Một Hồi Mộng
Chương 131 : Đánh cược
Phượng Vũ Thành…
Phủ Thành Chủ…
"Ầm...!"
Một tiếng nổ khá to đột nhiên phát ra từ khu vực phía bắc của phủ Thành Chủ và ngay lập tức có một đám người hốt hoản chạy về phía đó tuy nhiên khi bọn họ chạy đến gần khu vực phát nổ thì một căn phòng khá to lớn mang dáng vẻ cổ kính xuất hiện trước mặt bọn họ vừa thấy căn phong này bước chân của bọn họ liền chậm lại rồi dừng hẳn tựa như không dám bước tiếp.
Lúc này vẻ mặt của bọn họ khá là khó xử tựa như phía trước có gì đó làm cho bọn họ e ngại, cả đám đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sao thì đúng vào lúc này một âm thanh khá là tức giận từ bên trong căn phòng truyền đến:
“Đám người khốn kiếp các ngươi!! Hôm nay có phải ăn gan hùm mật gấu rồi nên lá gan cũng to ra dám kéo đến nơi này làm loạn? Trong mắt các ngươi có còn gia quy gia pháp nữa hay không?”
“Thái Thượng Trưởng Lão bớt giận…! Chuyện này...không phải như ngài nghĩ đâu! Ngài đừng có vu oan cho bọn ta! Vừa rồi bọn ta nghe có tiếng nổ phát ra từ đây nên mới cả gan đến xem như thế nào. Chứ nếu là bình thường thì có cho bọn ta thêm mười lá gan cũng không dám bén mảng đến nơi này, ngài không phải không biết nơi này là nơi nào nếu như có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì bọn ta làm sao gánh nổi trách nhiệm này mong Thái Thượng Trưởng Lão xem xét mà bỏ qua cho bọn ta!”
Người lên tiếng là một gã trung niên có khuôn mặt chữ điền trên trán của hắn lúc này đã xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi mặc cho chúng chảy xuống khóe mắt làm mắt của gã cay xòe nhưng không dám giơ tay lên lau đi bởi vì hai tay của gã đang bận ôm quyền khom người hành lễ, từ đều này có thể thấy áp lực mà người bên trong mang lại cho gã lớn đến cỡ nào.
“Hừ! Niệm tình các ngươi mới phạm phải lần đầu cũng như lo lắng an nguy của nơi này nên ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra nếu như còn không biết đều tái phạm thì đừng trách tại sao gió lung lay càng cây nó rớt dô đầu, các ngươi lui đi!”
“Đa tạ Thái Thượng Trưởng Lão đã bỏ qua….Bọn ta xin cáo lui..!”
Đám người này nghe người bên trong không truy cứu liền thở dài một hơi kéo nhau rời đi tuy nhiên vừa rời khỏi nơi đó không xa thì một người đột nhiên lên tiếng với vẻ sợ sệch:
“Cứ như vậy mà bỏ đi sao? Lỡ như có chuyện gì xảy ra mà chúng ta không kịp thời xử lý đến lúc Gia chủ trở về sẽ trách tội chúng ta thất trách đó!”
“Hừ! Trách tội thì trách tội! Ngươi có bản lãnh thì đến mà nói chuyện với lão già dơ đó đi chứ bọn ta thì chịu rồi….!”
Người đó vừa dứt lời thì gã trung niên có khuôn mặt chữ điền ngây lập tức chửi tiếp:
“Mịa kiếp..! Vừa nãy thì đứng nép sang một bên tay chân run lẩy bẩy không dám nói một câu để cho ta liều mạng giải thích, giờ ra tới đây thì nói này nói nọ vừa nãy sao ngươi không lên tiếng tranh luận với lão già đó đi...”
"Các ngươi làm gì căng vậy? Ta cũng chỉ muốn tốt cho tất cả thôi không phải sao? Lão già đó tính tình như nào ai chẳng biết đến lời của Gia Chủ mà lão còn không nghe thì nói gì đến chúng ta......"
Mặc cho gã thao thao bất tuyệt nói không ngừng nghĩ nhưng chả ai thèm quan tâm đến gã đã mỗi người một ngã rời khỏi nơi này, trong lúc đó một tiếng thở dài từ bên trong căn phòng mang dáng vẻ cổ kính lúc nãy đột nhiên truyền ra, chủ nhân của tiếng thở dài này là một lão nhân tầm tám mươi tuổi, lão đang đứng ở giữa căn phòng trong trạng thất thần tuy nói là thất thần nhưng ánh mắt của lão lại đang tập trung vào những chiếc bài vị đang nằm ngổn ngang ở tầng dưới cùng của một cái bàn thờ khá to và đây có lẽ chính là nguyên nhân gây ra vụ náo loạn trước đó.
