Editor: Vokgraz ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ Vốn là gia đình hai bên hẹn nhau đến thăm hai cậu nhóc để gây bất ngờ. Do đó bọn họ đến sớm và bận rộn suốt buổi trưa mới thấy bóng dáng hai cậu nhóc dưới cửa sổ. Thế nhưng cha mẹ hai bên đợi mãi không thấy hai cậu nhóc lên nhà, bọn họ nghĩ rằng hành lý nhiều quá nên mới chậm như vậy. Thế là phụ huynh hai bên hớn hở xuống nhà đón con và phụ xách hành lý. Nào ngờ hai cậu nhóc tặng một cú bất ngờ khiến cha mẹ hai bên hết hồn. Cha mẹ hai bên ngồi nghiêm túc trên ghế sofa, thế mà hai cậu nhóc chen nhau ở một chiếc ghế sofa bé tẹo ngồi thẳng lưng. Mặc dù trên mặt công không tỏ vẻ gì nhưng hắn siết chặt tay thụ bên dưới. Vết móng tay nho nhỏ hằn trên mu bàn tay anh. “Mẹ ơi…” Công nhỏ giọng lên tiếng. “Cô ơi, là do con theo đuổi Lạc Lạc trước ạ. Lạc Lạc bị con làm phiền mãi đành phải chấp nhận ạ…” Thụ siết chặt tay công. Anh đánh gãy lời công, nhận hết trách nhiệm về mình. Công trợn mắt, hắn vội đứng dậy thanh minh: “Không phải vậy…” Thụ cũng đứng dậy, anh đẩy công lùi về sau rồi chân thành thú nhận với cha mẹ hai bên: “Bố mẹ, cô chú, con thật sự rất thích Lạc Lạc. Ấy sai rồi, con yêu bạn ấy, Lạc Lạc là tất cả sinh mệnh của con. Nếu không có bạn ấy, con không biết về sau bản thân sẽ ra sao nữa. Cứ nghĩ đến tương lai không có bạn ấy, con không còn đủ dũng khí để sống nữa ạ.” Thụ vừa dứt lời bèn buông tay công. Anh quỳ gối trên đất, cúi đầu với cha mẹ hai bên: “Bố mẹ, cô chú, con hi vọng cả nhà chúc phúc cho bọn con ạ.” Công vừa thấy thụ quỳ thì nước mắt trào ra. Hắn gấp gáp vừa định đỡ thụ đứng lên nhưng lại muốn quỳ với anh. Thế là công quỳ sụp bên cạnh anh. Thụ giật mình, anh vội đỡ công đứng lên. Thụ xoa đầu gối cho công, phủi bụi trên ống quần hắn. Anh đau lòng xoa đầu công: “Bé ngồi đi, cứ để em.” Thụ ấn công ngồi ngay ngắn trên ghế sofa xong xuôi, anh bèn quỳ xuống. Thụ thẳng lưng, trịnh trọng thưa chuyện: “Bố mẹ ơi, cô chú ơi, con thật lòng yêu Lạc Lạc. Xin cả nhà chấp thuận cho bọn con ở bên nhau. Con nhất định mãi mãi yêu Lạc Lạc, không làm Lạc Lạc tổn thương, càng không để bạn ấy buồn tủi. Mọi chuyện lớn bé đều nghe theo lời bạn ấy, chỉ cần mỗi ngày bạn ấy đều vui là được ạ…” Cha mẹ công thấy thụ cúi đầu quỳ xin bèn mềm lòng, huống chi thụ còn yêu công thật lòng. Dù sao mối quan hệ của hai cậu nhóc vốn tốt nên chuyện thích nhau cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa, cha mẹ công chưa bao giờ có yêu cầu cao siêu gì sất. Mong mỏi lớn nhất đời họ là công vui vẻ sống tốt là được, bởi thế mới gọi hắn là Lạc Lạc. Bọn họ thấy công thích thụ, thấy thụ một mực che chở cho công, hai cậu nhóc yêu nhau say đắm nên cũng không nỡ chia tách đôi uyên