Một ngày là thầy cả đời là chồng
Chương 10
Kể từ khi Dương Nhược Thanh gọi Lâu Ngữ Tuyết nương tử, Lâu Ngữ Tuyết cũng bắt đầu gọi Dương Nhược Thanh phu quân, đặc biệt thích ở trong trường học len lén gọi Dương Nhược Thanh như vậy.
Một ngày vào buổi trưa, Dương Nhược Thanh đem cái ghế đến dưới tàng cây, cầm sách nằm phơi nắng ở trên ghế. Lâu Ngữ Tuyết thấy rón rén đến gần sau lưng Dương Nhược Thanh bất thình lình nhảy ra muốn làm Dương Nhược Thanh sợ giật mình, ai ngờ Dương Nhược Thanh vẫn như cũ một bộ dáng phong khinh vân đạm, không có dáng vẻ bị dọa sợ.
Lâu Ngữ Tuyết ngồi trên tay vịn của ghế cùng Dương Nhược Thanh đọc sách, Dương Nhược Thanh xem chăm chú, cảm thấy trên mặt hơi lạnh, quay đầu nhìn lại Lâu Ngữ Tuyết đang nhẹ nhàng hướng mặt nàng thổi, thấy Dương Nhược Thanh nhìn nàng, nàng hướng về phía Dương Nhược Thanh cười, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền dưới ánh mặt trời ấm áp Dương Nhược Thanh có chút mơ màng.
Lâu Ngữ Tuyết lại lấy tóc mai khiêu khích phất trên mặt Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh mới bừng tỉnh mộng, hướng về phía Lâu Ngữ Tuyết cười rồi quay đầu tiếp tục đọc sách.
Lâu Ngữ Tuyết mỉm cười tiếp tục phá, nàng đứng lên bên cạnh Dương Nhược Thanh,thấy Dương Nhược Thanh vẫn xem sách, nàng cũng không giận, lại đi đến đứng trước mặt, hai chân đụng phải chân Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh mới từ trong sách ngẩng đầu lên.
Dương Nhược Thanh thấy Lâu Ngữ Tuyết đứng ở bên hai chân mình, hai tay vịn tay ghế leo lên ghế nằm, ghế nằm có chút nghiêng về trước, Dương Nhược Thanh cũng nghiêng theo, Dương Nhược Thanh không nhịn được hỏi
" Nàng làm gì "
Lâu Ngữ Tuyết cười không nói, tiếp tục hướng Dương Nhược Thanh ép tới gần, Dương Nhược Thanh ngửa về sau, ghế nằm liền ngửa ra sau Lâu Ngữ Tuyết không có chút nào phòng bị ngã xuống Dương Nhược Thanh trên người đây chính là nàng mong muốn, nàng không đứng lên.
"Phu quân, ta muốn"
"Muốn cái gì? " Dương Nhược Thanh sợ nàng té, hai tay ôm eo Lâu Ngữ Tuyết, mới vừa đang xem sách, giờ sách kẹp ở giữa thân thể hai người.
" Đương nhiên là phu quân cho cái gì, ta lấy cái đó " Lâu Ngữ Tuyết cũng không có động tác càn rỡ, chẳng qua là ở bên tai Dương Nhược Thanh hô hấp hơi nặng, thu hút Dương Nhược Thanh chú ý. Dương Nhược Thanh muốn đưa tay rút ra quyển sách kia, Lâu Ngữ Tuyết dĩ nhiên cũng biết động tác nàng
" Phu quân, không cần cởi quần áo a~ "
Dương Nhược Thanh vừa nghe, còn dám đem tay đặt ở giữa hai người, vội vàng rút ra tỏ vẻ trong sạch.
Dương Nhược Thanh biết tính tình Lâu Ngữ Tuyết, không hề muốn ở chỗ này dây dưa quá lâu, dù sao cũng là ở trong sân, tuy nói giờ này sẽ không có người tới nhưng có thể ngộ nhỡ có người. Dương Nhược Thanh nghiêng đầu tìm được môi Lâu Ngữ Tuyết.
Vừa hôn xong, Lâu Ngữ Tuyết cả người nằm ở trên Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh luyến tiếc cảm giác mỹ nhân nằm trong ngực, nhưng không thể không mở miệng.
"Đứng lên đi, bị người khác nhìn thấy không tốt"
"Sợ cái gì, chúng ta đã đính hôn " Lâu Ngữ Tuyết không có ý muốn đứng dậy.
" Tuy nói như vậy, đối với ngươi mà nói danh tiếng không tốt "
Dương Nhược Thanh ngược lại không lo lắng danh tiếng mình, nàng từ trước đến giờ không quan tâm chuyện này, tùy tính mà sống chẳng qua là hình ảnh bây giờ nếu để người khác thấy nói ra Lâu Ngữ Tuyết chịu thiệt, những người đó miệng nói ra nhất định không lưu tình.
"Ta lúc nào để ý qua chuyện này. Nếu là lúc trước để ý, thì lúc thích nàng đã không thèm để ý"
Lâu Ngữ Tuyết chỉ muốn nằm ở trong ngực Dương Nhược Thanh, sau lưng ánh mặt trời chiếu vào cả người ấm áp, nơi nào còn có cảm giác mùa đông.
" Nếu như nàng thích như vậy, chờ lúc nghỉ lễ chúng ta nằm ở trong sân nhà " Dương Nhược Thanh nói, bây giờ ở trong trường học, lát nữa còn có lên lớp, trước đứng lên.
"Vậy ta tối nay nếu muốn ngủ như vậy " Lâu Ngữ Tuyết được voi đòi tiên, Dương Nhược Thanh suy nghĩ Lâu Ngữ Tuyết gầy mình có thể ôm, không nặng lắm, gật đầu đáp ứng. Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng gật đầu, hôn một cái mới đứng dậy. Nói đứng dậy nhưng vẫn ngồi ở trên tay vịn ghế nằm, cùng Dương Nhược Thanh nói chuyện.
Dương Nhược Thanh đột nhiên trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho Lâu Ngữ Tuyết. Lâu Ngữ Tuyết rõ ràng muốn lập tức mở ra, nhưng lại làm bộ không thèm để ý, tiện tay nhét vào, tìm một lý do đi khỏi. Chưa đi được mấy bước, không nhịn được lấy ra tỉ mỉ thưởng thức.
Dương Nhược Thanh đưa cho Lâu Ngữ Tuyết là bức thư tình thứ ba.
Đến ban đêm, Lâu Ngữ Tuyết quả nhiên theo như lời ban ngày nằm ở trên người Dương Nhược Thanh ngủ.
Hoàn toàn không giống như Dương Nhược Thanh nghĩ, buổi trưa bởi vì nằm ở trên ghế nằm, Lâu Ngữ Tuyết eo dùng lực, hai người không tính là dán chặt. Tới buổi tối, ở trên giường ăn mặc lại mỏng, Lâu Ngữ Tuyết cả người nằm ở trên người Dương Nhược Thanh, thân thể hai người dán chặt. Dương Nhược Thanh cảm thụ vòng ngực đối phương, có chút ngượng ngùng tuy nói ngủ cùng gường mấy ngày, nhưng hai người có chút khoảng cách, hôm nay dán chặt chẽ làm cho nàng có chút thở không nổi, mặt một hồi nghẹn đỏ.
Bởi vỉ buổi trưa đồng ý Lâu Ngữ Tuyết, Dương Nhược Thanh không thích đổi ý, chỉ cần cố chịu đựng. Lâu Ngữ Tuyết không phải là một người an phận, nàng hướng bên tai Dương Nhược Thanh nhẹ nhàng thổi khí, so với ban ngày không giống, hô hấp phả lên trên mặt Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh chỉ cảm thấy trên mặt vừa nóng vừa lạnh, không dám nhúc nhích, giả bộ ngủ.
Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng cắn môi Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh quả thực không giả bộ được
" Nàng còn cắn như thế, ngày mai sẽ sưng, bọn họ hỏi tới ta làm sao trả lời "
" Nàng cứ nói thật, nhà có vợ yêu, hàng đêm sanh ca "
Lâu Ngữ Tuyết vừa nói nhẹ nhàng ngậm môi Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh không trả lời, nghiêm túc cùng Lâu Ngữ Tuyết hôn. Lâu Ngữ Tuyết ngày thường không như vậy, chỉ muốn cùng Dương Nhược Thanh chơi trò truy đuổi, ngươi đuổi ta lui.
Hai người hôn không muốn ngừng, Dương Nhược Thanh xoay người đem Lâu Ngữ Tuyết đặt ở dưới người, Lâu Ngữ Tuyết không thể tránh né đành phải tùy Dương Nhược Thanh. Nụ hôn dài chấm dứt, trên mặt hai người đỏ ửng, Dương Nhược Thanh hai mắt có chút mơ màng
" Nàng đốt lửa như vậy, ta thật sự không nhịn được "
"Ai bảo nàng nhịn? " Lâu Ngữ Tuyết vừa nói muốn cởi áo lót Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh một tay đè lại tay nàng tác quái
" Không gấp, trước đợi từ từ "
" Mau nằm xuống, đã nói cho ta nằm trên người nàng ngủ không thể đổi ý "
Dương Nhược Thanh nghe vội vàng ngoan ngoãn nằm xuống, Lâu Ngữ Tuyết liền nằm lên, nhưng lại sợ đè hỏng Dương Nhược Thanh
" Ta có hay không rất nặng "
"Thật có chút nặng" Dương Nhược Thanh hai tay ôm eo Lâu Ngữ Tuyết, cau mày một bộ dáng nghiêm túc, gật đầu một cái
" Nặng" Dương Nhược Thanh một bộ dáng thống khổ
" Nặng sao?" Lâu Ngữ Tuyết lại hôn một cái
"Nặng chết a~ " Dương Nhược Thanh nhắm hai mắt
"Thật sự " Lâu Ngữ Tuyết hôn môi Dương Nhược Thanh tiếp tục môi.
"Phu tử, nàng chỉ có thể ôm ta như vậy " Lâu Ngữ Tuyết xưng hô làm trong lòng Dương Nhược Thanh run lên, luôn cảm giác mình làm sai chuyện gì, có chút quẫn bách.
" Nàng đừng gọi ta là phu tử như thế "
"Vì cái gì không được? Phu tử, phu tử, phu tử " Lâu Ngữ Tuyết ngược lại gọi một lần ba tiếng
"Cảm giác là lạ " Dương Nhược Thanh chịu đựng giải thích
" Phu tử, phu tử, phu tử " Lâu Ngữ Tuyết mới không nghe tiếp tục gọi
" Nàng gọi như vậy, ta sẽ có cảm giác ôm trẻ con " Dương Nhược Thanh một câu nói, làm Lâu Ngữ Tuyết hoàn toàn ngậm miệng, nàng lo lắng nhất chính là Dương Nhược Thanh đem nàng thành trẻ con, cưng chiều trẻ con, yêu trẻ con, nàng mới không cần
" Ta không còn nhỏ, ta đã mười bảy tuổi, có thể làm mẹ, nàng tuyệt đối không thể đem ta thành trẻ con "
" Ta nói vậy thôi, nếu thật đem nàng trở thành trẻ con, như thế, chẳng phải thật sự là mất trí?" Dương Nhược Thanh cảm thấy được Lâu Ngữ Tuyết lo lắng có chút dư thừa.
" Vậy nàng còn không cùng ta động phòng?" Dương Nhược Thanh thật là nói thế nào cũng bị Lâu Ngữ Tuyết lách đi vào, nàng quả thực không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu giả bộ ngủ. Lâu Ngữ Tuyết có chút bất mãn, cũng ngoan ngoãn nằm, nhẹ nhàng cắn một cái cũng an phận ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
125 chương
7 chương
86 chương
48 chương
42 chương
501 chương