Một loại khác có thể
Chương 1
Phạm Vân Huyên rất vui vẻ, nàng chờ đợi ở giới giải trí lâu như vậy, rốt cục sau khi lấy lòng tên phó đạo diễn đầu mập tai to, dáng dấp giống như heo kia, cũng có thể nhận được một vai như dáng dấp của hắn. Mặc dù đây là vai nữ thứ ba, nhưng đây lại là bộ phim lấy phái nữ làm mạch truyện chính, một kịch bản rất tốt, cũng được tuyên truyền rất nhiều. Vai nữ chính cùng nữ thứ đã được an bài từ rất sớm, vì vậy vai nữ thứ ba khiến mọi người tranh nhau bể đầu chảy máu. Nhân vật này tuy phản diện, nhưng không gian diễn lại rất lớn, chỉ cần diễn tốt, có thể khiến cho nàng có được sự chú ý bên ngoài. Phạm Vân Huyên vì nhân vật này, đã dùng hết tất cả vốn liếng của mình có.
Nhưng sau khi tuyên bố xong vai nữ thứ ba, Phạm Vân Huyên cười như khóc, con mẹ nó, lại bị tên tiện nam kia đùa bỡn. Nữ thứ ba bị một cô gái có chỗ dựa vững chắc hơn đoạt lấy, mà nàng chỉ có thể lấy được một vai nha hoàn không có chút cảm giác tồn tại nào. Vừa nghĩ đến tên phó đạo diễn giống heo Ngô Dũng kia, Phạm Vân Huyên lại có cảm giác ghê tởm muốn ói, nhưng nhiều hơn lại chính là cảm giác tuyệt vọng. Nàng không thấy được ngày nổi danh của mình, vào giới giải trí lâu như vậy, cái gì nàng cũng không có, nàng cũng đã dơ bẩn đến chính mình tự cảm thấy ghê tởm, một khắc đó, Phạm Vân Huyên sinh ra cảm giác chán ghét đến cùng cực.
Rời khỏi đoàn phim, nàng nhìn thấy tên tiện nam giống heo kia đang ôm nữ thứ tư, cái tên tiện nam này ngay cả vai thứ tư cũng không cho nàng, còn dám vỗ ngực nói có thể cho nàng vai thứ ba, nghĩ đến đây, trong lòng Phạm Vân Huyên sinh ra một cảm giác oán hận mãnh liệt."Không phải nói vai nữ thứ ba sẽ cho tôi sao?" Phạm Vân Huyên chất vấn.Ánh mắt Phạm Vân Huyên lạnh lùng làm trong lòng Ngô Dũng có cảm giác không thoải mái, hắn cảm thấy mình giống như bị rắn độc để mắt đến."Nữ thứ ba tôi cũng muốn cho cô, nhưng bên trong đã an bài lâu rồi." Ngô Dũng liếc mắt nói."Vậy còn nữ thứ tư thì sao?" Phạm Vân Huyên hỏi lại."Cô chỉ nói nữ thứ ba, đâu có nói nữ thứ tư, làm sao tôi biết cô muốn vai đó đây?" Ngô Dũng cố chấp không nói lý, Phạm Vân Huyên quả thực là bị người vui chơi đến chán, chẳng ai sợ nàng phản kháng, dù sao nàng cũng không làm gì được hắn.
Phạm Vân Huyên lạnh lùng cười một cái, nàng xoay người bỏ đi, phía sau còn truyền đến lời nói châm chọc của Ngô Dũng và vai nữ thứ tư."Muốn diễn vai nữ thứ ba, cũng không soi gương lại thử, có thể cho cô ta diễn vai nha hoàn xem như đã để mắt đến rồi...."Phạm Vân Huyên lái một chiếc xe không có hình dáng gì, chiếc xe này cũng là tên nam nhân mua cho nàng vì quy tắc ngầm, bởi vì quy tắc ngầm, hắn không cho phép nàng làm diễn viên, mua cho nàng một chiếc xe, còn muốn chiếm tiện nghi ngủ với nàng mấy lần.Ở bãi đậu xe, Phạm Vân Huyên nhìn thấy tên Ngô Dũng đang đi lấy xe, nghĩ đến những nam nhân ra quy tắc ngầm với nàng, nàng bắt đầu sinh ra hận ý, trong nháy mắt, hận ý của nàng đổ hết lên người Ngô Dũng. Phạm Vân Huyên dùng sức đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Ngô Dũng. Nàng nhìn thấy thời điểm xe sắp đụng đến, ánh mắt Ngô Dũng sinh ra sợ hãi, điều này làm Phạm Vân Huyên càng thêm dùng sức nhấn chân ga, không sai, nàng thực sự muốn cùng hắn ta đồng vu quy tận. Xe nghiền nát người Ngô Dũng, Phạm Vân Huyên cũng không dừng xe, lại tiếp tục đạp chân ga, cho đến khi xe đụng vào cây cột ở bãi đậu xe....
