Penelope đến ngôi nhà Hasting một số lần, đều là những buổi tiệc trang trọng và những lần viếng thăm tình cờ hơn, nhưng cô chưa bao giờ thấy toà nhà xưa này nhìn đáng yêu – hay mê hoặc hơn – như nó là thế vào đêm đó. Cô và các quý bà Bridgerton là những người đến đầu tiên; Quý bà Brdigerton đã luôn nói rằng thật thô lỗ với các thành viên gia đình ngay cả suy xét về việc đến muộn hợp thời trang. Dù thật là dễ chịu khi đến sớm, Penelope có thể thực sự nhìn ngắm những sự trang hoàng cho bữa tiệc mà không phải chen lấn qua đám đông. Daphne đã quyết định không dùng một chủ đề cho vụ hội của cô, không giống như vũ hội Ai Cập tuần trước và Hy Lạp tuần trước nữa. Đúng hơn, cô đã trang hoàng căn nhà với cùng sự trang nhã giản dị mà cô đã sống trong suốt cuộc đời. Hàng trăm ngọn nến trang điểm trên tường và trên bàn, lung linh trong đêm, phản chiếu lên những ngọn chúc đài khổng lồ treo trên trần nhà. Những khung cửa số thấp thoáng treo vải màu ánh bạc, loại mà người ta có thể hình dung một nàng tiên đang mặc nó. Ngay cả những người hầu cũng đã thay đổi chế phục của họ. Penelope biết rằng người hầu nhà Hasting thường mặc màu xanh dương và vàng, nhưng đêm nay họ mặc màu xanh dương điểm bạc. Nó có thể gần như làm một người phụ nữ cảm thấy như một công chúa trong câu chuyện cổ tích. “Em thắc mắc nó tốn bao nhiêu.” Hyacinth nói, mắt mở lớn. “Hyacint!” Violet la, đập vào tay con gái bà, “Con biết là thật là thiếu lịch sự khi hỏi về những việc như thế.” “Con không có hỏi,” Hyacinth chỉ ra, “con thắc mắc. Và cạnh đó, đó chỉ là Daphne thôi mà.” “Chị con là nữ công tước Hasting,” Violet nói, “ và chị con chắc chắn có những trách nhiệm ở vị trí của nó. Con sẽ phải nhớ rõ thực tế đó.” “Nhưng mẹ sẽ không đồng ý,” Hyacinth nói, nối tay cô vòng quanh mẹ cô và cho bà một cái siết nhẹ, “rằng quan trọng hơn là chỉ đơn giản nhớ rằng chị ấy là chị của con.” “Chị ấy có em ở đó.” Eloise nói với một nụ cười. Violet thở dài, “Hyacinth, mẹ báo rằng con sẽ chết với mẹ.” “Không, con sẽ không,” Hyacinth trả lời, “Gregory sẽ.” Penelope thấy mình nghẹt thở vì cười. “Mình chưa thấy Colin có ở đây.” Eloise nghển cổ lên nói. “Không?” Penelope nhìn quét xung quanh căn phòng, “Đó là một ngạc nhiên.” “Anh ấy có nói với cậu là anh ấy sẽ đến trước cậu không?” “Không,” Penelope trả lời, “nhưng vì vài lý do tớ đã cho là anh ấy sẽ.” Violet vỗ nhẹ tay cô, “Mẹ chắc nó sẽ đến đây sớm, Penelope. Và rồi tất cả chúng ta sẽ biết bí mật lớn này là gì mà nó khăng khăng chúng ta phải ở bên cạnh con. Không,” bà vội vàng thêm vào, mắt bà mở lớn với sự cảnh giác, “chúng ta sẽ không xem nó như bất cứ loại việc vặt nào. Com biết là chúng ta quý mến sự bầu bạn của con.” Penelope trao bà một nụ cười bảo đảm, “Con biết. Con cũng cùng chung cảm xúc ấy.” Chỉ có một ít người phía trước họ ở vạch tiếp đón, nên không mất nhiều thời gian trước khi họ có thể được chào đón bởi Daphne và chồng cô Simon. “Cái gì?” Daphne hỏi mà không mào đầu, chỉ ngay khi cô chắc rằng vị khách khác đã ra ngoài tầm nghe, “đang diễn ra với Colin?” Vì câu hỏi có vẻ như trực tiếp thẳng vào cô, Penelope cảm thấy bắt buộc phải nói, “Chị không biết.” “Anh ấy cũng gửi một tin nhắn cho chị à?” Eloise hỏi. Daphne gật đầu, “Phải, chúng ta phải coi chừng chị ấy, anh ấy nói thế.” “Nó có thể tệ hơn,” Hyacinth nói, “Chúng ta phải dính với chị ấy như keo.” Cô vươn tới, “Anh ấy gạch chân chữ keo.” “Và đây chị nghĩ chị không phải là một việc vặt.” “Ồ, chị không phải,” Hyacinth nói hớn hở, “nhưng có vài thứ khá là vui thích về chữ keo. Kéo dài giọng khá giống hài