Dương Nhược Thanh vừa mới ngồi xuống ở nhà Trần Nghị, Lâu Ngữ Tuyết liền lôi kéo Ngô Lâm chạy đi không còn thấy bóng dáng. Dương Nhược Thanh cũng không đoái hoài tới nàng, hỏi tình hình trong nhà Trần Nghị. Nguyên lai là mẹ của Trần Nghị bệnh nặng, nên hai ngày này ở nhà chăm sóc mẹ hắn. Lúc này hắn nhìn thấy phu tử tự mình tới thăm, cố gắng kiềm nén nước mắt, nhiệt tình gật đầu. Dương Nhược Thanh nói một chút dặn dò, quan tâm liền muốn đi, Trần Nghị muốn giữ nàng ở lại dùng bữa. Nàng liên tục xua tay "Không cần không cần, ngươi trước tiên lo chiếu cố nương, sau này có dịp sẽ ăn cơm nhà ngươi" Trần Nghị vốn tính tình thật thà, nghe Dương Nhược Thanh nói như thế liền đỏ mặt, cũng không giữ lại được đành phải đem nàng tiễn tới cửa. Dương Nhược Thanh một chân vừa bước qua cánh cửa Lâu Ngữ Tuyết cùng Ngô Lâm hai người chạy tới, thiếu chút nữa dọa nàng nhảy dựng lên. Dương Nhược Thanh nhìn Lâu Ngữ Tuyết mặt ửng đỏ, như vậy vừa rồi vui chơi xong nhịn không được nhắc nhở: " Có nguyệt sự thì an phận chút, đối với thân thể không tốt ". " Không có chuyện gì " Lâu Ngữ Tuyết chỉ nói. Dương Nhược Thanh thấy trời không còn sớm, nàng có chút đói bụng, giờ quay về kinh chắc là không kịp rồi, quay đầu hỏi Ngô Lâm: " Gần đây có quán cơm nào không? " Ngô Lâm nói có, chủ động dắt ngựa dẫn Dương Nhược Thanh hướng quán cơm đi đến. Quán cơm tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, Dương Nhược Thanh chọn chỗ vắng vẻ ngồi xuống, để cho hai người gọi món ăn, thấy hai người có chút câu nệ liền nói: " Yên tâm ăn đi, khó có được bữa ăn ngon, đồ ăn trong trường ăn quá ngán rồi " Ngô Lâm còn có chút câu nệ, Lâu Ngữ Tuyết thật đúng là không khách khí. Có lẽ nhà nàng giàu có, ra tay gọi vài món thức ăn nhưng lại nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Dương Nhược Thanh mang theo một tia ngượng ngùng: " Có thể chứ? " Dương Nhược Thanh nghĩ cái này còn phải hỏi sao, dù sao khó nói không được, quá mắc, chọn món giá rẻ một chút. Tính toán lại, bạc mang theo còn đủ, trên mặt như cũ bộ dáng *vân đạm phong kinh* " Đương nhiên là được, các ngươi thích gì cứ gọi " Trong lòng nhịn không được thầm mắng chính mình: Thực sự là sĩ diện mà khổ thân. (vân đạm phong kinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi) Đồ ăn được mang lên, Ngô Lâm cũng bắt đầu ăn, Lâu Ngữ Tuyết vốn không khách khí giờ càng táo bạo hơn, ba người nói chuyện riêng tư. " Phu tử ngươi có hôn ước chưa " " Chưa có, có lẽ còn chưa muốn thành thân " Dương Nhược Thanh rót cho mình và Ngô Lâm chén rượu, Lâu Ngữ Tuyết nhanh tay lẹ mắt đưa ra cái chén, Dương Nhược Thanh nhìn thoáng qua mắt nàng tràn đầy mong đợi, đổi tay cầm lên ấm trà rót cho nàng một chén, nhìn Lâu Ngữ Tuyết bĩu môi cười nói: " Có nguyệt sự không được uống rượu, người ngoan ngoãn một chút ". " Bây giờ phu tử hết thảy đều ổn định, cũng có công việc, sao còn chưa muốn thành thân? " Ngô Lâm tiếp tục truy vấn hỏi, dù sao tuổi của Dương Nhược Thanh năm nay quả thực nên kết hôn và có con. " Loại sự tình này đâu phải muốn là có, có thể ngày nào đó đi trên đưởng đụng phải, liền quyết định " Dương Nhược Thanh ngược lại không gấp. " Nhìn đến phu tử ưu túnhư vậy, không thiếu nam tử cầu hôn, thế nhưng phu tử là kén chọn? " Ngô Lâm như cũ không buông tha. " Tâm tư nam tử ngươi làm sao hiểu biết được, ngươi không nên chấp nhận quá nhanh, hắn sẽ không biết trân trọng ". Dương Nhược Thanh nói lời này cho hai nàng