Một Hồi Mộng

Chương 102 : Kinh biến…

“Ầm….!” La Tiếu Ninh vừa đứng dậy không được bao lâu đã ngã gục xuống đồng thời hai mắt của hắn cũng nhắm chặt lại, có lẽ gã đã hôn mê vì quá kiệt sức hoặc có thể là thương thế do Phan Văn Tú gây ra, việc La Tiếu Ninh không còn khả năng chiến đấu cũng chính thức tuyên bố người chiến thắng trong trận đấu này chính là Phan Văn Tú, người đang hiên ngang đứng phía bên kia. Những tràn vỗ tay tán thưởng nhanh chóng được dành cho Phan Văn Tú, việc hắn dành được chiến thắng trước La Tiếu Ninh cũng không phải quá bất ngờ, trong qua khứ Phan Văn Tú đã không ít lần đánh bại những đối thủ mạnh hơn hắn. Đối với hiện trạng này Phan Văn Tú chẳng mấy quan tâm, việc hắn có thể thắng La Tiếu Ninh chỉ là một hồi may mắn mà thôi, nếu như lúc đó La Tiếu Ninh có thể kiên nhẫn một chút nữa thì chiến thắng lần này đã không dành cho hắn mà là cho La Tiếu Ninh. Ánh mắt khẽ lướt về phía Vũ Tiểu Vũ, tròn mắt nhanh chóng hiện lên sát khí, trong nhận thức của hắn nguyên nhân chủ yếu khiến cho Phùng Chí Khanh, sư huynh của hắn lâm vào phiền muộn đều là do sự xuất hiện cùa Vũ Tiểu Vũ. Nếu như Vũ Tiểu Vũ không xuất hiện thì Thủy Tiên sẽ không thay đổi mà lạnh nhạt với Phùng Chí Khanh. Phan Văn Tú thu lại hắn mắt của mình rồi nhanh chóng rời đi, trong lòng phát thệ “Ta xin thề! Nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá cho việc các ngươi đã làm!” Vũ Tiểu Vũ ở bên kia đang làm vào trạng thái nữa tỉnh nữa mê thì cảm nhận được cái gì đó khiến cho cả người hắn phát rung, hắn vội vàng thả thần thức ra xung quanh để tìm kiếm thì gặp ngay ánh mắt đầy sát khí của Phan Văn Tú, chỉ là nó vừa hiện lên một giây đã bị hắn thu lại. “Kỳ lạ! Mình với tên đó chưa từng gặp nhau, không lý nào hắn lại sinh ra ý niệm giết mình, không lẽ mình lại đụng chạm đến nữ nhân của tên này sao?” Vũ Tiểu Vũ càng nghĩ lại càng khó hiểu nhưng ngẫm lại thấy chuyện này rất có khả năng lại liên quan đến chuyện của nữ nhân bởi vì gần đây hắn có thù oán với không ít nữ nhân cũng như chọc phải những nữ nhân đã là hoa đã có chủ. Sau khi Phan Văn Tú rời đi phía bên lôi đài phía bắc cũng truyền đến tiếng của Lý Chân Nguyên: “Tường Vi Tùng Lâm thắng…!” Trước đó một lúc, Triệu Trung Tình cũng đã tạo ra được cơ hội phản công, lúc đó hai người bọn họ đang so chiêu với nhau thì Tùng Lâm không ngờ phạm sai lầm để hở ra một bên sườn trái, Triệu Trung Tình nhanh chóng chém một kiếm về chỗ đó nhưng lại bị thanh kiếm của Tùng Lâm cản trở, dường như chỉ chờ có thế hắn lăng không bay ra cách Tùng Lâm một đoạn đồng thời hai tay của hắn cũng bắt đầu bắt pháp quyết xuất ra chiêu mạnh nhất mà hắn có thể dùng lúc này, chiêu này có cái tên rất là hoa lệ “Dạ Hành Thưởng Nguyệt”. Sau khi Triệu Trung Tình kết thúc ấn quyểt thì một phiên bản mặt trặng mini to bằng một cái thao nhôm liền xuất hiện ở chỗ này và thời điểm đó màn đêm cũng buông xuống lôi đài phía bắc, Triệu Trung Tình nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tường Vi Tùng Lâm còn hiện trạng của Tường Vi Tùng Lâm lúc này chính là ánh sáng do mặt trăng chiếu rọi làm cho hoa mắt. Ngược với phía bên trong lôi đài, phía ngoài không có gì gọi là thay đổi cả, nó vẫn là cái nắng êm dịu của buổi chiều. Đối với một chiêu này của Triệu Trung Tình, Tường Vi Tùng Lâm chẳng có phản ứng gì, chỉ đứng bất động một chỗ bởi vì hắn biết chắc chắn Triệu Trung Tình sẽ lợi dụng tình huống này để tấn công hắn. Và Tường Vi Tùng Lâm cũng chẳng chờ đợi bao lâu liền gặp phải tập kích không một tiếng