Một Hồi Mộng
Chương 142 : Trận Chiến Không Cân Sức
"Tiểu Vũ! Ngươi làm sao vậy? Ngươi có tâm sự à?"
" Ngươi không cảm thấy có gì đáng ngờ hay sao?"
" Đáng ngờ?"
"Đúng vậy! Chiếu theo lý bình thường khi ta giết bảy tên cặn bã kia thì trễ nhất là sáng nay chúng ta đã bị tập kích bởi bọn người Hấp Diêm Trại rồi nhưng đến tận bây giờ rồi vẫn chưa thấy bọn chúng có động tĩnh gì cả, ngươi không cảm thấy lạ sao Mạnh Trưởng Lão?"
" Đây là chuyện khiến ngươi đâm chiêu từ sáng đến giờ sao?"
" Đúng vậy! Một tí đền gần sơn trại của bọn chúng thì nên cảnh giác ta e là có biến!"
" Tiểu Dâm Tặc! Lá gan của ngươi có phải là quá nhỏ rồi không với tu vi của mấy người bọn ta thì bọn sơn tặc này có là gì"
Mạnh Lệ Nương còn chưa kịp trả lời thì đoạn đối thoại của nàng và Vũ Tiểu Vũ đã bị Hiên Viên Tú Nhi cắt ngang, nàng nhìn hai người bọn họ to nhỏ ở phía sau có chút khó chịu trong lòng mà lên tiếng châm chọc.
" Công Chúa! Cô quá ngây thơ rồi, tu vi có cao đến mấy thì cũng không qua được mưu hèn kế bẩn còn chưa kể ở Huyền Chân đại lục này Tu vi Nguyên Anh chưa phải là sức mạnh tuyệt đối nếu như một vạn Kim Đan cùng một lúc tấn công thì ngươi có chắc chắn là chống lại được không?" Vũ Tiểu Vũ nghe Hiên Viên Tú Nhi nói liền cười đáp,
Đối với câu hỏi của Vũ Tiểu Vũ đương nhiên một cô gái chưa trải sự đời như Hiên Viên Tú Nhi làm sao phản bác được nàng chỉ biết dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn, Mạnh Lệ Nương thấy thế thì lên tiếng láy sang chuyện khác:
" Tiểu Vũ! Ngươi cảm thấy có mai phục sao?"
" Đúng rồi! Với bản tính hung hãn của bọn chúng không lý nào lại bình tĩnh không dấy binh trả thủ như vậy, tình huống này có hai trường hợp xảy ra một là bọn chúng biết chúng ta sẽ đến và chuẩn bị đối sách còn trường hợp thứ hai lại chính là bọn họ còn chưa biết việc chúng ta đã giết bảy người kia nhưng mà khả năng này khó xảy ra lắm.
"
" Quả thật! Tình huống này có chút khả nghi, thôn Kim Ngưu với Hấp Diêm Trại cũng gần nhau nhưng đến tận bây giờ không thấy bất kỳ một dấu hiệu nào của việc trả thù đúng là kỳ lạ thật"
" Mọi người nhìn kìa, phía trước chính là U Cốc Ẩm Ướt, qua khỏi nó chừng năm dặm chính là Hấp Diêm Trại"
Đoạn đối thoại của bọn họ lại một lần nữa dừng lại bởi giọng nói của Tiểu Liên đồng thời đoàn người cũng dừng lại, Vũ Tiểu Vũ nghe vậy liền nói:
"Mọi người từ bây giờ hãy cẩn thận rất có thể phía sau U Cốc này chính là mai phục, ta tính như vầy ta sẽ dẫn đầu Dương sư muội và Lý Chấp Sự sẽ đi tả hửu hai bên, Tiểu Liên đi ở giữa, Công Chúa và Hoa sư muội phía sau bọc hậu chính là Mạnh Trưởng Lão, mọi người cảm thấy thế nào?"