lòng, chị có nghĩ thế không? Keo. Keoooooooooooo.” “Có phải là em không,” Eloise hỏi, “ hay là trong đầu nó phát điên?” Hyacinth lơ cô đi với một cái nhún vai, “Không đề cập tới kịch tính của nó. Em cảm thấy như thể em là một phần của một vài âm mưu gián điệp lớn.” “Gián điệp,” Violet rên rỉ, “Trời giúp tất cả chúng ta.” Daphne vươn tới với vẻ rất kịch, “À, anh ấy nói chúng ta…” “Nó không phải là một sự cạnh tranh, vợ à.” Simon chen vào. Cô bắn cho anh một cái nhìn tức tối trước khi quay trở lại với mẹ cô và các chị em và nói, “Anh ấy nói chúng ta phải đảm bảo chắc chắn chị ấy ở xa Lady Danbury.” “Lady Danbury!” tất cả kêu lên. Trừ Penelope, người biết rõ tại sao Colin muốn cô tránh xa bà bá tước già. Anh phải có thứ gì đó tốt hơn kế hoạch thuyết phục Lady Danbury nói dối cho cô và nói với tất cả mọi người rằng bà ấy là Lady Whistledown. Nó phải là tối hậu thư gấp đôi theo lý thuyết. Nó có thể là gì khác chứ? Anh phải có vài bí mật khủng khiếp không thể che giấu của Cressida. Penelope gần như choáng váng vì vui thích. “Mẹ nghĩ con là người bạn khá tốt với Lady Danbury.” Violet nói với cô. “Vâng ạ.” Penelope trả lời, cố gắng cư xử khó hiểu. “Điều này rất tò mò,” Hyacinth nói, gõ gõ ngón tay trỏ trên má cô, “thực rất tò mò.” “Eloise,” Daphne đột nhiên chen vào, “em rất lặng lẽ tối nay.” “Trừ lúc chị ấy gọi em là điên.” Hyacinth chỉ ra. “Hmmm?” Eloise còn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không – hay có lẽ vào thứ gì đó phía sau Daphne và Simon – và không thể chú tâm vào. “Ồ, à, không có gì để nói, em cho là thế.” “Em?” Daphne nghi ngờ hỏi. “Chính xác những gì em đang nghĩ.” Hyacinth nói. Penelope đồng ý với Hyacinth, nhưng cô quyết định giữ lại bí mật đó cho cô. Nó không giống như Eloise không có tí trọng lượng nào với một ý kiến, đặc biệt không trong một đêm như đêm nay, cái mà đang trở nên càng lúc càng bao phủ với sự bí ẩn với mỗi giây trôi qua. “Tất cả mọi người đang nói chuyện rất tốt,” Eloise nói, “Em có thể thêm cái gì vào cuộc thảo luận nào?” Điều đó đập vào Penelope rất kỳ quặc. Sự châm biếm ranh mãnh trong tính cách, nhưng Eloise đã luôn luôn nghĩ cô có gì đó để thêm vào cuộc thảo luận. Eloise chỉ nhún vai. “Chúng ta nên đi tiếp,” Violet nói, “chúng ta đang bắt đầu cản trở những người khách khác của các con.” “Con sẽ gặp người sau.” Daphne hứa, “Và, ồ…” Mọi người chụm vào. “Mọi người có thể muốn biết,” cô thì thầm, ”là Lady Danbury chưa tới đây.” “Hãy làm đơn giản công việc của anh.” Simon nói, nhìn hơi chán nản về tất cả âm mưu này. “Không phải của em,” Hyacinth nói, “Em vẫn phải dính với chị ấy… “ “… như keo,” tất cả họ – bao gồm cả Penelope – hoàn tất cho cô. “À, em nói thế.” Hyacinth nói. “Đang nói về keo,” Eloise nói khi họ bước đi khỏi Daphne và Simon, “Penelope, cậu có nghĩ cậu có thể làm với chỉ hai người cho một lúc không? Tớ sẽ ra ngoài trong một lát.” “Em sẽ đi với chị.” Hyacinth thông báo. “Cả hai không thể đi.” Violet nói, “Mẹ chắc chắn Colin không muốn Penelope chỉ ở một mình với mẹ.” “Con có thể đi khi chị ấy quay lại vậy?” Hyacinth nhăn nhở, “Nó không phải việc mà con có thể tránh được.” Violet quay sang Eloise mong đợi. “Cái gì ạ?” Eloise yêu cầu. “Mẹ đang đợi con nói cùng việc đó.” “Con rất là tự đề cao.” Eloise khịt mũi. “Ồ, xin chị.” Hyacinth lầm bầm. Violet rền rĩ, “Con có chắc con ước chúng ta ở lại bên con không?” bà hỏi Penelope. “Con không nghĩ con có lựa chọn nào.” Penelope trả lời, thích thú với sự thay đổi đề tài. “Đi đi,” Violet nói với Eloise, “chỉ cần nhanh chóng trở lại.” Eloise gật đầu với