Xuân đã đói bụng vài ngày , miệng đã sớm khô nứt, bây giờ cảm thấy có nước rơi xuống giữa răng môi mình, nhất thời giống như gặp được cây cỏ cứu mạng, mắt cũng không mở ra liền liều mạng hớp miệng uống nước. Vô Mạt thấy vậy, vỗ vỗ đầu của nàng, lạnh lùng nói: "Tỉnh lại!" Cái tay kia thường ngày vẫn luôn làm việc nặng , bây giờ lại không có ý thả nhẹ sức lực, lần này đánh vào đầu Nghênh Xuân tự nhiên không hề nhẹ, Nghênh Xuân cuối cùng từ mê man mở mắt ra, đập vào mắt, lại thấy một nam nhân tóc đen buông xõa, ngực để trần đang cúi đầu nhìn mình, trong tay còn cầm một cây đao, nhất thời sợ đến mức hét ầm lên. Giọng của nữ nhân này vang lên trong thâm sơn lúc nửa đêm, bén nhọn sợ hãi, lúc đó không phải chuyện đùa, chung quanh những con chim a côn trùng a thậm chí con thỏ nhỏ nấp trong bụi cây cũng rối rít bị sợ đến chạy tán loạn bốn phía. Bán Hạ lau một trái cây rồi ăn, nhỏ giọng nói: "Tỷ, đừng kêu nữa." Nghênh Xuân bị dọa sợ lúc này nghe được âm thanh quen thuộc, mới dần ngừng tiếng kêu, nàng si si ngốc ngốc mà nhìn Bán Hạ, ha ha nhếch miệng cười ngây ngô: "Muội, là ngươi a. . . . . ." Bán Hạ ăn trái cây bất động, nàng đột nhiên cảm thấy đại tỷ có điểm không đúng. Vô Mạt cũng phát hiện, cau mày bắt lấy tay Nghênh Xuân lay động: "Ngươi, tỉnh táo lại đi." Giọng của hắn thô lỗ lại lạnh lẽo cứng rắn, giống như đối mặt với hắn bây giờ là một con thỏ hoang hoặc là một con gà rừng vậy. Nghênh Xuân liếc nhìn Vô Mạt, lạnh run co rút thành một cục: "A, quỷ a, quỷ, có ma!" Nói xong lại bắt đầu hét ầm lên. Bán Hạ đứng dậy khó khăn dịch bước đến bên Nghênh Xuân, bắt mạch của nàng, không khỏi nhíu mày: "Sợ là bị dọa, thần trí có chút mơ hồ." Vô Mạt nghe được rất không vui: "Xem ra chỉ có thể dắt nàng ta xuống núi." Lúc hắn nói lời này, giống như hắn phải dắt một con trâu. === ===== Ăn uống no đủ, Vô Mạt tìm một roi mây, một đầu thắt ở ngang hông Nghênh Xuân, một đầu khác thắt trên cánh tay mình. Hắn cẩn thận nâng đỡ nương tử của mình, dắt gánh nặng Nghênh Xuân kia, bắt đầu xuống núi. Trăng sáng dần dần đi về phía Tây, đêm đã qua hơn phân nửa, bọn họ rốt cuộc đi tới chân núi. Vô Mạt sợ Bán Hạ bị giày vò đến quá mệt mỏi, vốn muốn để nàng về nhà nghỉ ngơi, nhưng Bán Hạ cảm giác mình còn có thể, cũng không muốn đi, vì vậy Vô Mạt không thể làm gì khác hơn là mang theo nàng và Nghênh Xuân cùng đến thần miếu. Xung quanh thần miếu vẫn bị bầy sói bao vây, bọn sói này đã canh giữ hơn nửa đêm. Trong bầy sói, phía ngoài là quan binh, bọn họ tinh thần uể oải, trên mặt lo âu sợ hãi cùng mệt mỏi nhìn một cái không sót gì. Khi Vô Mạt cùng Bán Hạ xuất hiện trước mặt bọn họ thì bọn họ mau chóng mở ra một con đường. Trước thần miếu, ba con Cự Lang đều nhắm mắt giả vờ ngủ say, mà người Vọng Tộc vẫn đứng trước thần miếu như cũ, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc trang trọng nhìn phía trước. Trước mặt của họ, để một tấm