động của Triệu Trung Tình. “Keng…Keng…Keng..!” Ba âm thanh liên tiếp vang lên, âm thanh này chính là âm thanh do binh khí va chạm vào nhau tạo thành, đều này khiến cho Triệu Trung Tình có chút hoảng loạn thầm hô to “Không thể nào! Hắn làm sao có thể thấy được đòn tấn công của mình, một chiêu này của mình chính là tạm thời dấu đi khí tức của bản thân, hắn làm sao phát hiện?” Sở dĩ Tường Vi Tùng Lâm có thể đỡ được những đòn tấn công của Triệu Trung Tình là bởi vì hắn có thể cảm nhận được tiếng gió do binh khí của Triệu Trung Tình phát ra khi tấn công. Việc không hàng động gì chờ đợi Triệu Trung Tình tấn công chính là một hành động cực kỳ khôn ngoan của Tường Vi Tùng Lâm. Nếu như hắn cứ đoán mò tấn công sẽ rất dễ gặp phải tập kích của Triệu Trung Tình, cho dù tu vi của hắn có hơn Triệu Trung Tình đi nữa thì dưới cường độ tập kích liên tục chắc chắc sẽ bị thương. Sau một hồi cùng Triệu Trung Tình chơi đùa trong màng đêm cuối cùng Tùng Lâm cũng tung ra đoàn quyết định “Phong Hỏa Liêu Nguyên” để dành chiến thắng. Khi trận đấu bên này kết thúc thì trận đấu của Dương Tiếu Dung và Lý Mộng Trinh đang bước vào hồi căn thẳng, tuy tao nghệ trên phương diện Vũ Tu của Dương Tiếu Dung có thể không bằng Lý Mộng Trinh nhưng tao nghệ trên phương diện Đan Tu lại đem đến cho Dương Tiếu Dung không ít lợi thế. Tỷ như nàng bằng vào việc luyện đan lâu năm mà có kinh nghiệm trong việc điều tiết linh lực như thế nào cho hợp lý nên lúc này lượng linh lực mà nàng hao phí so với Lý Mộng Trinh rất là thấp, trải qua một hồi chiến đấu nhưng trạng thái của nàng vẫn rất là tốt, còn Lý Mộng Trinh bây giờ đã xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán. Bên cạnh việc luyện đan, quá trình chọn lọc dược liệu cũng giúp cho Dương Tiếu Dung có khả năng quan sát cực kỳ tỉ mỉ với trình độ hiện tại của Dương Tiếu Dung bây giờ chỉ cần liếc sơ một chút thôi cũng biết đó linh dược loại nào cho nên mọi hành động của Lý Mộng Trinh đều không thoát khỏi tầm mắt của nàng và nhờ vào đó mà Dương Tiếu Dung không ít lần tránh khỏi việc bị Lý Mộng Trinh bất ngờ tập kích. Sự dè dặt cẩn trọng của Dương Tiếu Dung cũng làm cho Lý Mộng Trinh có những khó khăn nhất định chính vì thế trận chiến này tuy đã diễn ra một hồi lâu nhưng chưa có đột biết gì gọi là hấp dẫn cả, nếu không phải nhan sắc của bọn họ có chỗ hơn người thì cũng chẳng có mấy ai quan tâm đến trận đấu của họ bởi vì đa phần người đến xem đều là mang tư tưởng học hỏi mở mang kiến thức, bọn họ đánh kiểu này thì không có gì đáng để xem. Tuy trận đấu diễn ra trong tẻ nhạt nhưng cũng không phải là không có người cổ vũ, một bộ phận nhỏ tầm bảy tám người cũng reo hò dữ dội, không ít lần lấn át được tiếng reo hò ở hai lôi đài kìa, những người này chủ yếu là người đến cỗ vũ cho Dương Tiếu Dung vì nàng là người đại diện duy nhất còn xót lại của Đan Thần Phong và Dược Các Phong. “Keng…Keng…!” Sau một hồi va chạm hai người lại tách ra, nhìn tình cảnh trước mắt Lý Mộng Trinh không khỏi muộn phiền, trận chiến này có thể nói là nằm ngoài dự đoán của nàng bởi vì nàng không thể nhanh chóng hạ gục được đối phương, người không có quá nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu. Trong trí nhớ của Nàng đối thủ cạnh tranh mọi năm chủ yếu của Vũ Sát Phong thường là đệ tử của Thái Môn Phong, còn những đệ tử thuộc Đan, Dược hai phong thì rất hiếm thấy, thậm chí bọn họ còn không có đệ tử lọt vào tới vòng mười người. Nhưng năm nay lại quá khá biệt, Đan, Dược hai phong đã có người đại diện đó chính Dương