mẹ cô, và rồi, với sự ngạc nhiên lớn của mọi người, cô tiến tới và ôm nhanh Penelope. “Cái này là vì gì thế?” Penelope hỏi với một nụ cười trìu mến. “Không lý do.” Eloise trả lời, cái cười toe toét đáp lại của cô khá giống của Colin, “Tớ chỉ nghĩ đây sẽ là một đêm đặc biệt với cậu.” “Cậu nghĩ?” Penelop cẩn thận hỏi, không chắc điều gì Eloise có thể đã biết. “À, nó dĩ nhiên là thứ gì đó đang tiến hành.” Eloise nói, “Nó không giống Colin khi hành động bí mật như vậy. Và tớ đã muốn đề nghị giúp đỡ.” “Cậu sẽ quay trở lại trong vài phút,” Penelope nói, “bất cứ gì đang xảy ra – nếu thực sự nó đang xảy ra – cậu sẽ không bỏ lỡ đâu.” Eloise nhùn vai, “Nó là một sự thôi thúc. Một sự thôi thúc sinh ra từ hàng chục năm làm bạn.” “Eloise Bridgerton, cậu đang trở nên ủy mị với tớ à?” “Vào một ngày muộn màng như thế này à,” Eloise nói với một cái nhìn giả vờ tổn thương, “Tớ nghĩ là không.” “Eloise,” Hyacinth cắt ngang, “Chị sẽ đi chứ! Em không thể đợi cả đêm đâu.” Và với một cái vẫy nhanh, Eloise rời đi. Trong giờ kế tiếp, họ chỉ chịu đựng việc đó, trà trộn với những vị khách khác, và di chuyển – Penelope, Violet và Hyacinth – như một tên khổng lồ. “Chúng ta có ba cái đầu và sáu cái chân.” Penelope ghi chú khi cô bước về phía cửa sổ, hai phụ nữ Bridgerton lăng xăng ngay bên cạnh cô. “Mẹ xin lỗi?” Violet hỏi. “Mẹ có thực muốn nhìn ra ngoài cửa sổ không,” Hyacinth lẩm bẩm, “ hay mẹ chỉ kiểm tra chúng con? Và Eloise đâu rồi?” “Hầu hết là kiểm tra em,” Penelope thừa nhận, “và chị chắc là Eloise đang bị cản trở bởi vài người khách khác. Em biết rõ như chị là có nhiều người ở đây đúng hơn là khó mà tự mình rút ra khỏi cuộc nói chuyện.” “Hmmph,” Hyacinth trả lời, “Ai đó cần kiểm tra lại định nghĩa của chị ấy về keo.” “Hyacinth,” Penelope nói, “nếu em cần lý do cho mình vài phút, hãy cứ đi đi. Chị sẽ ổn mà.” Cô quay sang Violet. “Mẹ cũng thế. Nếu mẹ cần phải đi, con hứa con sẽ ở ngay trong cái góc này cho tới khi mẹ trở lại.” Violet nhìn cô khiếp hãi, “Và phá vỡ lời hứa của chúng ta với Colin?” “Er, mẹ thực sự hứa với anh ấy ạ?” Penelope hỏi. “Không, nhưng nó hàm ý trong yêu cầu của nó, mẹ chắc chắn. Ồ, nhìn kìa!” bà đột nhiên kêu lên, “Nó kia rồi!” Penelope đã cố ra dấu kín đáo với chồng cô, nhưng tất cả cố gắng với sự thận trọng của cô đã chìm trong cái vẫy tay và hò la mạnh mẽ của Hyacinth, “Colin!” Violet rên rỉ. “Con biết, con biết,” Hyacinth ngoan cố nói, “con phải giống quý cô hơn nữa.” “Nếu con biết thế,” Violet nói, âm thanh mỗi chút như một người mẹ như bà là thế, “vậy tại sao con không làm thế?” “Điều đó thì có gì là thú vị chứ?” “Chào buổi tối, các quý bà.” Colin nói, hôn tay mẹ anh trước khi êm ả lấy chỗ đứng bên cạnh Penelope và trượt tay anh vòng quanh eo cô. “Sao?” Hyacinth đòi hỏi. Colin chỉ đơn thuần là nhướn một bên mày. “Anh có nói với bọn em không?” cô khăng khăng. “Vào một thời điểm tốt đẹp, em gái thân mến.” “Anh là một kẻ xấu xa, gã độc ác.” Hyacinth càu nhàu. “Anh nói,” Colin lẩm bẩm, nhìn xung quanh, “cái gì xảy ra với Eloise?” “Thật là một câu hỏi tốt.” Hyacinth lầm bầm, ngay khi Penelope nói “Em chắc cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.” Anh gật đầu, nhìn mất hứng kinh khủng, “Mẹ,” anh nói, quay sang Violet, “mẹ thế nào?” “Con chắc đang gửi tin nhắn khó hiểu đi khắp thành phố,” Violet đòi hỏi, “và con muốn biết mẹ ra sao ư?” Anh mỉm cười, “Vâng.” Violet thực sự bắt đầu ve vẩy ngón tay bà vào anh, thứ mà bà cấm con bà làm trước công chúng. “Ồ, không, con không đâu, Colin Bridgerton. Con sẽ không thoát khỏi mà không giải thích. Mẹ là mẹ con. Mẹ con!” “Con ý thức được mối quan hệ mà.” anh lẩm bẩm. “Con sẽ không nhảy điệu van ở đây và làm mẹ sao lãng với lối nói thông minh hay nụ cười hấp dẫn đâu.” “Mẹ nghĩ nụ cười của con hấp dẫn à?” “Colin!” “Nhưng,” anh tán thành, “mẹ đã chỉ ra điểm chính xác.” Violet chớp mắt, “Mẹ đã?” “Phải. Về điệu van.” anh gật nhẹ đầu về một phía, “Con tin là con nghe một điệu đang bắt đầu.” “Em không nghe gì cả.” Hyacinth nói. “Em không à? Tiếc nhỉ.” Anh nắm tay Penelope, “Đi nào, vợ. Anh tin đây là điệu nhảy của chúng ta.” “Nhưng chẳng có ai đang nhảy cả.” Hyacinth nghiến răng. Anh lóe qua cô một nụ cười hài lòng, “Họ sẽ.” Và rồi, trước khi bất cứ ai có cơ hội có ý kiến, anh kéo mạnh tay Penelope, và họ len qua đám đông. “Anh không muốn nhảy à?” Penelope hỏi hổn hển, ngay sau khi họ vượt qua dàn nhạc nhỏ, mà những thành viên của họ có vẻ như đang lấy thêm thời gian nghỉ ngơi. “Không, chỉ để trốn ra thôi.” anh giải thích, trượt ra qua một cánh cửa và kéo cô theo với anh. Vài khắc sau họ đã đi lên một cái cầu thang hẹp và bí mật ở trong một phòng khách nhỏ, ánh sáng duy nhất của họ là ngọn đuốc lung linh đang chiếu sáng rực bên ngoài cửa sổ. “Chúng ta đang ở đâu thế?” Penelop nhìn quanh hỏi. Colin nhún vai, “Anh không biết. Có vẻ như một nơi tốt như bất cứ chỗ nào.” “Anh sẽ nói với em chuyện gì đang xảy ra chứ?” “Không, trước tiên anh sẽ hôn em.” Và trước khi cô có hội trả lời điều đó (không phải là cô sẽ chống lại!) môi anh đã tìm thấy môi cô trong một cái hôn mà sự đói khát, sự khẩn cấp và dịu dàng cùng có trong đó. “Colin!” cô thở gấp, trong một giây riêng rẽ khi anh lấy hơi thở. “Không phải bây giờ.” anh lẩm bẩm, hôn cô lại. “Nhưng…” câu nói bị bịt lại, đánh mất trong môi anh. Nó là loại nụ hôn mà bao bọc lấy cô, từ đỉnh đầu đến tận ngón chân, trong cách mà răng anh nhấm nháp môi cô, và tay anh nắn bóp mông cô và trượt lên lưng cô. Nó là loại nụ hôn mà có thể dễ dàng làm đầu gối cô nhũn ra và khiến cô bất tỉnh trên sofa và cho phép anh làm bất cứ điều gì với cô, càng xấu xa càng tốt, mặc dù chúng chỉ cách xa vài yard so với năm trăm nhân vật của giới thượng lưu, ngoại trừ… “Colin!” cô kêu lên, cách nào đó tách rời môi cô ra khỏi anh. “Im nào.” “Colin, anh phải dừng lại!” Anh nhìn như một anh chàng lạc lối, “Anh phải ư?” “Vâng, anh phải.” “Anh cho là em sẽ nói nó là bởi vì tất cả mọi người chỉ ở ngay cánh cửa kế bên.” “Không, mặc dù đó là lý do rất tốt để xem xét sự kiềm chế.” “Để xem xét và rồi từ chối, có lẽ?” anh hỏi hy vọng. “Không! Colin… “ cô kéo mình ra khỏi tay anh và lui vài bước ra xa, sợ rằng sự gần gũi của anh sẽ quyến rũ cô quên đi chính mình, “Colin, anh cần nói với em chuyện gì đang diễn ra.” “À,” anh nói chậm rãi, “Anh đang hôn em…” “Đó không phải ý em, và anh biết thế.” “Rất tốt,” anh bước ra xa, Bước chân anh vang vọng trong tai cô. Khi anh quay lại, biểu hiện của anh chuyển sang nghiêm túc chết người. “Anh đã quyết định điều gì phải làm về Cressida.” “Anh có? Cái gì vậy? Nói cho em.” Mặt anh có một biểu hiện hơi đau đớn, “Thực ra, anh nghĩ có thể tốt nhất là anh không nói với em cho đến khi kế hoạch đi đúng đường.” Cô nhìn chằm chằm vào anh không tin tưởng, “Anh không nghiêm túc.” “À…” anh nhìn thật lâu vào cánh cửa, rõ ràng đang hỵ vọng một sự đào thoát. “Nói cho em.” cô khăng khăng. “Tốt thôi.” anh thở dài, rồi lại thở dài. “Colin!” “Anh sẽ ra một thông báo.” anh nói, như thể điều đó sẽ giải thích mọi thứ. Lúc đầu cô không nói gì, đang nghĩ rằng có thể nó sẽ trở nên rõ ràng nếu cô chỉ chờ một chút và nghĩ về nó. Nhưng nó không