"Ta không có ý kiến!"
" Ta cũng không!"
"Nhất trí!"
"Ta!. cũng không!"
Vũ Tiểu Vũ vừa dứt lời thì mọi người đều không có ý kiến duy chỉ có Hiên Viên Tú Nhi là ngập ngừng nhưng vì đại cuộc nàng cũng phải chấp nhận sự sắp xếp này.
Hắn thấy không có ai dị nghị gì liền phất tay vào cốc và đúng như dự đoán ngay khi Mạnh Lệ Nương vừa bước qua U Cốc thí cánh cửa U cốc liền đóng sầm lại.
Một thế trận kinh người liền bày ra trước mặt tám người Vũ Tiểu Vũ cùng với đó là một tiếng cười nói:
" Ơn giời! Cuối cùng thì các ngươi cũng đã đến!"
Tuy nhiên đáp lại tiếng cười đó chính là một trận cuồng phong, cát bụi mù mịch cùng với tiếng thét thảm khóc gào lên.
Khi tất cả cát bụi lắng xuống thì một thảm cảnh cũng dần dần hiện ra máu tươi và tứ chi vung vãi khắp nơi, nhìn thảm cảnh một số tiếng nôn ẹ vang lên.
" Cái! ! đị! con! mợ nó!" Dương Cụ Liệt đứng hình mất hai giây rồi phẩn nộ hét to trong lòng không khỏi ngẩn ngơ "* Ủa! ALO! Cái lờ què gì vậy? Kịch bản củ lòi gì vậy tác giả? Vừa mới xuất hiện chưa nói gì đã ra tay là sao? Đây là mai phục à hay là thảm sát vậy, Lão thiên! !*"
Sợ dĩ có tình huống này xảy ra là vì ngay khi thấy đội ngũ của Hấp Diêm trại xuất hiện Vũ Tiểu Vũ liền xuất ra Lôi Phong Thiết Phiến tạo nên thảm cảnh này.
Lúc bấy giờ, không chỉ Dương Cụ Liệt đứng hình mà toàn bộ tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đã xảy ra vừa trước đó hai giây xuất hiện hoành tráng nhưng sao đó hai giây lại là như vậy.
Bình Chứa Tôn với bản tính nóng nảy liền không chờ lệnh tấn công mà xuất kiếm tấn công gặp ngay Dương Tiếu Dung xuất thủ, Đại Hai Cú thấy có biến cũng vung kiếm lao lên nhưng gặp phải Lý Mộng Trinh.
Mạnh Lệ Nương lao vào giữa địch tàn sát đối với bọn người không có lương tâm này nàng không chút mẩy may nhíu lòng.
Sau một quạt vừa rồi lực lượng của Hấp Diêm Trại gần như bị diệt chỉ còn hơn trăm người có tu vi cao là may mắn sống xót.
Trên chiến trường lúc này chỉ còn mỗi Dương Cụ Liệt là không tham chiến có vẻ như hắn đã chịu đã kích quá lớn nên không thể hành động.
Lúc này Bình Chứa Tôn, Đại Hai Cú đã lấy một địch hai nhưng có vẻ như bọn họ vẫn còn dư sức, mặc dù vậy cặp Dương Tiếu Dung, Hiên Viên Tú Nhi và cặp Lý Mộng Trinh, Lý Thục Trinh vẫn có thể đối phó nhưng cũng không mấy khả quan, phe của Vũ Tiểu Vũ lúc này chỉ còn Hoa Tiểu Lệ và Diệu Linh là không có chiến đấu.
Qua một lúc thì Mạnh Lệ Nương cũng dọn xong đám lính lác bắt đầu tiến về phía bên này, Bình Chứa Tôn thấy vậy tay thì đánh miệng thì chửi :
" Dương Cụ Liệt chết tiệt! Ngươi còn đứng đấy làm gì mà không phụ một tay, có tin Lão Nương phất tay bỏ đi không?"