ương. Mẹ công đỡ thụ dậy: “Con đứng lên đi. Lạc Lạc được cô chú cưng chiều riết sinh hư nên lúc nào cũng nông nổi bộp chộp, chuyện gì cũng không thạo, về sau đành nhờ con giúp đỡ thằng bé vậy.” Thụ siết tay mẹ công: “Cô ơi, Lạc Lạc đáng yêu lắm, con rất thích bạn ấy. Không phải con gánh vác bạn ấy đâu ạ, mà là bạn ấy sẵn lòng ở bên con và nguyện ý chăm sóc con ạ.” Công nghe hết những lời vừa rồi bèn rấm rức không thành tiếng. Hắn che mặt nấc lên từng tiếng nho nhỏ trên ghế sofa. Mẹ thụ ôm công như nâng niu báu vật, dịu dàng dỗ dành. Cha công và bố thụ, mỗi người ôm lấy vợ mình vào lòng. Công úp mặt trong lòng thụ khóc nức nở. Nước mắt hắn thấm ướt một mảng lớn trên áo anh. Thụ vuốt tóc an ủi công, dịu dàng dỗ dành hắn. Thụ nghe mẹ bênh con rể, nào là phải chăm công thật tốt, không được bắt nạt công, rồi thì không được để công buồn tủi, xong còn không được làm công bật khóc vì tức giận; nếu để mẹ phát hiện thì từ nay về sau thụ ngủ ngoài chuồng cún… Nghĩ đến cảnh thụ phải chen chúc với cún trong chuồng nhỏ, lúc nào người ấy cũng bị cún nhỏ quấn lấy khiến công buồn cười vô cùng. Thế là công vừa nghĩ đã bật cười thành tiếng, hắn cười đến nỗi tạo hình bong bóng nhỏ ở mũi khiến mọi người buồn cười theo. Công lại xấu hổ rúc vào lòng thụ. Nhưng mà hắn rời khỏi ngay tức thì, còn bảo quần áo thụ có mùi rất lạ nữa. Thụ thấy dáng vẻ hắt hủi của công bèn cười: “Nước mắt của bé không đó, bộ bé ghét vậy hả?” Công tức giận giẫm chân thụ rồi chạy về phòng. Công xấu hổ thôi mà. Gia đình hai bên thấy hai cậu nhóc giỡn yêu như thế bèn bật cười. Tình cảm của hai đứa nồng nhiệt cũng là chuyện tốt. Mẹ công cười với thụ: “Lúc nào Lạc Lạc cũng khác người như vậy hết trơn. Với cả tính nó vốn trẻ con nên con đừng chấp nhất nha.” Thụ lắc đầu, anh hướng mắt về phía cửa phòng đáp: “Con thích bạn ấy như vậy lắm ạ. Bạn ấy mãi là một em bé đáng yêu trong lòng con. Con tình nguyện nuông chiều bạn ấy.” Mẹ công cười tươi đi vào bếp. Tối ấy, công nằm trên giường với mẹ kể chuyện như khi còn bé, hắn nghe mẹ nói và tâm sự với mẹ. Mẹ công rất thương hắn, mẹ chỉ hi vọng hắn thật khỏe mạnh và vui vẻ giống như cái tên Lạc Lạc. Vì thế cha mẹ không bận tâm chuyện hắn thích ai, chỉ cần hắn hạnh phúc là được. Mẹ công kể rất nhiều, kể từ chuyện hồi hắn còn bé tí đến khi trưởng thành, mẹ nhớ rõ từng chuyện một. Ý mẹ công là: mẹ già rồi, mẹ chỉ lo về sau không ai chăm sóc con hoặc chỉ sợ người khác đối xử tệ với con, tuy nhiên nếu bạn đời của con là thụ thì mẹ rất yên tâm, mẹ tin thụ sẽ chăm con thật tốt. Dường như mẹ công muốn nói hết tất thảy trong đêm nay, cơ mà công đã thiếp đi tự bao giờ. Mẹ công cạn lời bé công. Cô xoa đôi má bầu bĩnh của hắn, sau đó tắt đèn rồi ra ngoài..