xảy ra, vậy nên cô hỏi, giọng cô chậm và cẩn thận “Loại thông báo nào?” Mặt anh chuyển sang cương quyết, “Anh sẽ nói sự thật.” Cô thở gấp, “Về em?” Anh gật đầu. “Nhưng anh không thể!” “Penelope, anh nghĩ nó là tốt nhất.” Sự hoảng loạn bắt đầu dâng lên trong cô, và phổi cô cảm thấy chặt không thể cử động, “Không, Colin, anh không thể! Anh không thể làm thế! Đó không phải bí mật của anh để tiết lộ!” “Em có muốn trả tiền cho Cressida cho đến hết đời không?” “Không, dĩ nhiên không, nhưng em có thể hỏi Lady Danbury…” “Em sẽ không hỏi Lady Danbury nói dối thay cho em,” anh nạt, “Điều đó làm em thấp kém và em biết thế.” Penelope thở dốc trước giọng nói sắc nhọn của anh. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô biết anh đúng. “Nếu em quá muốn cho phép ai đó tiếm đoạt nhận dạng của em,” anh nói, “vậy em chỉ nên cho phép Cressida làm thế.” “Em không thể,” cô thì thầm, “không phải cô ta.” “Tốt. Vậy đây là lúc chúng ta cùng đứng lên và đối mặt với điệu nhạc.” “Colin,” cô thì thầm, “em sẽ bị huỷ hoại.” Anh nhún vai “Chúng ta sẽ chuyển về nông thôn.” Cô lắc đầu, cố gắng đến tuyệt vọng để tìm ra lời nói đúng. Anh nắm tay cô trong tay anh. “Nó có thực sự là vấn đề nhiều thế không?” anh nói dịu dàng. “Penelope, anh yêu em. Khi nào chúng ta còn ở bên nhau, chúng ta sẽ hạnh phúc.” “Không phải thế.” cô nói, cố gắng rút tay cô ra khỏi anh do đó cô có thể chùi nước mắt. Nhưng anh không buông ra. “Vậy cái gì?” anh hỏi. “Colin, anh cũng sẽ bị huỷ hoại.” cô thì thầm. “Anh không quan tâm.” Cô nhìn chằm chằm vào anh không tin được. Anh nghe có vẻ rất bỡn cợt, quá hững hờ về điều mà sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh, biến đổi nó sang một cách mà anh có thể không hình dung ra. “Penelope,” anh nói, giọng anh rất hợp lý mà cô có thể vừa đủ chịu đựng nó, “nó là giải pháp duy nhất. Dù cho là chúng ta nói với thế giới, hay là Cressida nói.” “Chúng ta có thể trả tiền cho cô ta.” cô thì thầm. “Đó là điều em thực sự muốn làm?” anh hỏi “Đưa cho cô ta tất cả tiền mà em đã làm việc chăm chỉ để kiếm được? Em có thể cũng chỉ cần để cô ta nói cô ta là Lady Whistledown.” “Em không thể để anh làm điều này.” cô nói, “Em không nghĩ anh hiểu nó có nghĩa là bị loại ra khỏi xã hội.” “Và em làm?” anh đáp trả. “Tốt hơn là anh!” “Penelope… “ “Anh đang cố gắng hành động như thể nó không thành vấn đề, nhưng em biết anh không cảm thấy điều đó. Anh đã rất giận dữ với em khi em xuất bản cột báo cuối cùng, tất cả bởi vì anh nghĩ em sẽ không thể liều lĩnh để lộ bí mật. ” “Như nó xảy ra,” anh nhấm mạnh, “Anh đã đúng.” “Thấy không?” cô nói gấp, “Anh có thấy không? Anh vẫn còn khó chịu với em về chuyện đó.” Colin thốt ra một hơi thở dài. Cuộc nói chuyện đã không đi theo hướng anh hy vọng. Anh chắc chắn đã không dự định để cô ném trả sự khẳng định trước đó của anh là cô không nói với bất cứ ai về bí mật của cô vào mặt anh. “Nếu em không xuất bản cột báo cuối cùng đó,” anh nói, “chúng ta sẽ không lâm vào hoàn cảnh này, đó là sự thật, nhưng là điểm để bàn bây giờ, em không nghĩ thế sao?” “Colin,” cô thì thầm, “nếu anh nói với thế giới em là Lady whistledown, và họ phản ứng lại theo cách chúng ta nghĩ họ sẽ làm, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy những nhật ký du hành của anh được xuất bản.” Đầu anh đứng khựng lại. Bởi vì đó là khi cuối cùng anh hiểu cô. Cô đã nói với anh trước đó rằng cô yêu anh, và cô cũng đã cho thấy tình yêu của cô, trong tất cả những cách mà anh dạy cô. Nhưng chưa bao giờ trước đây nó trở nên rõ ràng, thành thực và nguyên sơ. Tất cả thời gian