" Đúng đấy! Lão Đại ngươi còn không ra tay thì đừng trách bọn ta trở mặt" Đại Hai Cú cũng bực tức lên tiếng,
Mặc cho hai người bọn họ mắng chửi nhưng Dương Cụ Liệt vẫn không nhúc nhích cho đến khi Mạnh Lệ Nương và Vũ Tiểu Vũ tả hữu đánh tới hai người Bình Chứa Tôn thì Hắn mới hành động, hai tay đỡ hai chương của Mạnh Lệ Nương và Vũ Tiểu Vũ mà không hề hắn gì.
Ngược lại Vũ Tiểu Vũ thì bay xa còn Mạnh Lệ Nương thì có vẻ ngang tài ngang sức, sau khi hai tay đỡ hai chưởng Dương Cụ Liệt lần đầu tiên mở miệng lại nói:
" Tưởng Nguyên Anh ghê gớm thế nào thì ra cũng chỉ có vậy!"
Sau đó hắn đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Vũ Tiểu Vũ phát:
" Ta tưởng tên tiểu tử ngươi có bản lãnh gì đó cao cường lắm thì ra chỉ nhờ vào pháp bảo cao cường mà thôi, ngươi cứ chờ đấy sau khi ta giải quyết cô ta xong thì sẽ quay lại lột da ngươi!"
" Hình như ngươi đã quên bài học vừa rồi thì phải?"
Đối với lời đe dọa của Dương Cụ Liệt, Vũ Tiểu Vũ chẳng mấy quan tâm còn dùng thái độ bỡn cợt đáp,
" Ngươi!. đúng là không biết sống chết! Đã vậy ta sẽ tiễn dong ngươi trước"
Dương Cụ Liệt vừa nói đánh về phía Vũ Tiểu Vũ, trong khi đó Mạnh Lệ Nương lại chẳng quan tâm liền đánh về phía Đại Hai Cú.
Nhận thấy nguy cơ kinh người Đại Hai Cú liền chống cự quyết liệt đánh cho hai tỷ muội Lý Mộng Trinh bị trọng thương quay đầu bỏ chạy chỉ là một chút tu vi của hắn làm sau chạy thoát được Mạnh Lệ Nương, kết quả là hắn thịt nát xương tan.
Bình Chứa Tôn thấy vậy liền mắng to:
" Dương Cụ Liệt! Ngươi ngu đần như vậy thì một mình chiến đấu đi lão nương cáo từ! "
Nàng vừa dứt lời thì dồn hết sức mở đường máu rời đi nhưng Hiên Viên Tú Nhi ghét cay ghét đắng hành vi của bọn chúng làm sao có thể để cho nàng ta đi dễ dàng như vậy, một miến kim bài ngay lập tức xuất hiện chắn ngay trước mặt Bình Chứa Tôn.
Lúc này Bình Chứa Tôn rơi vào thế phía sau có địch phía trước không có lối đi, một ý nghĩa hiện lên trong đầu nàng " Xạ Hương" đúng vậy chỉ có làm như vậy nàng mới có cơ hội thoát thân.
Xạ Hương chính là một mùi hương đặc biệt trên cơ thể của Bình Chứa Tôn có thể khiến cho người hít phải mê luyến cơ thể cô ta và bị cô ta điều khiển, đây cũng chính là lá bài tẩy cuối cùng của ả.
Nghĩ là làm, nàng vận linh khí y phục trên người nát bấy lộ ra một cơ thể xinh đẹp cùng lúc đó một mùi hương tiết ra từ trên da thịt của ả.
Bên cạnh đó, Dương Cụ Liệt cảm thấy choáng váng vì ngay khi hắn đánh về phía Vũ Tiểu Vũ đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Bình Chứa Tôn và sự hi sinh của Đại Hai Cú, sự việc diễn ra quá nhanh làm cho hắn chưa kịp đánh Vũ Tiểu Vũ đã phải quay đầu cứu viện.
