Một Hồi Mộng
Chương 111 : Mạc Sinh, Mạc Tử
Ngay khi người mặc áo choàng đen này xuất hiện thì có một cô gái rất xinh đẹp lên tiếng, nàng mặc một bộ y phục cực kỳ gợi cảm chỗ nào cần thiếu vãi thì thiếu chỗ nào cũng bó sát thì bó sát nếu như để cho một tên nam nhân nào đó trông thấy thì chắc chắc hắn sẽ không kìm lòng được mà ra tay thịt nàng:
“Ngươi đến rồi!”
“Thật xin lỗi! Đã để ngươi phải đợi lâu như vậy!” Người mặc áo choàng đen nghe cô gái hỏi liền đáp lại với thái độ xấu hổ, từ giọng nói của người này chúng ta có thể đoán người này chính là một nữ nhân,
“Cũng không tính là lâu lắm, ta vừa đến điểm hẹn trước ngươi vài canh giờ mà thôi!” Cô gái nghe nàng ta nói như vậy thì môi hơi vểnh lên nói,
“Mạc Tử! Ngươi nói như vậy là đang trách ta để người chờ lâu sao?"
“Ta có sao? Ta nói như vậy là oán trách ngươi sao, Mạc Sinh?” Cô gái được gọi là Mạc Tử đáp lại với thái độ dửng dưng,
“Ngươi có! Ngươi có mà! Mặc dù ngươi cười nói vui vẻ xem như không có chuyện gì nhưng trong lời nói lại mang đầy ý oán trách, ta nói có đúng không?” Mạc Sinh nghe Mạc Tử hỏi thì vừa nói vừa khẽ đưa tay chọt chọt vào người Mạc Tử khiến cho nàng cười khúc khích.
“Haha…! Mạc Sinh! Dừng lại…Dừng lại đi…Haha! Mạc Sinh! Ta bu..ồ..n không chịu được! Hahaha….!”
“Tốt! Hứa với ta vui vẻ không quạo! Ngươi làm được chứ?”
“Rồi rồi! Vui vẻ không quạo…Vui vẻ không quạo!”
Sau khi hai nàng đạt được thỏa thuận thì thần thái trên mặt của Mạc Tử trở nên nghiêm túc, nói:
“Mạc Sinh! Người Cung Chủ bảo ngươi tìm, ngươi đã tìm được chưa?”
“Có vẻ như ta đã tìm thấy nhưng cần phải lấy máu huyết của người đó để chứng thực thì ta mới dám chắc chắn kẻ đó chính là người cần tìm”
“Vậy ngươi đã lấy được máu huyết của người đó chưa?”
“À! Chưa! Có chút trục trặc nhỏ nên vẫn chưa lấy được!” Mạc Sinh vừa nói khuôn mặt vừa đỏ lên có chút xấu hổ tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó nhưng ngay sau đó liền bình thản và đổ hết mọi tội lỗi cho Mạc Tử.
"Cơ mà ta thất thủ cũng chính là do người đó!"
Mạc Tử thấy Mạc Sinh có chút khác thường liền nheo một mắt lại nhìn nàng nói:
“Hừ! Ngươi thất thủ thì có liên quan gì đến ta? Ngươi đây là đang chối bỏ trách nhiệm của mình đấy! Nhưng rốt cuộc trục trặc nhỏ đó là gì? Với tu vi hiện tại cộng thêm công pháp đặc thù của ngươi mà lại có chuyện thất bại? Nếu không phải bởi vì công pháp đó thì nhiệm vụ này đã là của ta rồi chứ đâu phải chỉ là một người liên lạc để cho ngươi bắt ta đợi trong mỏi mòn như vậy”
“Mạc Tử! Đã bảo vui vẻ không quạo rồi, sao ngươi còn nhắc đến? Có phải muốn ăn đòn rồi đúng không?” Mạc Sinh nghe Mạc Tử nói vậy liền bực bội nói,
“À! Cái này thì cho qua đi! Tại ngươi bảo với ta rằng ngươi thất thủ nên ta mới bất bình nói vậy thôi, chứ ta nào có ý nhắc lại gì đâu!” Mạc Tử vừa cười nói vừa tự nhủ trong lòng “Hừ! Ta mới không có bị điên cùng ngươi động thủ như thế thì chẳng khác nào là tự tìm đánh, ta mới không có ngu!”
“Hừ! Bất bình cái đầu ngươi! Nếu như không phải do tên háo sắc đó…..” Mạc Sinh nói đến đây chợt nhận ra nàng giận quá buộc miệng lỡ lời liền ngưng lại nhưng Mạc Tử làm sao để cho nàng yên,
“Hắn làm gì? Ngươi nói hắn háo sắc…” Mạc Tử nói đến đây liền nhìn chằm chằm vào Mạc Sinh nói tiếp “ Không phải hắn làm chuyện dơ bẩn với ngươi chứ?”