cô nài nỉ anh không đưa ra thông báo – tất cả là vì anh. Anh nuốt ngược vào thứ đang nghẹn trong cổ anh, đấu tranh chống lại những lời nói, đấu tranh cho dù là hơi thở. Cô tiến đến và chạm vào tay anh, mắt cô nài xin, mà cô còn ướt vì nước mắt, “Em không thể tha thứ cho mình,” cô nói “em không muốn phá huỷ giấc mơ của anh.” “Nó chưa bao giờ là giấc mơ của anh cho tới khi anh gặp em.” anh thì thầm. “Anh không muốn xuất bản những nhật ký du hành của anh ư?” cô hỏi, chớp mắt trong bối rối, “Anh chỉ làm điều đó cho em?” “Không,” anh nói, bởi vì cô xứng đáng không gì hơn toàn bộ sự thành thật, “Anh có muốn nó. Đó là giấc mơ của anh. Nhưng là giấc mơ em đã trao anh.” “Không có nghĩa là em có thể lấy nó đi.” “Em không có.” “Có, em…” “Không.” anh nói mạnh mẽ, “Em không có. Và để công việc của anh được xuất bản… À, nó không giữ một ngọn nến cho giấc mơ thực sự của anh, thứ mà đang tốn cả phần đời còn lại của anh với em.” “Anh sẽ luôn có điều đó.” cô nói nhẹ nhàng. “Anh biết.” anh mỉm cười, và rồi trở nên khá vênh váo, “Vậy thì chúng ta có gì để mất nào?” “Có thể nhiều hơn chúng ta có thể đoán ra.” “Và có thể ít hơn.” anh nhắc cô, “Đừng quên rằng anh là một Bridgerton. Và em bây giờ cũng thế. Chúng ta nắm một chút quyền lực trong thành phố này.” Mắt cô mở rộng “Ý anh là gì?” Anh nhún vai kiểu cách, “Anthony đã chuẩn bị cho em đầy đủ sự trợ giúp của anh ấy.” “Anh đã nói với anh Anthony?” cô thở gấp. “Anh phải nói với anh Anthony. Anh ấy là chủ gia đình. Và có rất ít người trên mặt đất này dám qua mặt anh ấy.” “Ồ.” Penelope cắn môi dưới của cô, suy xét tất cả những điều này. Và rồi, bởi vì cô phải biết: “Anh ấy đã nói gì?” “Anh ấy đã ngạc nhiên.” “Em mong đợi nhiều như thế.” “Và khá hài lòng.” Gương mặt cô sáng lên, “Thật sao?” “Và thích thú. Anh ấy nói anh ấy ngưỡng mộ một người có thể giữ một bí mật như thế trong quá nhiều năm. Anh ấy nói anh ấy không thể đợi để nói cho Kate nghe.” Cô gật đầu, “Em cho là anh sẽ phải đưa ra thông báo bây giờ. Bí mật đã bị lộ.” “Anthony sẽ giữ ý định của anh ấy nếu anh bảo anh ấy làm.” Colin nói, “Điều đó không có gì phải liên quan tới tại sao anh muốn nói với thế giới sự thật.” Cô nhìn vào anh mong đợi, thận trọng. “Sự thật là,” Colin nói, nắm tay cô và kéo cô vào gần, “anh đúng hơn là tự hào về em.” Cô thấy mình đang mỉm cười, và nó thật là lạ, bởi vì chỉ vài phút truớc, cô còn không thể tưởng tượng là mình lại có thể mỉm cười. Anh cúi xuống đến khi mũi anh chạm vào cô, “Anh muốn mọi người biết anh tự hào thế nào về em. Vào lúc mà anh trải qua, sẽ không chỉ một người ở London nhận ra em thông minh như thế nào.” “Họ có thể vẫn ghét em.” cô nói “Họ có thể,” anh đồng ý, “nhưng điều đó sẽ là vấn đề của họ, không phải của chúng ta.” “Ôi, Colin,” cô thở dài, “Em yêu anh. Nó là một việc tuyệt vời, thật đấy.” Anh cười toe toét, “Anh biết.” “Không, em nói thực đấy. Em nghĩ em yêu anh trước đây, và em chắc là em có, nhưng nó không có gì giống với những gì em đang cảm thấy bây giờ.” “Tốt,” anh nói, một tia sở hữu lấp lánh xuất hiện trong mắt anh, “đó là cách mà anh thích nó. Giờ đi với anh.” “Đi đâu?” “Tới đây.” anh nói, đẩy cánh cửa mở ra. Trước sự sửng sốt của Penelope, cô thấy mình trên một ban công nhỏ, nhìn xuống toàn bộ phòng vũ hội, “Ôi. Anh yêu. Chúa ơi.” cô nuốt vào, cố gắng kéo anh trở lại bóng tối trong căn phòng phía sau họ. Chưa có ai nhìn thấy họ cả, họ vẫn có thể là sự đào thoát. “Tsk, tsk,” Anh mắng, “Can đảm lên, em yêu của anh.” “Anh không thể thông báo điều gì đó bằng giấy à?” cô thì thầm gấp gáp, “Hay chỉ nói với ai