vải bố trắng noãn, trên vải bố để một hộp gỗ màu đỏ, bên cạnh hộp gỗ là gậy đầu cá tượng trưng quyền uy Tộc trưởng, bên cạnh còn có là một xương thú khắc tỉ mỉ. Khi Vô Mạt thấy đây hết thảy, chỉ cảm thấy đầu ầm vang một tiếng dường như muốn nổ tung, một loại dự cảm chẳng lành xuất hiện trong lòng hắn. Ánh mắt của hắn ở tìm kiếm trong đám người, tìm kiếm lão nhân râu tóc bạc trắng đó, nhưng, không có. Ánh mắt như điện của hắn nhìn chăm chú về phía Phí: "Ông ta, người đâu?" Phí ngẩng đầu nhìn về Vô Mạt, vẻ mặt thẫn thờ: "Tộc trưởng đã đi." Người trong tộc vô luận nam nữ lão ấu, lúc này nghe nói như thế, cũng đau thương mà cúi thấp đầu. Ánh mắt Vô Mạt khó khăn chuyển dời đến hộp gỗ màu đỏ đó, một cái hộp nhỏ như vậy, lại chính là lão nhân đã từng cơ trí từ ái đó sao? Hắn không dám tin mà lắc đầu: "Không, ta không tin, ông ta khẳng định là không có chết." Phí trịnh trọng ngẩng đầu lên, không có bất kỳ vẻ mặt gì, ánh mắt yên lặng nhìn Vô Mạt, nghiêm trang mà nói: "Vô Mạt, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là tộc trưởng Vọng Tộc, cầm đầu cá gậy lên đi." Vô Mạt khiếp sợ nhìn về Phí, nhưng Phí chỉ lần nữa gật đầu: "Đây là nguyện vọng của Tộc trưởng." Quan đại nhân vẫn ở đây, hắn vừa khát vừa đói lại lạnh rồi sợ hãi, nhưng hắn không dám chạy về phía quan binh của mình, bởi vì trên đường có mấy Đại Lang chặn hắn. Chỉ cần hắn hơi nhúc nhích một cái, mấy con sói đó sẽ có một con mở mắt, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Hắn lại không phải người ngu, mắt nhìn thấy thi thể hạ nhân Phùng gia kia đã nằm ở kia chảy máu a, hắn làm sao dám lộn xộn đây. Cho nên hắn chỉ có thể rúc ở đây run run nhìn tất cả thần kỳ trước mặt! Hắn nhìn thấy cái gì, cái Lão Tộc Trưởng đó thế nhưng không giải thích được bỗng chết rồi, sau khi ông ta chết thế nhưng không thông hỏa táng liền hóa thành một đống tro. Người Vọng Tộc cũng không khóc, trực tiếp đem đống tro kia vào trong hộp đỏ, sau đó vẫn đứng như vậy nhìn chằm chằm một đống đồ vật. Hắn một lần nữa hối hận sâu sắc, tại sao chỉ vì một đống vàng lại chạy đến cái nơi quỷ quái này! Thế núi Thượng Cổ hiểm trở, thôn Vọng Tộc thần quái, hắn không phải chưa từng nghe người ta nói qua, nhưng hắn thế nhưng ngốc hồ hồ không tin quỷ quái, hôm nay còn không phải thấy một đám dã nhân điên khùng sao! Còn có một bầy sói ăn thịt người nữa! Quan đại nhân quả thật muốn khóc rồi, hắn lúc này không phải nên ở nhà trong tay ôm mỹ thiếp mềm mại thơm ngào ngạt sao? Tại sao lại ở núi hoang dã trong cái thôn rách nát này cùng với một đám quái vật? Lúc này Vô Mạt, không biết trong lòng quan đại nhân đầy ngập oán giận, hắn không dám tin nhìn chằm chằm hộp gỗ kia. Hắn lần đầu tiên biết lão nhân này, là khi hắn còn rất nhỏ, có một lần núp ở trong rừng lặng lẽ nhìn về phía thần miếu, lão nhân kia có nụ cười ôn hòa từ ái. Hắn rất thích lão nhân này, muốn cùng ông trò chuyện. Nhưng