nghe, lo lắng các nàng chưa trải qua bị người lừa. " Nói như vậy, may mắn chúng ta cũng chưa tùy tiện đáp ứng". Lâu Ngữ Tuyết cũng nói một câu, Dương Nhược Thanh cảm thấy rõ ràng ý tứ này lời nói của nàng đơn giản là hiện tại đã có nam tử theo đuổi, cũng là *yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu *, chỉ là nàng có chút kinh ngạc ai sẽ nói những lời này với phu tử sao. ( Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu nghĩa là người con trai tốt thường thích mong cầu tìm kiếm người con gái diệu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ.) Quả nhiên Ngô Lâm không có tiếp tục nói tiếp, ba người nói chuyện khác. Chẳng biết tại sao Lâu Ngữ Tuyết lại nở nụ cười, hai người không rõ vì sao đợi Lâu Ngữ Tuyết cười xong nhanh chóng tiến đến Dương Nhược Thanh bên cạnh kề tai nói nhỏ: " Vừa rồi ta nghe thấy bàn bên kia có người suy đoán quan hệ của chúng ta " Dương Nhược Thanh liếc mắt sang bàn bên kia, chỉ thấy năm sáu cái vô vị nam tử nói chuyện vui vẻ, cũng không quan tâm chuyện này, tiếp tục ăn uống. Ba người đã ăn uống no phải đi về, Ngô Lâm tiễn Dương Nhược Thanh hai người đến cửa thôn, trên đường vẫn là trò chuyện thân mật, Ngô Lâm nói đến Lâu Ngữ Tuyết có người hâm mộ. " Lớp thứ 2 có một cái nam sinh đáng yêu mến mộ Ngữ Tuyết sáu bảy năm " Dương Nhược Thanh đầu tiên nghĩ có chút buồn cười, bọn họ không quá mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ bắt đầu mến mộ từ lúc mười tuổi sao? Thật đúng là trưởng thành sớm. Lập tức nghĩ đến phu tử lớp thứ 2, không phải là phu tử Lâu Mẫn Lâu sao. Trong trường có ít nữ phu tử, bởi vì dạy cùng khối nhau, Lâu phu tử giảng dạy lớp thứ 2, còn nàng giảng dạy lớp thứ 4. Viện trưởng liền để cho nàng hướng đến Lâu phu tử thỉnh giáo, trên danh nghĩa Lâu phu tử coi như là sư phụ của nàng. " Bất quá bọn họ cũng không xứng đôi " Ngô Lâm nói xong, Dương Nhược Thanh còn chưa có phản ứng Lâu Ngữ Tuyết nhưng thật ra thấy hứng thú: " Không xứng sao? Ta còn không nghĩ tới, chỉ là không thích mà thôi. Ngươi nói nghe một chút có chỗ nào không xứng " " Nói cũng không nói lên được, cảm giác như thế thôi " Ngô Lâm làm bộ suy tư một phen cũng không nghĩ ra được gì. Dương Nhược Thanh thấy Lâu Ngữ Tuyết nắm chặt vấn đề này không tha, như thề phải hỏi ra cho được, nghĩ thầm chẳng lẽ nam sinh kia sáu năm theo đuổi cuối cùng hiệu quả. Lâu Ngữ Tuyết tâm đã thuộc về hắn? Nàng không biết Lâu Ngữ Tuyết là muốn hỏi vì mình hay cố ý nói cho nàng nghe. Đến cửa thôn, Dương Nhược Thanh hai người lên ngựa hướng Ngô Lâm phất tay nói tạm biệt, vung roi ngựa hướng nội thành chạy đi. " Phu tử, ta muốn đến nhà ngươi chơi " Lâu Ngữ Tuyết vẻ mặt thản nhiên, giống như yêu cầu nói đến hoàn toàn bình thường. " Nhà ta có cái gì thú vị đâu " Dương Nhược Thanh nghĩ hai người quan hệ vẫn chưa thân mật đến nước này, tất nhiên là không thể đáp ứng, rồi lại không tốt cự tuyệt. " Ngươi a ~" Lâu Ngữ Tuyết không chút do dự nói " Ta chơi thú vị sao? " Dương Nhược Thanh cố tình không nói rốt cuộc đáp ứng hay không, muốn cho Lâu Ngữ Tuyết nghe ra ý trong lời nói của mình, biết khó mà lui. " Tất nhiên thú vị, rất tốt, rất khó có được " Lâu Ngữ Tuyết nói xong một bộ dáng đáng thương nhìn Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh nhất thời mềm lòng liền đáp ứng. Cưỡi ngựa đi qua Lâu phủ, Dương Nhược Thanh thực ra muốn đem Lâu Ngữ Tuyết ném xuống, nàng nghĩ chính mình ý tứ cự tuyệt rõ ràng, chẳng