đó và để cho tin đồn lan rộng?” “Không có gì như một biểu thị lớn để cho thời điểm này trôi qua.” Cô nuốt vào dữ dội. Như khi những biểu thị đi qua, điều này sẽ trở nên to lớn. “Em không ổn để trở thành trung tâm của sự chú ý.” cô nói, cố gắng nhớ làm sao để thở trong nhịp điệu bình thường. Anh nắm chặt tay cô. “Đừng lo. Anh ổn.” Anh nhìn ra qua đám đông đến khi mắt anh tìm thấy những người chủ của bữa tiệc, anh rể anh, công tước Hasting. Với cái gật đầu của Colin, công tước bắt đầu di chuyển tới dàn nhạc. “Simon biết?” Penelope thở dốc. “Anh nói với anh ấy khi anh đến.” Colin lơ đãng lẩm bẩm, “Em nghĩ làm thế nào anh biết cách làm sao để tìm một căn phòng có ban công?” Và rồi việc đáng ghi nhớ nhất xảy ra. Một đội ngũ thực sự của những người giữ cửa xuất hiện như thể từ nơi vô định và bắt đầu mang những ly sâmpanh cao cho mọi người khách. “Đây là cho chúng ta.” Colin nói hài lòng, lấy lên hai ly đang đợi trong góc, “Đúng như anh yêu cầu.” Penelope yên lặng cầm lấy ly của cô, vẫn còn không thể hiểu tất cả điều gì đang bày ra quanh cô. “Có thể là một chút phẳng lặng bây giờ.” Colin nói trong một kiểu thì thầm bí ẩn mà cô biết nó có nghĩa đặt cô vào sự thoải mái, “Nhưng nó là điều tốt nhất anh có thể làm trong hoàn cảnh này.” Như Penelope nắm chăt tay Colin trong khủng hoảng, cô nhìn bất lực khi Simon làm yên lặng dàn nhạc và hướng dẫn đám đông trong bữa tiệc quay sự chú ý của họ sang anh và chị của anh trên ban công. Anh và chị của anh ấy, cô nghĩ trong kinh ngạc. Người nhà Bridgerton thực sự tạo nên mối ràng buộc. Cô không bao giờ nghĩ cô sẽ nhìn thấy một ngày khi một công tước coi cô như một chị em của anh ấy. “Thưa các quý bà quý ông,” Colin thông báo, giọng mạnh mẽ, tự tin của anh vang vọng qua cả đại sảnh, “Tôi muốn đề nghị nâng ly chúc mừng cho một phụ nữ sáng giá trên thế giới.” Một sự thì thầm lan rộng qua căn phòng, và Penelope đứng đông cứng, xem mọi người đang ngắm nhìn cô. “Tôi là một người mới cưới,” Colin tiếp tục, hấp dẫn những người dự tiệc bằng nụ cười nhếch miệng, “và vì thế các ngài được yêu cầu nuông chiều tôi trong những cách tương tư của tôi.” Tiếng cười thân thiện rì rầm qua đám đông. “Tôi biết rằng nhiều người trong các ngài ngạc nhiên khi tôi hỏi Penelope Featherington trở thành vợ tôi. Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình.” Vài tiếng cười rúc rích kém tử tế thoảng qua trong không trung, nhưng Penelope giữ cho mình đứng thẳng một cách hoàn hảo, hoàn toàn tự hào. Colin sẽ nói những điều đúng. Cô biết anh sẽ. Colin luôn nói những điều đúng. “Tôi không ngạc nhiên là tôi phải lòng cô ấy,” anh nói sâu sắc, cho đám đông một cái nhìn khiến họ không dám có ý kiến, “nhưng đúng hơn là nó đã mất quá lâu. Tôi đã biết cô ấy rất nhiều năm rồi, các ngài thấy đấy,” anh tiếp tục, giọng anh dịu dàng, “và cách nào đó tôi chưa bao giờ có thời gian để nhìn vào bên trong, để thấy vẻ xinh đẹp, rực rỡ, hóm hỉnh mà cô ấy đã trở thành.” Penelope có thể cảm thấy nước mắt đang rơi xuống mặt cô, nhưng cô không thể chuyển động. Cô chỉ có thể thở. Cô đã mong đợi anh tiết lộ bí mật của cô, và thay vào đó anh đang trao cho cô món quà lạ thường này, sự tuyên bố ngoạn mục về tình yêu này. “Cho nên,” Colin nói, “với tất cả mọi người ở đây như nhân chứng cho tôi, tôi sẽ muốn nói – Penelope – “ anh quay sang cô, nắm lấy tay còn tự do của cô trong tay anh và nói “Anh yêu em. Anh ngưỡng mộ em. Anh tôn sùng mảnh đất mà em bước trên.” Anh quay lại đám đông, nâng ly của anh và nói “Vì vợ tôi!” “Vì vợ anh!” tất cả họ cùng bùng lên, nắm bắt lấy sự mê