Phạm Vân Huyên cho rằng mình sẽ chấm dứt tính mạng của mình bằng cách đó, nhưng không nghĩ đến nàng lại sống lại. Nàng sống lại trong thân thể của người tên Lâm Thụy Cảnh, một cô gái ngậm chìa khóa vàng từ khi mới sinh. Một buổi sáng địa ngục, một buổi tối thiên đường, Phạm Vân Huyên biến thành người mà đời trước đến mơ nàng cũng không dám. Có lẽ là do đời trước quá mức bi thảm và không cam lòng, cho nên trời cao mới có thể cho nàng một cơ hội khác, nhưng Phạm Vân Huyên có cảm giác rất không chân thật, nàng rất sợ, sợ đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng lừa mình dối người. Nhưng mà, nàng lại có trí nhớ của cả Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên. Ký ức của Lâm Thụy Cảnh có quá nhiều chuyện tốt đẹp, nhưng ký ức của Phạm Vân Huyên lại có nhiều chuyện vượt quá sự chịu đựng của mình. Có lúc nàng suy nghĩ, có khi là mình đang phân thân, hoặc Lâm Thụy Cảnh chính là kiếp trước của nàng.
Phạm Vân Huyên và Lâm Thụy Cảnh có liên hệ duy nhất đại khái là Lâm Thụy Cảnh cũng bị một tai nạn xe nhỏ. Nhưng tai nạn xe này Lâm Thụy Cảnh không bị thương nặng, nhưng tính tình lại biến hóa vô cùng lớn, người nhà Lâm Thụy Cảnh đều cảm thấy như vậy.
Trong lúc vô tình, Phạm Vân Huyên thấy ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình, nàng biết bộ phim này, trong lòng nàng nhói lên một chút, tìm người diễn vai nha hoàn không tiếng nói trong phim kia, không sai, đây chính là bộ phim đầu tiên Phạm Vân Huyên tham gia diễn xuất, khi đó, Phạm Vân Huyên vẫn còn chưa biết cái gì là quy tắc ngầm, vẫn còn sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Phạm Vân Huyên biến thành Lâm Thụy Cảnh nhìn mình khi đó, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Phạm Vân Huyên hiểu rõ, năm đó điều mình thiếu không phải là khả năng diễn xuất, không phải dung mạo, điều duy nhất nàng thiếu chẳng qua là người có thể nâng đỡ nàng, mình khi đó, có bao nhiêu hy vọng có người có thể đứng sau lưng mình. Nếu bây giờ nàng biến thành Lâm Thụy Cảnh, không có lý do gì không giúp bản thân mình khi đó. Bởi vì không lâu sau, Phạm Vân Huyên một lòng muốn nghĩ đến chuyện nổi tiếng, sẽ tiếp nhận cuộc sống quy tắc ngầm thống khổ, nàng nhất định không để cho mình đi vào vết xe đổ đó, bây giờ vẫn còn kịp, nàng nhất định sẽ có thể ngăn cản.
Bây giờ là năm 2005, Lâm Thụy Cảnh 23 tuổi, mới du học trở về, tiếp quản công ty của cha mình là Lâm Đang Ân, Phạm Vân Huyên 21 tuổi, mới vừa gia nhập giới giải trí không lâu.
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
24 chương
15 chương
1523 chương
14 chương
124 chương
56 chương