sau đó hắn lại biết, chính lão nhân này đã bức tử mẹ hắn, lại ra lệnh ném hắn vào nơi hoang dã đấy! Trong lòng hắn liền nổi lên oán hận khó có thể ngăn chặn, đó là oán hận hắn bao nhiêu lần nhìn ánh đèn lờ mờ nơi cửa sổ nhà người ta nghe tiếng nói tiếng cười bên trong, từng đêm từng chút từng bước tích lũy lại. Tại sao người khác có nhà, thế nhưng hắn lại phải lấy Dã Lang làm bạn, lấy rừng núi làm bạn? Khi đó hắn còn nhỏ, hắn còn biết khóc là cái gì, cho nên hắn ôm Tiểu Hắc khóc lớn một hồi. Có lẽ sau lần khóc kia, trái tim của hắn bắt đầu cứng rắn, ánh mắt của hắn bắt đầu sắc bén, hắn đem chính tay mình mài thành cát đá, đem khát vọng trong lòng giấu đi. Hắn lạnh lùng, xa xa nhìn cái thôn kia, mặt không thay đổi nhìn Phí tới dạy mình, cũng không còn nửa vẻ tươi cười. Trong tiềm thức của hắn vẫn còn hi vọng ông ta hối hận đi, bởi vì oán hận, thật ra thì vẫn luôn có một chút ý trả thù trong lòng ? Khi lão nhân kia rốt cuộc thừa nhận hắn, muốn hắn gọi hắn một tiếng ngoại gia gia thì hắn không phải cự tuyệt sao? Nhưng tại sao bây giờ hắn một chút khoái cảm cũng không có, trong lòng chỉ có vô tận hối hận! Nếu hắn biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, như thế nào lại —— làm sao sẽ lạnh lùng cự tuyệt như vậy! Gió đêm rất lớn, cây đuốc cháy lép bép vang dội, Vô Mạt không nhúc nhích nhìn chằm chằm hộp gỗ, thì ra là một người, sau khi chết, chính là ở nơi đơn giản như vậy sao. Hắc Lang không biết từ lúc nào đã mở mắt, xa xa nhìn Vô Mạt, đôi mắt vốn không có tình cảm gì thoáng qua vẻ đau thương. Nó không nhịn được ngửa cái đầu cao ngạo lên, nhìn nóc nhà thần miếu cao cao kia. Bán Hạ than nhẹ một tiếng, nắm tay Vô Mạt, lại không biết an ủi hắn như thế nào. Lúc này, tiếng khóc của một lão phụ nhân truyền vào bên tai, đó là lão mụ mụ không kìm nén nổi nước mắt nữa. Tất cả người Vọng Tộc khổ sở cúi thấp đầu, đám quan binh không người nào dám nói một câu, sói Núi Thượng Cổ cũng đều lặng lẽ nhìn tất cả. Ở trong thời khắc đau thương an tĩnh này, một tiếng cười khanh khách của nữ nhân vang lên, nàng nghẹo đầu chỉ vào thần miếu cách đó không xa cười nói: "Thần miếu, thần miếu, ta vào đi, ta vào đi. . . . . . Khanh khách. . . . . ." Vô Mạt nhờ tiếng cười này nhắc nhở, hắn cởi dây mây trên cánh tay, nhìn chằm chằm hộp gỗ trên đất, đi lên trước, lặng lẽ quỳ xuống, cúi lạy thật sâu. Trịnh trọng vái ba lạy, hắn cung kính tiến lên, cầm lấy gậy đầu cá cùng xương thú. Cầm trong tay, đứng lên, trang trọng mà nhìn tất cả tộc nhân. Giờ khắc này, Tộc trưởng Vọng Tộc mới ra đời. Tất cả tộc nhân đều quỳ lạy trên mặt đất. Mộc Dương không dám tin trừng mắt nhìn tất cả, mờ mịt luống cuống giống như không biết mình đang ở đâu, nhìn mọi người xung quanh đều quỳ xuống, hắn kìm lòng không được bàn chân mềm nhũn. Nhẫn Đông vốn đứng không muốn quỳ , nhưng cha mình đã quỳ, bị cha thuận thế kéo xuống, cũng quỳ xuống theo.