lẽ nàng ngu ngốc đến nước này?. Có lẽ mình đáp ứng nàng, sau này còn ở chung một thời gian dài, không thể từ chối. Lâu Ngữ Tuyết bộ dáng rất hưng phấn, đừng nói qua cửa chính mà không vào, ngay cả xem cũng không thèm liếc mắt một cái. "Phu tử, ta nên gọi nương ngươi gọi là gì? Kêu nương hay bà ngoại?" Dương Nhược Thanh trong lòng cảm thấy kỳ quái, Lâu Ngữ Tuyết thông minh như vậy sao có thể nghĩ ra hai cái xưng hô này: " Nương ta đi nơi nào tìm thấy đứa cháu lớn như vậy ". " Gọi là nương? " " Như thế nào sẽ kêu nương a~, ngươi đây là thuộc vai vế nào? " Dương Nhược Thanh cau mày, rất là kỳ quái, Lâu Ngữ Tuyết cũng không nói gì thêm. Trong nhà Dương Nhược Thanh chỉ có Dương phu nhân ở nhà, nàng thấy Dương Nhược Thanh dẫn theo người cùng về, có lẽ là học sinh của nàng, hôm qua nghe nàng nhắc tới hôm nay cùng học sinh đi tìm học sinh khác liền nhiệt tình tiếp đãi. Lâu Ngữ Tuyết cũng là người nhiệt tình tự nhiên hào phóng không chút nào câu nệ " Dì, làm phiền người " Dương Nhược Thanh nghe xong âm thầm thở phào, rất sợ nghe nàng kêu một tiếng mẹ, như vậy không hù chết mẹ già nhà mình sao. Nói đến hai người ngồi không có chuyện gì làm, chỉ ngồi một chỗ xem sách mà thôi, Dương Nhược Thanh nghĩ thật buồn chán, cũng không thấy nàng ra về, liền không tiện mở miệng kêu nàng đi về. Đúng là hao tổn một buổi chiều, Lâu Ngữ Tuyết tự nhiên ở lại Dương gia dùng bữa tối. Dương phu nhân đối với Lâu Ngữ Tuyết rất thích, cử chỉ hào phóng, tướng mạo xuất chúng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối với nàng cũng nhiệt tình. " Không bằng ngươi đêm nay ngủ lại đi, ngày mai với phu tử ngươi cùng nhau đi tới trường học " Lâu Ngữ Tuyết còn chưa kịp nói, Dương Nhược Thanh vội vã cự tuyệt: " Chỗ này cách nhà nàng không xa ngủ lại làm gì " Cơm nước xong, Dương Nhược Thanh liền muốn đưa Lâu Ngữ Tuyết trở về. " Về thôi đã trễ thế này, con gái đi một mình bên ngoài luôn luôn nguy hiểm ". Lâu Ngữ Tuyết còn có thể còn có thể nói cái gì, cũng không thể không đi, chí có thể theo Dương Nhược Thanh đưa nàng đi trở về. Chính là, mấy ngày sau Dương Nhược Thanh chân thực cảm nhận được Lâu Ngữ Tuyết mặt dày. Vốn có một ngày trời nóng, học sinh đều uống nước. Lâu Ngữ Tuyết hướng nàng xin nước, nàng nhường Lâu Ngữ Tuyết chính mình đi bàn khác lấy, chờ nàng trở lại, trên bàn trong ấm trà còn đầy ắp, nhưng nước trong chén của mình uống sạch, Dương Nhược Thanh cầm cái chén dở khóc dở cười. Từ ngày uống nước trở đi, Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng luôn muốn ôm nàng, thậm chí lúc tan học đối với nàng cách khoảng không hôn gió một cái. Mặc dù chưa hôn tới, chung quanh không có người thứ ba, nhưng Dương Nhược Thanh xem bản thân mình là người bảo thủ, khó có thể chấp nhận. Thế nên nàng thấy Lâu Ngữ Tuyết liền bước đi nhanh, không thể trêu vào vẫn nên tránh mặt, có thể coi lần đầu tiên phu tử trốn học sinh. Có lẽ Lâu Ngữ Tuyết cũng thấy mình quá mức nhiệt tình, nhìn Dương Nhược Thanh trốn tránh mình, không tốt, dần dần sẽ mất tự nhiên, lên kế hoạch *nước ấm nấu ếch *, từng bước một. Dương Nhược Thanh thấy nàng không hề nhiệt tình nữa, cuối cùng yên lòng, chỉ là trong lòng có một chút cảm thấy thất lạc, cũng may Lâu Ngữ Tuyết không có ý xa cách nàng như trước thân thiết. Nhưng không có lại làm ra tiếp hành động lớn mật nữa, không làm nàng mất nhiều thời gian. ( Nước ấm nấu ếch: Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.)