hoặc của khoảnh khắc. Colin uống, và Penelop uống, mặc dù cô không thể giúp nhưng thắc mắc khi nào anh sẽ nói với họ tất cả lý do thật sự của sự thông báo này. “Đặt ly của em xuống, em yêu,” anh thì thầm, kéo nó ra từ những ngón tay cô và đặt nó sang một bên. “Nhưng…” “Em cắt ngang đủ rồi.” anh la lối, và rồi anh cuốn cô vào một nụ hôn mãnh liệt, ngay ở đó trên ban công trước mặt toàn thể giới thượng lưu. “Colin!” cô thở gấp, ngay khi anh cho cô cơ hội để thở. Anh cười toe toét tinh quái khi khán giả của họ gầm lên đồng tình. “Ồ, và một việc cuối cùng.” anh gọi đám đông. Họ bây giờ đứng giậm chân trên chân họ, chờ đợi từng chữ của anh. “Tôi đang sớm rời khỏi bữa tiệc. Ngay bây giờ, như một sự thật.” Anh bắn cho cô một cái cười toe toét xấu xa, “Tôi chắc là quý vị sẽ hiểu.” Những người đàn ông trong đám đông huýt sáo và hò la khi Penelope trở nên đỏ bừng. “Nhưng trước khi tôi đi, tôi có một điều cuối cùng muốn nói. Một việc cuối cùng nhỏ thôi, trong trường hợp quý vị vẫn không tin tôi khi tôi nói với quý vị vợ tôi là người hóm hỉnh, thông minh, người phụ nữ mê hoặc nhất trong tất cả ở London.” “Khôôôôông!” mội giọng vang lên từ phía sau, và Penelope biết đó là Cressida. Nhưng dù Cressida không hợp với đám đông, không ai trong số họ sẽ cho cô ta đi qua, hay ngay cả nghe cô ta kêu lên đau khổ. “Quí vị có thể nói rằng vợ tôi có hai tên thời con gái.” anh nói thận trọng, “Dĩ nhiên tất cả quý vị đã biết cô ấy như Penelope Featherington, cũng như tôi. Nhưng điều quý vị không biết, và điều mà ngay cả tôi cũng không đủ thông minh để tìm ra cho đến khi cô ấy tự nói với tôi…” Anh ngưng lại, chờ cho sự im lặng lắng xuống trong căn phòng. “… là cô ấy cũng rất sáng chói, người hóm hỉnh, người hấp dẫn tuyệt diệu – Ồ, tất cả quý vị đều biết tôi đang nói về ai.” anh nói, tay anh vung ra qua đám đông. “Tôi trao cho quý vị vợ tôi!” anh nói, tình yêu và sự kiêu hãnh của anh chảy tràn qua căn phòng, “Lady Whistledown!” Trong một khoảnh khắc không có gì ngoài sự im lặng. Nó gần như thể không có ai ngay cả dám thở. Và rồi nó đến. Clap. Clap. Clap. Chậm và cẩn thận, nhưng với sức mạnh và sự cả quyết mà mọi người phải quay lại và nhìn xem ai dám phá vỡ cơn sốc im lặng đó. Đó là Lady Danbury. Bà xô chiếc gậy của bà vào cánh tay một người khác và giữ tay bà trên cao, vỗ tay lớn và tự hào, rạng rỡ với kiêu hãnh và vui thích. Và rồi ai đó khác bắt đầu vỗ tay. Penelope giật phắt đầu cô sang một bên để nhìn xem ai… Anthony Bridgerton. Và rồi Simon Basset, công tước Hasting. Và rồi những phụ nữ nhà Bridgerton, và rồi những phụ nữ nhà Featherington, và rồi người khác và người khác và hơn nữa và hơn nữa cho đến khi toàn thể căn phòng đang cổ vũ. Penelope không thể tin điều đó. Ngày mai họ có thể nhớ ra để tức giận với cô, để cảm thấy bị chọc tức vì trở nên ngốc nghếch trong biết bao nhiêu năm, nhưng đêm nay… Đêm nay tất cả những gì họ có thể làm là ngưỡng mộ và cổ vũ. Cho một người phụ nữ đã hoàn thành tất cả những thành tựu của cô trong bí mật, nó là mọi thứ mà cô có thể mơ tới. À, gần như mọi thứ. Mọi thứ cô đã thật sự mơ ước đang đứng cạnh bên cô, tay anh vòng quanh eo cô. Và khi cô nhìn lên anh, vào khuôn mặt yêu dấu của anh, anh đang mỉm cười xuống cô với tình yêu và niềm kiêu hãnh khiến hơi thở cô giữ lại trong cổ. “Chúc mừng, Lady Whistledown.” anh thì thầm. “Em là bà Bridgerton.” cô trả lời. Anh cười toet toét, “Sự chọn lựa tuyệt vời.” “Chúng ta có thể đi không?” cô thì thầm “Ngay bây giờ ư?” Cô gật đầu. “Ồ, phải.” anh nói thấu hiểu. Và không có ai nhìn thấy họ trong vài ngày.