– Em đi vệ sinh một chút. Giai Nghi hơi ngại ngùng nói với Bạch Dĩnh, Bạch Dĩnh cũng thấy thật kì quái, đi vệ sinh thì đi, nói với nàng như thế làm gì? Thật ra Giai Nghi không hề muốn đi vệ sinh, chỉ là nàng thấy Ngữ Ngưng đi vệ sinh, nàng cũng muốn hỏi một số chuyện nên kiếm cớ ra khỏi phòng ăn. Nhà vệ sinh của nhà hàng tương đối rộng, Giai Nghi không đi vệ sinh mà đứng ở trước gương, nàng cho một ít xà phòng vào tay, sau đó xoa hai bàn tay mình, vừa rửa tay vừa đợi Ngữ Ngưng. – Cô Thẩm. Ngữ Ngưng theo lễ gọi một tiếng, sau đó cũng rửa tay nên đứng cạnh với Giai Nghi. Giai Nghi thấy vậy nên hỏi: – Ngưng tỷ… Vợ của chị Dĩnh là ai ạ? – Là Bối Vịnh Thi. – Là chị ấy? Ngữ Ngưng hơi ngạc nhiên, Vịnh Thi chết cũng đã mười lăm năm, nếu mà nhớ được nàng ấy, người ấy cũng thật nhớ lâu. – Em biết Vịnh Thi? – Dạ biết, chị ấy một đợt có giúp bác em. Lần đó chị ấy mất em cũng có đi đám tang, năm đó em mới có mười hai tuổi… Mà khoan… Vậy là vợ của chị Dĩnh đã mất? – Phải- Ngữ Ngưng lâu rồi không nhắc đến chuyện này, bây giờ nhắc lại lòng nàng vẫn buồn, phải rất lâu nàng mới tìm kiếm được một tri kỉ, không ngờ tình bạn khắng khít chưa được bao lâu đành phải ngậm ngùi tiễn bạn về với cát bụi. Sau khi rửa tay xong, Ngữ Ngưng hong tay mình dưới máy sấy, sau đó nàng mỉm cười khuyên nhủ Giai Nghi: – Nếu em có lòng với Dĩnh, chị nghĩ em nên suy nghĩ lại. Dĩnh không thể nào yêu một người nào khác trừ vợ mình, điều này chị dám khẳng định. – Nhưng chị Thi chết mười lăm năm rồi. – Vịnh Thi có chết một ngàn năm, Dĩnh cũng chẳng quên được. Chị dùng danh dự của chị đảm bảo, nếu em đâm đầu vào em sẽ chẳng được gì đâu. Giai Nghi càng nghe khó khăn nàng càng vững lòng, dám thẳng thắn nói với Ngữ Ngưng rằng: – Em sẽ truy được. – Em có sự tự tin của tuổi trẻ… Haha… Tuổi này của chị cũng không còn tự tin nổi như em. Tùy em vậy, có duyên thì đến với nhau thôi. Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà vệ sinh, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Ngữ Ngưng thì nghĩ đến bạn nàng, Bối Vịnh Thi, mười lăm năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Ngư Ca cũng đã trưởng thành rồi. Nhưng Bạch Dĩnh lúc nào cũng nói một câu, em chờ vợ em trở về, mặc dù Ngữ Ngưng không biết "trở về" trong miệng của Bạch Dĩnh là trở về như thế nào, nàng chỉ thấy Bạch Dĩnh chờ đợi năm này qua tháng nọ, chờ đến vô vọng. Giai Nghi thì suy nghĩ về Bạch Dĩnh, nàng chỉ mới gặp Bạch Dĩnh hai lần, đối với Bạch Dĩnh chỉ là cảm nắng, cảm mến, bây giờ nàng bỏ sức nếu không thu lại, nàng cũng sẽ không quá đau lòng. Truy cầu tình yêu là nhu cầu thiết yếu của con người, nàng không thể nào không truy cầu một nữ nhân ưu tú như vậy, nàng biết nếu nàng được Bạch Dĩnh yêu, nàng sẽ chẳng khác gì nữ hoàng trong cuộc sống này. Bạch Dĩnh sẽ là một người tình tuyệt vời, đó là linh tính của Giai Nghi mách bảo, nàng muốn có