“Tử Tử! Ngươi đây là đang tìm đánh sao? Người như hắn thì có thể làm gì được ta! Hắn chính là làm với người khác”
“Nói như vậy....ngươi chính là kẻ nhìn trộm sao? Không ngờ Mạc Sinh ngươi cũng biến thái như vậy! Nhưng ngươi cũng có thể đợi hắn làm xong rồi lấy cũng được mà, ta nghe nói nam nữ khi làm chuyện đó thì tính cảnh giác kém lắm với lại xong khi làm rồi rất là mệt mỏi, như thế chẳng phải thuận tiện cho ngươi hay sao? Vì sao, ngươi lại không đắc thủ? ”
“Ngươi mới là kẻ biến thái đó chứ ta thì không! Ngươi có biết vì sao ta lại để cho ngươi chờ lâu như vậy? Tất cả đều là do tên khốn kiếp đó cả, hắn không phải là người, vốn hắn vừa bắt đầu là ta đã rời đi để cho hai mắt của ta không bị vấy bẩn nhưng không ngờ mắt của ta vẫn bị hắn làm cho vấy bẩn bởi vì hắn làm qua mấy canh giờ rồi mà vẫn còn hì hụt chưa xong, thật là khốn nạn mà!” Mạc Sinh càng mắng chửi khuôn mặt lại càng đỏ hơn,
“Hở! Không phải nói nam nhân chỉ được vài phút là xong rồi sao? Ngươi có phải đang phóng đại thái quá rồi không?” Mạc Tử có chút ngẩn ngơ nói rồi đột nhiên hai mắt của nàng sáng lên, nói tiếp “Ta biết rồi! Ngươi chính là cố ý nói như vậy để làm lý do biện minh cho sự thất thủ của mình đúng không?”
“Mạc Tử! Ngươi đây là đang nghi ngờ ta sao? Ngươi có tin là ta sẽ bắt ngươi đem cho hắn làm nha đầu ấm giường hay không? Để cho ngươi biết lời nói của ta là hoàn toàn sự thật”
“Mạc Sinh! Ngươi…! Ngươi dám!” Mạc Tử có chút sợ hãi nói,
“Ngươi nói thử xem ta có dám hay là không? Mạc Tử! Ngươi đâu phải mới biết ta ngày một ngày hai, ta từ trước đến giờ có khi nào nói mà không làm hay không?” Mạc Sinh nhìn Mạc Tử cười lạnh nói,
“Ahihi! Sinh tỷ tỷ! Ta vừa nãy chỉ là nói đùa thôi, ngươi đừng cho là thật á! Ta làm sao dám nghi ngờ tỷ chứ!” Mạc Tử thấy khuôn mặt lạnh tanh của Mạc Sinh liền không một chút chần chừ xuống giọng nói,
“Mạc Tử! Ngươi bớt làm ra bộ dạng đáng thương đó đi! Ngươi như thế nào, ta còn không hiểu sao? Nói đi! Cung Chủ sai người đến tìm ta có việc gì mà khiến cho ngươi lại hẹn gặp ta gấp như vậy? Nếu không phải sợ ngươi đợi lâu thì ta đây đã đắc thủ rồi, hừ!”
“Hừ! Sinh Sinh! Ngươi nói như thế thì chẳng khác nào việc ngươi thất trách lại là do ta cả sao? Ta giận!” Mạc Tử vừa nói, hai má phồng lên rồi nàng dặm chân một cái quay đầu sang một bên giận dỗi,
“Thế! Ngươi có nói không? Không nói thì ta đi về à!”
“Ấy....ấy! Mạc Sinh ngươi làm gì căn dữ vậy! Tỷ muội chúng ta lâu rồi mới gặp nhau, ta đây đùa với muội một chút cũng không được sao?”
“Bớt xàm ngôn đi! Ai là muội muội của ngươi! Ngươi nên nhớ! Ta sinh ra trước ngươi nữa canh giờ đấy nhé!”
“Hừ! Ta đây mới không thèm chấp nhất đứa muội muội như ngươi! Lần này Cung Chủ bảo ta truyền lời cho ngươi chính là sao khi tìm được thiếu chủ liền lập tức trở về phụng mệnh”
“Chỉ có vậy..? Mạc Tử! Ngươi đây là đang đùa với ta? Lời này chẳng phải Cung Chủ đã nói một lần khi ta rời đi rồi sao? Đây chính là chuyện gấp ngươi nói? Có phải lại thích ăn đòn rồi không?”
“À! Bởi vì đã qua một thời gian quá lâu rồi, Cung Chủ sợ ngươi quên nên sai ta đến nhắc nhở ngươi nên chỉ có vậy!” Mạc Tử nghe Mạc Sinh hỏi dồn dập như vậy thì có chút bối rối nói,
“Mạc Tử ơi là Mạc Tử! Ta bận không hết việc còn ngươi rãnh rỗi quá nên sinh nông nổi à! Dám trốn khỏi Tử Âm Cung ra ngoài dạo chơi còn dám giả truyền mệnh lệnh, ngươi ngại mạng mình sống qua lâu rồi đúng không?”
Mạc Sinh nghe Mạc Tử nói vậy liền đùng đừng nổi giận, nàng thông qua biểu hiện cùng lời nói của Mạc Tử liền biết vị tỷ muội này lại chứng nào tật đó trốn ra ngoài chơi nữa rồi.