Tiếu Dung đối thủ của nàng bây giờ. Đều khiến nàng buồn bực nhất chính là qua một hồi chiến đấu rất là lâu rồi nhưng nàng lại không thể đụng đến một góc áo của đối phương, trong khi linh lực không ngừng tiêu hao thì đối thủ lại có vẻ như không mất quá nhiều sức. Việc này khiến cho nàng cảm thấy khá là mất mặt, một người chủ tu Võ Tu như nàng lại không bằng một người chủ tu Đan Tu quanh năm chỉ sống chung với dược vật, chưa hề trãi qua một trận thực chiến thật sự nào. Còn có trước khi bắt đầu trận đấu, Đặng chấp sự đã gọi nàng đến và nhấn mạnh chuyện đem vinh quang về cho Vũ Sát Phong làm cho nàng cảm thấy rất là áp lực. Trong lúc truyền đạt nàng cũng nghe ra ý tứ đe dọa của Đặng Ngọc Huyền, tuy là nàng không sợ vì có Mạnh Lệ Nương chống lưng nhưng việc đem vinh quang về cho Vũ Sát Phong cũng là bổn phận mà nàng phải làm. Trong lúc Lý Mộng Trinh đang thầm tính toán phải làm như thế nào để hóa giải cục diện bế tắt hiện tại thì phía bên kia Dương Tiếu Dung lại đột nhiên ra đòn, một lò luyện đan từ trong túi trữ vật của nàng bay ra cùng với đó là tiếng quát nhẹ của Dương Tiếu Dung: “ Hỏa Long Hiện..” Dương Tiếu Dung vừa dứt lời thì một đầu Hỏa Long trên thân lò luyện đan nhanh chóng hiện ra, nó vừa xuất hiện thì không ít người trên khán đài quan sát kinh ngạc thốt lên: “Linh Thể! Thật sự là Linh Thể” Giọng nói của người này có chút rung rẩy, “Nói như vậy thì đầu Hỏa Long này chính là Linh của lò luyện đan này sao?”, Người nào đó lại tiếp lời người vừa nói. “Không thể nào…làm sao có thể như thế được.?” Sở dĩ bọn họ có biểu hiện như vậy là bởi vì một bảo vật có thể tạo thành được Linh thì phải trải qua không ít lần tôi luyện cộng thêm những điều kiện tương đối là khác nghiệt nữa mới có thể hình thành được Linh cho nó. Nhưng không ngờ bảo vật bậc này lại vô duyên vô cứ xuất hiện trong tay một đệ tử bình thường có thể nói là một đều rất là phi lý, một số người đưa mắt nhìn sang Mạnh Thiên Uy, bọn họ hy vọng có thể từ trên người lão tìm được đáp án nhưng Mạnh Thiên Uy lại khiến bọn họ phải thất vọng rồi: “Các ngươi nhìn ta làm gi? Ta cũng không biết vật đó đến từ đâu bởi vì căn bản lò luyện đan này không phải là đồ của Thái Sơ Tông ta, có lẽ vị đệ tử này vô tình nhặt được trong bí cảnh nào đó hoặc có thể là đồ của gia tộc bọn họ!” Mọi người nghe lão nói thế cũng không có lên tiếng bởi vì ngoại trừ Bùi Công Nhũ, Nguyễn Chính Pha và Trịnh Bất Quần ra thì những người ở đây đều hiểu một chuyện loại bảo vật cấp bậc này Thái Sơ Tông của bọn họ chưa từng sở hữu qua. Ba người kia tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại cho rằng Mạnh Thiên Uy đang che dấu đều gì đó, thế nhưng người ta đã nói vậy rồi bọn họ cũng không tiện hỏi thêm. Ánh mắt của ba người nhanh chóng nhìn về phía lôi đài tất cả đều tập trung trên người của Dương Tiếu Dung chỉ là ánh mắt của mỗi người lại có thần thái khác nhau. Trở lại lôi đài, một chiêu này của Dương Tiếu Dung làm cho Lý Mộng Trinh rơi vào cục diện cực kỳ xấu, một phần là vì đầu Hỏa Long vừa xuất hiện liền phun ra một luồn Diễm Hỏa nhấn chìm nàng vào bên trong biển lửa còn một phần khác chính là bởi vì nàng đang suy nghĩ nên không kịp làm ra hành động gì. Phải nói Dương Tiếu Dung hành động rất là chuẩn xác vừa nhìn thấy Lý Mộng Trinh lơ là liền buông tay tấn công mới có thể trong thời gian ngắn làm cho Lý Mộng Trinh trở tay không kịp, nếu như không phải nàng lựa chọn thời cơ thích hợp thì có lẽ Dương Tiếu Dung còn lâu mới có thể vây khốn được Lý Mộng Trinh trong biển lửa….