Sở dĩ nói là tầng dưới cùng vì cái bàn thờ to lớn này có đến sáu tầng, mỗi tầng được đặt một loại bài vị với kích cỡ và họa tiết điêu khắc khác nhau, bài vị ở tầng dưới cùng được làm bằng gỗ và không có họa tiết trang trí với số lượng rất nhiều có thể nói nó là loại bài vị có số lượng nhất nhiều ở đây cũng không qua, bài vị ở tầng kế tiếp tuy cũng được làm bằng gỗ nhưng lại có khắc một số họa tiết đơn giản có lẽ họa tiết này dùng để làm kí hiệu phân biệt cho người dọn dẹp dễ dàng sắp xếp nếu như bị ai đó xáo trộn.
Hai tầng tiếp theo cũng tương tự với hai tầng bên dưới cũng là một tầng có khắc họa tiết và một tầng không có khắc họa tiết tuy nhiên chất liệu chế tác đã được thay đổi từ gỗ chuyển sang thiết và kích cỡ của nó cũng lớn hơn.
Tầng kế đó bài vị được làm bằng bạc, kích thước của nó cũng thay đổi, họa tiết được khắc cầu kỳ hơn và tầng cuối cùng chất liệu chế tác chính là bằng vàng bên cạnh đó số lượng của nó lại khá ít chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay nhìn tới nhìn lui cũng chỉ vừa đủ ba cái và đặc điểm chung của tất cả các bài vị ở đây chính là bên cạnh nó được đặt một cái ngọc giản tuy nhiên những bài vị tầng trên lại không có.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngọc giản chứa Mệnh Hồn* của bọn nhóc lại nổ tung? Vũ Mục Thanh? Rốt cục ngươi đang làm gì? Thế hệ kế tục của gia tộc vì sao lại đột nhiên ngã xuống..?”
*: mệnh hồn là một phần linh hồn được tách ra từ linh hồn của những người vừa được sinh ra trong gia tộc, nó là minh chứng cho việc sống hay đã chết của một thành viên trong gia tộc.
Lão nhân sau khi hỏi một loạt câu hỏi không có người đáp liền đưa mắt tập trung theo dõi những chiếc bài vị.......
Đại Điện Thái Sơ Tông,
Ngay khi ánh sáng hoàng kim lan tỏa khắp Bàn Tọa Sơn biến mất thì một vật hiện ra trong lòng bàn tay của Mạnh Thiên Uy đó là một chiếc ghế có màu hoàng kim, kích thước của nó chỉ to bằng một lóng ngón tay của người lớn, Mạnh Thiên Uy cầm nó giơ lên cao cho mọi người nhìn rồi nói với Vũ Mục Thanh:
“Vũ Mục Thanh! Ta đã lấy ra tính vật của bản tông ngươi nói xem bước tiếp theo phải làm thế nào để lắp vào huy hiệu trên ngực áo pho tượng của Thái Linh Đàm lão tổ?”
“Hừ! Đến giờ phút này rồi mà ngươi vẫn cố tỏ ra mình là người không biết gì? Cách vận dụng tính vật của Thái Sơ Tông như thế nào? Ta nghĩ Tông Chủ đời trước chắc hẳn đã truyền lại cho ngươi rồi cứ làm theo như thế là được!”
“Tốt! Cứ làm theo như ngươi nói! Nếu như sau tất cả mà không có chuyện gì xảy ra thì hi vọng ngươi sẽ dẫn tất cả người của mình rồi khỏi Bàn Tọa Sơn, được chứ?”
“Tốt thôi! Nếu như Bàn Tọa Hoàng Kim Ấn không xuất hiện thì ta sẽ lập tức dẫn người của mình rời khỏi nơi này còn những người khác thì ta không dám đảm bảo!”
Vũ Mục Thanh vừa dứt lời thì Lê Tín Dương ngay lập tức phản ứng:
“Vũ Mục Thanh! Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Hừ!” Vũ Mục Thanh nghe vậy chỉ hừ nhẹ một tiếng,
Cũng như lúc nãy Lê Tín Dương nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì tuy nhiên lúc Vũ Mục Thanh hừ lạnh thì một giọng nói lại vang vọng bên tai của Lê Tín Dương:
“Ngươi cứ yên tâm, ta tự có sắp xếp!”