“Sinh Sinh! Không phải như ngươi nghĩ đâu! Tử Tử! Thật sự là được Cung Chủ bảo đến truyền lời với ngươi mà” Mạc Tử Thấy Mạc Sinh nổi giận liền ôm cánh tay của nàng đánh qua đánh lại, khuôn mặt mếu máo trong rất đáng yêu.
“Hừ! Mạc Tử! Ngươi tốt nhất là quay lại Tử Âm Cung trước khi Cung Chủ phát hiện đi là vừa, ngươi không phải không biết tính tình của Cung Chủ như thế nào, sẽ không đơn giản giống như ta giải thích là xong đâu, nếu như Cung Chủ phát hiện ra ngươi trốn đi sẽ quăn ngươi cho đám nam nhân dưới hầm đó, thảm trạng của mấy người Tuyết Liên, ngươi còn không rõ sao?”
Mạc Tử vừa nghe Mạc Sinh nhắc đến hai chữ Tuyết Liên cả người liền rung rẩy không ngừng bởi vì nàng tận mắt chứng kiến thảm cảnh đó, mấy trăm tên nam nhân đói khát sau khi dày séo thể xác của nàng ta liền ăn tươi nuốt sống trông rất ghê tởm, vừa nghĩ đến thôi nàng đã có cảm giác muốn nôn rồi.
“Hừ! Bây giờ mới biết sợ sao? Đừng tưởng Cung Thủ thương chúng ta thì người sẽ nương tay, Tuyết Liên khi đó được người yêu thích cỡ nào nhưng chỉ cần dám trái lệnh người có qua lại với nam nhân liền gặp phải thảm cảnh như vậy, ngươi nghĩ ngươi trong lòng Cung Chủ quan trọng đến mức nào?”
“Mạc Sinh! Ngươi đừng có hù làm ta sợ, ngươi cũng biết đây không phải là lần đầu tiên ta trốn đi, mấy lần trước ta trở về Cung Chủ cũng chỉ quở trách qua loa nào có như lời người nói! Người vẫn rất thương ta” Mạc Tử sao khi hoản loạn một lúc thì lấy lại bình tĩnh nói,
“Hừ! Rốt cuộc thì ngươi cũng chịu thừa nhận mình trốn đi rồi sao? Ngươi có biết chính vì người mà chính sự của ta chậm trễ rồi không?”
“Plè! Ngươi nói không biết ngượng à Mạc Sinh, nếu như không phải ta gọi ngươi ra đây thì bây giờ người vẫn còn làm bảo tiêu cho đôi cẩu nam nữ kia hoan lạc, chắc không phải ngươi động tình rồi nên mới trách ta, đúng không?”
“Động cái đầu ngươi! Mở miệng ra lúc nào cũng dơ bẩn, nếu ta có động tình thì Mạc Tử ngươi cũng không thoát khỏi vẫn mệnh đó đâu?” Mạc Sinh nghe nàng nói vậy khuôn mặt không khỏi nóng lên, hơi thở có chút biến đổi nói,
“Hừ! Ngươi động tình thì liên quan gì đến ta?” Mạc Tử hai má phồng lên có chút phụng phịu nói,
“Tử Tử! Không lẽ ngươi đã quên lời thề khi đó? Nếu ngươi quên thì ta cũng không ngại nhắc lại cho ngươi nhớ đâu?”
“Lời thề gì? Sao ta không nhớ nhĩ?”
“Lúc ngươi lên năm tuổi ấy có từng thề qua, ta vẫn còn nhớ khi đó ngươi vừa ôm ta khóc mếu máo vừa nói….”
“Dừng….Dừng...!” Mạc Tử nghe Mạc Sinh nói vậy thì khuôn mặt có chút xấu hổ lên tiếng cắt lời nói của Mạc Sinh,
“Như thế nào? Ngươi đã nhớ chứ?”
“Hừ! Ta mới không thèm nói với ngươi nữa, dù gì thì ta cũng trốn ra ngoài rồi, ngươi phải dẫn ta đi chơi trước đã, mọi chuyện còn lại cứ gác sang một bên đi, vịt còn đó không lẽ nó bay đi sao mà ngươi sợ!”
“Không được! Chuyện Cung Chủ bảo ta làm còn chưa xong, ta như thế nào không biết xấu hổ mà dẫn ngươi đi chơi được!” Mạc Sinh vừa nghe Mạc Tử bảo đi chơi liên thích thú muốn đồng ý nhưng khuôn mặt lại có chút đắng đo ngay sau đó nàng liền mở miệng từ chối,
“Sinh Sinh à! Ta bây giờ mới biết, ngươi không những là kẻ biến thái thích nhìn người ta hành sự mà còn là kẻ dối trá nữa. Haha…………!”
Mạc Tử vừa nói đến đây thì cười ha hả bỏ chạy đến lúc Mạc Sinh phản ứng đuổi theo thì nàng chỉ còn lại một thân ảnh nhỏ bé ở tít đằng xa mà thôi….
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
110 chương
337 chương
278 chương
10 chương
72 chương
82 chương