được người này. Sau khi ăn xong, Cổ Tịch leo lên xe cùng các phu nhân của mình về nhà, bỏ lại Bạch Dĩnh với Giai Nghi bơ vơ đứng ở bãi đỗ xe. Tiểu Ngư Ca muốn ở lại ngủ với dì Mị Tử, thế nên không khí lúc này thật ngượng ngùng. Giai Nghi đỏ mặt nói: – Hay là em đi taxi về. – Thôi, để tôi chở em về. Dù sao Ngư Ca cũng nhắc nàng phải chở cô giáo của con bé về, nếu nàng bỏ người ta đi taxi, không chừng con nàng đi học sẽ bị đì. Bạch Dĩnh ngồi vào trong xe, khởi động xe, lúc này Giai Nghi mới nhìn kĩ được trên xe của Bạch Dĩnh toàn là hình của Vịnh Thi. Hầu hết là hình chụp của hai mẹ con Vịnh Thi, Ngư Ca, lúc này Ngư Ca còn bé xíu. – Chị Thi là một người xinh đẹp. Bạch Dĩnh nghe câu này bèn mỉm cười: – Đừng để sắc đẹp của chị ấy đánh lừa, chị ấy còn rất thần kinh đấy. – Thần kinh? Thần kinh thế nào?- Giai Nghi cũng cười, nàng hỏi. – Chị ấy là một người có thể mang trứng bỏ vào lò vi sóng, thử chảo nóng hay chưa bằng tay mình, lúc nào cũng hậu đậu. Mà còn rất hay phát điên nhé… Thần kinh nhất đấy chứ. – Haha… Thật sao? – … – Chị có vấn đề gì hả? – Chị nhớ chị ấy quá, xin lỗi em. Bạch Dĩnh cảm thấy nước mắt mình chuẩn bị rơi xuống khi vết thương của nàng lại bị nhắc đến, như đem muối xát vào. Nàng hít một hơi thật sâu cố dìm những cảm xúc xuống, chăm chú lái xe, cũng không nhắc gì về vợ mình nữa. Đậu xe trước cửa nhà của Giai Nghi, Bạch Dĩnh chào tạm biệt nàng ấy rồi lái xe trở về. Hôm nay nhà không có Ngư Ca, chỉ còn nàng trong căn nhà trống trải, Bạch Dĩnh ném túi xách lên bàn rồi ngả người xuống ghế sô pha. Lúc này mới có thể thả lỏng bản thân mình, để nước mắt mặc sức tuôn rơi. Có những vết thương rồi sẽ lành, cũng có những vết thương cứ thế mưng mủ, không thể nào kết vảy, chỉ cần động đến liền ứa máu, đau đớn. Mà vết thương Vịnh Thi ra đi để lại cho nàng là một vết thương không thể nào lành lặn, chỉ có thể ngày ngày lau đi vết thương của mình, gặm nhấm nỗi buồn. "Chị về đến nhà chưa?" Tin nhắn của Giai Nghi nhấp nháy trên màn hình, Bạch Dĩnh không biết vì sao Giai Nghi có được số điện thoại của nàng. Bạch Dĩnh để điện thoại xuống bàn rồi đi về nhà tắm thay đồ, đôi khi Bạch Dĩnh nghĩ sẽ ra sao nếu ngày hôm nay Vịnh Thi vẫn còn ở bên nàng. Vịnh Thi sẽ năm mươi tuổi vào năm nay, mái tóc sẽ lớm chớm bạc, nếp nhăn sẽ xuất hiện, Bạch Dĩnh sẽ hạnh phúc đón nhận tuổi già đang từ từ đến với Vịnh Thi. Nàng thà là cùng đón tuổi già với Vịnh Thi, còn hơn phải lưu giữ những kí ức về Vịnh Thi lúc son trẻ như thế này. Giai Nghi leo ra khỏi bồn tắm, nàng lấy chiếc khăn tắm dày choàng khắp người mình, nhìn vào chiếc điện thoại trống rỗng không báo tin nhắn. Người này thật khó động lòng, nhưng càng khó nàng càng muốn, người này mới thật sự là mẫu người mà nàng cần. Vịnh Thi, nàng phải càng rõ về Vịnh Thi mới mong tìm hiểu được những gì mà Bạch Dĩnh thích. Người này nàng nhất định nàng phải truy..