Chỉ là vừa đến thấy Bình Chứa Tôn làm vậy, liền quát to:
" Tiện nhân! Ngươi định làm gì mau dừng lại!"
" Hahaha! Đây cũng là do ngươi ép ta đến bước đường này nếu nhưng ngươi không có ngu ngốc tấn công tên kia thì Đại Hai Cú đã không chết và ta cũng không rơi vào tính thế như thế này mà bây giờ nói nhiều cũng vô ít Xạ Hương đã khởi thì nữa đời còn lại của ngươi chuẩn bị quỳ gối dưới chân một ả tiện nhân như ta đi Dương Cụ Liệt à! Có trách thì trách ngươi quá là đần độn đi.
.
"
" Nằm mơ!" Dương Cụ Liệt nghe vậy liền quát to, cùng lúc đó 2 cái lọ cũng xuất hiện trên tay hắn "đùng" một tiếng nổ to một thức màu trắng giống như bột từ đó bắn ra.
Vũ Tiểu Vũ thấy vậy liền la to:
" Tất cả nín thở mau! Tránh xa chỗ này nhanh! Coi chừng trúng độc!"
Không chờ mọi người phản ứng hắn liền cầm Lôi Phong Thiết Phiến phất một cái cuồng phong cuồn cuộn nổi lên thổi bay tất cả.
Ngay sau đó, hằn dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng lao về phía này.
Khi cuồng phong dịu xuống không có bất kỳ ai tổn thương chỉ là biểu hiệu của Bình Chứa Tôn, Dương Cụ Liệt, Dương Tiếu Dung và Hiên Viên Tú Nhi là kỳ lạ, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hiện lên vẻ ham muốn dường như bọn họ đã trúng phải dâm độc.
Mặc dù là vậy nhưng binh khí trong tay bọn họ vẫn cầm rất chắc, Bình Chứa Tôn thấy cơ hội đã mất liền quyết tử muốn kéo theo Dương Tiếu Dung nhưng Mạnh Lệ Nương đã kịp thời ngăn lại, khi Vũ Tiểu Vũ đến nơi thì Mạnh Lệ Nương đã dùng chưởng đánh chết Bình Chứa Tôn.
Dương Cụ Liệt thấy Bình Chứa Tôn chết hai mắt liền đỏ lên điên cuồng ra chiêu nhưng hắn chỉ có thể làm cho Hiên Viên Tú Nhi bị trọng thương mà thôi, dưới sức công kích của Vũ Tiểu Vũ và Mạnh Lệ Nương hắn cũng đành bất lực mà chịu trói, vốn hắn cũng không để nổi bị bắt vì tu vi của hắn đánh không lại thì có thể chạy trốn nhưng vì trúng phải bột phấn nên hắn dần dần mất đi lý trí và bị khuất phục.
Vũ Tiểu Vũ thấy Dương Tiếu Dung với Hiên Viên Tú Nhi ngày càng có biểu hiện lạ liền bóp cổ Dương Cụ Liệt, đe doạ:
" Nói mau! Thứ bột phấn ngươi rải là gì? Nếu không nói thì đừng mong giữ lại cẩu mạng của ngươi!"
"Ha ha! Để ta ngủ với mấy ả này ta sẽ nói cho ngươi biết!" Dương Cụ Liệt cười to chỉ trỏ,
" Muốn chết!" Vũ Tiểu Vũ nghe vậy liền quát to một chưởng trực tiếp đánh nát đầu của Dương Cụ Liệt, sở dĩ hắn làm vậy vì tám chín phần đã đoán được hai người Dương Tiếu Dung trúng phải loại độc gì, dám trêu nữ nhân của hắn chỉ có chết mà thôi!.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
74 chương
17 chương
52 chương
9 chương
37 chương
60 chương
95 chương
25 chương