Lại nói về Mạnh Thiên Uy sau khi được Vũ Mục Thanh hứa hẹn thì lão thở dài một hơi tựa như trút bỏ được gánh nặng tuy nhiên lúc này lão lại nhớ đến chuyện sư phụ lão đã từng nói“ Nếu như Thái Sơ Tông rơi vào cảnh tồn vong con hãy lắp tính vật của bản tông vào huy hiệu Pho Tượng của lão tổ nó sẽ giúp con vượt qua kiếp nạn tuy nhiên nó chỉ dùng được một lần duy nhất nếu không thật sự rơi vào hiểm cảnh thì con không nên làm như vậy!” đều này làm cho lão băn khoăn không biết có nên lắp vào hay không nhưng với tình thế hiện nay tứ bề thọ địch nếu lão không làm như vậy thì đúng là không còn đường sống Thái Sơ Tông sẽ thực sự diệt vong lão thở dài một tiếng rồi ném tính vật lên không trung tay bắt pháp quyết miệng lẩm bẩm:
“ Hồn về cõi mộng luân hồi...Gửi thân thuyết pháp mặt ngồi tứ phương…..nhập!”
Ngay khi chữ “Nhập” kết thúc, tính vật Thái Sơ Tông đột nhiên biến lớn rồi nhanh chóng bay về huy hiệu trước ngực Pho Tượng Thái Linh Đàm, khi đến gần huy hiệu kích thước của nói vừa đúng bằng kích thước của huy hiệu hình chiếc ghế trên Pho Tượng.
Lúc này hầu như tất cả mọi người đều nít thở theo dõi chiếc ghế màu hoàng kim từ chút chút đi vào đến khi nó vừa khít với huy hiệu.....một giây hai giây ba giây tất cả đợi một lúc lâu nhưng Pho Tượng hoàn toàn không hề có một chút cử động nào, Mạnh Thiên Uy thấy vật liền nghi hoặc nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vũ Mục Thanh! Ngươi nói thử xem Bàn Tọa Hoàng Kim Ấn vì sao không xuất hiện? Ngươi có thể giải thích cho ta hay không?”
Vũ Mục Thanh hai mắt nhìn chăm chăm vào Pho Tượng miệng lão lại bất giác thốt lên:
“Không thể nào? Tại sao lại như vậy?”
Bên cạnh đó, đây cũng là câu gào thét của lão nhân trong thức hải của Vũ Mục Thanh, lão đang nổi điên vì lão không tin vào sự thật trước mắt mình:
“Một trăm năm..! Đã một trăm năm rồi! Từ ngày ta biết được sự thật liền bắt đầu tính kế, năm đó ta rời bỏ Thái Sơ Tông là vì biết mình không thể cạnh tranh chức vị Tông Chủ có ở lại cũng chả được gì sau đó bôn ba tìm mọi cách đề thăng tu vi nhưng chính vì nóng lòng nên đã làm vài chuyện tán tận lương tâm dẫn đến họa sát thân chết trong tức tưởi…...vào lúc thần hồn sắp tiêu tan ta liền dốc hết sức chui vào miến ngọc bội tùy thân có trận pháp thu hút linh may mắn giữ lại được chút tàn hồn, ông trời cũng không phụ lòng ta mười năm trước ngọc bội tùy thân may mắn rơi vào trong tay của tộc nhân một lần nữa ta trở mình bắt đầu lại tính kế nhưng tất cả đã thành công cốc….ta không cam tâm!”
“Lão tổ! Ngài bình tĩnh chuyện này nhất định có gì đó gian trá! Có lẽ chúng ta đã bị Mạnh Thiên Uy qua mặt rồi!”
Lão nhân đang than khóc nghe Vũ Mục Thanh nói vậy suy nghĩ một chút liền thấy đúng hắn nói đúng:
“Đúng rồi! Người nói làm ta nhớ ra một chuyện, hắn vì sao lại nắm chắc khi lắp tính vật vào sẽ không có chuyện gì mà thỏa thuận với ngươi, cứ cho là hắn cầu may đi nhưng vẻ mặt của hắn lúc đó dường như rất là chắc chắn, đúng là tí nữa thì bị tên khốn đó lừa! Hừ có lẽ phải dừng đến biện pháp mạnh rồi!”
“Lão tổ cứ yên tâm ta biết phải làm thế nào!”
Vũ Mục Thanh vừa dứt lời tay của hắn liền giơ lên bắt pháp quyết một tia sáng đột nhiên lóe lên rồi lao đi vung vút mục tiêu hướng đến chính là Vũ Tiểu Vũ…...
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
74 chương
17 chương
52 chương
9 chương
37 chương
60 chương
95 chương
25 chương