Editor: Vokgraz ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ Thành tích học tập của công vốn không ổn định. Hồi tuyển sinh cấp hai, công đạt điểm xuất sắc và đỗ vào trường chọn Nhất Trung nhưng lại bị phân vào lớp thường, về sau chia lại lớp thì lại bị xếp vào lớp Tự nhiên bét nhất. Lên cấp ba, công ra sức học tập vì muốn được học ở lớp tốt hơn, hắn cố gắng vì bản thân và cả người yêu nhưng thú thật rằng từ khi vào cấp ba thì nền tảng các môn của hắn rất yếu nên chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh. Mỗi ngày cha mẹ công thấy hắn thức đến khuya, tuy rằng buồn ngủ đến díp mắt nhưng vẫn cố ôn tập bèn xót xa không thôi. Cha mẹ công cũng không có yêu cầu cao siêu. Bọn họ chỉ mong hắn bình an, thân thể khỏe mạnh, nếu hạnh phúc vui vẻ thì càng tốt. Bao nhiêu lời xót xa đều nuốt vào trong, bọn họ không muốn phủ nhận mọi nỗ lực của con. Cha mẹ công âm thầm chăm bẵm hắn, bọn họ nấu thật nhiều món ngon để bòi bổ cho công và cố gắng để công vô lo vô nghĩ những chuyện vặt vãnh khác. Chuyện thi đại học với thụ chỉ là vấn đề cỏn con, nếu không có chuyện bất ngờ thì bảng vinh danh toàn tỉnh chắc chắn sẽ xướng tên anh, chỉ cần thụ cứ phát huy phong độ như ngày thường. Cơ mà bé bạn trai của thụ nỗ lực không ngừng khiến anh đau lòng. Mỗi ngày thụ đều chăm cho bé bạn trai từng li từ tí, ôn tập kiến thức trọng tâm giúp hắn, dạy hắn thêm những kiến thức mới, cày đề liên tục. Mỗi khi thấy công gà gật lắng nghe mình giảng bài khiến thụ đau lòng không thôi. Anh ước gì mình có thể thế chỗ cho hắn. Dù thụ có khuyên hắn nghỉ ngơi đi chăng nữa thì công một mực không chịu. Công cố gắng trợn mắt nghe giảng, mặc dù cơn buồn ngủ trào dâng nhưng ánh mắt rất kiên định chăm chú. Thụ khuyên công không được đành hướng dẫn giải đề tiếp. Anh cố gắng tinh gọn kiến thức, tìm cách giảng dễ hiểu nhất chỉ hắn để công có nhiều thời gian chợp mắt hơn. Cả năm lớp 11, cả hai không ra ngoài hẹn hò mà chôn người trong phòng luyện đề cật lực, cùng lắm là hôn nhau một cái để thỏa lòng rồi vùi mình cày đề tiếp. Có đôi khi cùng một dạng bài tập, dù đã giải nhiều lần nhưng công cứ sai tới sai lui. Hắn cáu phát rồ, xé nát tờ nháp rồi trốn trong chăn khóc thật to. Thế nhưng mỗi khi khóc xong thì công yên lặng giải bài ấy lại lần nữa. Tư duy của công không nhạy bén lắm nên hắn cứ cố gắng cày đề liên tục, giải tới giải lui đến khi thuộc lòng dạng đề. Quả nhiên mọi nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng, thành tích cất cánh bay cao. Thành tích của công từ học sinh bét nhảy lên hạng hai của lớp Tự nhiên, qua một năm lại đứng gần ngưỡng ba trăm rồi dần dần lọt bảng vinh dự một trăm, sau lại nhảy lên hạng năm mươi rồi ổn định chễm chệ đứng ở hạng hai mươi. Các học sinh trong trường đều biết ở lớp Tự nhiên bét nhất không chỉ có thủ khoa mà còn có một bạn học sinh hạng hai mươi lội ngược dòng. Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cả hai ôm nhau thật lâu rồi đan tay chạy ù ra khỏi cổng trường. Gia đình hai bên đều đang đợi ở ngoài cổng, vốn là bọn họ thấy hai cậu nhóc hay nắm tay suốt nên mãi cũng thành quen. Cha mẹ dẫn hai cậu nhóc đi ăn tối, dặn dò vài câu rồi ra về. Cả hai dan tay đi dạo quanh khu rừng nhỏ cạnh trường. Cả hai chẳng nói lời nào mà chỉ im lặng chờ đợi. Chẳng mấy chốc thụ nghe được thanh âm nức nở khe khẽ của công. Anh vừa ngẩng đầu đã trong thấy vẻ mặt lấm lem như mèo của người ấy. “Đừng khóc, tụi mình đã hoàn thành rất tốt mà.” Thụ lau nước mắt giúp công. “Nhưng tớ vẫn muốn khóc.” Công nghẹn ngào. “Vậy bé cứ khóc đi, em lau giúp bé.” Thụ ôm công vào lòng rồi dỗ. Công vùi đầu trong lòng thụ, hắn òa khóc như thể muốn đẩy hết những vất vả mà hắn phải chịu suốt quãng thời gian qua hòa cùng dòng nước mắt. Quãng thời gian ấy khó khăn quá, may là hắn vẫn kiên chí từ đầu đến cuối. Cuối cùng quãng thời gian vất vả cũng kết thúc..