Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 8 : Trăng sáng trời cao lại chẳng hay

“Bây giờ con bé đó sao rồi?” Một giọng trầm thấp khản đặc vang lên, xuyên qua cửa sổ truyền vào phòng. “Dược hiệu của khói mê vẫn còn, nó vẫn chưa tỉnh.” Tên còn lại hờ hững ngang ngạnh đáp. “Lão thất, nếu chúng ta ra khỏi Đường môn rồi còn mang theo nó làm gì?” Người ban nãy có vẻ sốt ruột. “Tôi nói Tứ ca này, Thần châu đã bị đoạt mất, giữ nó làm con tin, dù sao cũng đầu cần thả nó không không như vậy?” … Chàng nín thở lắng nghe, kẻ được gọi là ‘Lão thất’ chính là Chính Ngọ đã gặp tối qua, còn người có giọng trầm thấp hơn thì chưa gặp bao giờ. Bọn họ lại thấp giọng nói chuyện với nhau một hồi, tiếng chân xa dần, đi về phía chuồng ngựa ở đằng sau. Trong lòng chàng trầm xuống, đúng là Hoàn Nhi đã gặp phải người của Đoạt Mộng lâu thật rồi. Nghe giọng điệu của bọn chúng, hình như là muốn giữ Hoàn Nhi lại để đổi Thần châu… Chẳng lẽ Hoàn Nhi đã trả Thần châu cho Đường môn rồi, nhưng trên đường quay lại thì bị bắt sao? Dù sao đi nữa, ý trời đã gọi hai bọn chúng tới đây. Tai chàng nghe thấy tiếng ngựa hí ở hậu viện, rồi lại tiếng di chuyển vật nặng gì đó, trong lòng liền hiểu bọn chúng muốn lên đường ra ngoài. Mãi một lúc sau, quả nhiên hai gã kia quất roi ngựa, vội vàng đánh xe rời khỏi nhà trọ. Chàng đợi đến khi tiếng bánh xe xa dần, đưa tay đẩy cửa sổ, vịn song cửa nhảy ra ngoài. Lúc này gió đêm phe phẩy, Chính Ngọ và đồng bọn ngồi xe ngựa vòng qua thôn xóm. Con đường phía trước dài đằng đẵng, đi thêm một đoạn là một bãi mộ hoang được đắp lên, lá cây bay khắp nơi. “Tại sao Phu nhân lại bảo chúng ta chờ ở đây nhỉ?” Chính Ngọ chán ghét cau mày, quay sang hỏi Tứ ca bên cạnh, nhưng người này lại trầm mặc, tựa như không muốn trả lời. “Khương Mão, huynh đừng hòng vênh mặt ở đây!” Chính Ngọ lạnh lùng nhìn gã, đưa tay đập lên xe, ấn mạnh một cái. Khương Mão đối diện liếc mắt nhìn hắn: “Thất đệ, e là kẻ lên mặt chính là chú đó?” Lúc này Lam Hạo Nguyệt bị trói chặt cứng, vì cú đập của Chính Ngọ mà tỉnh lại. Nàng mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh đen kịt, mãi một lúc sau mới nhận ra mình bị nhốt trong một chiếc xe ngựa, còn Chính Ngọ và người kia vẫn đang cãi nhau gì đó ở bên ngoài. Nàng muốn động đậy, thì ra không chỉ bị trói chặt cả người mà tay và hai chân đều không hề có chút sức lực, cứ như hoàn toàn không thuộc về mình. Lam Hạo Nguyệt cắn chặt răng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài xuyên qua mành trúc ở cửa xe, chỉ thấy bóng cây trùng trùng điệp điệp hai bên đường, có lẽ đã rời xa thị trấn. Lúc này bỗng dưng xe ngựa dừng lại, có người xốc màn xe vén ra. Lam Hạo Nguyệt vội vàng nắm chặt hai mắt, người nọ thò người đi vào, nửa ôm nửa kéo nàng ra khỏi xe, nói: “Đêm dài buồn tẻ, không bằng giải sầu cho anh đây đi.” “Lão thất, vẫn không sửa cái tật xấu này ư?” Khương Mão lạnh lùng mỉa mai, “Anh thấy sớm muộn gì thì chú cũng bị hủy trên thân đàn bà.” Chính Ngọ hừ một tiếng cười: “Tứ ca, không dám phiền anh lo cho. Tôi chơi gái nhưng không lỡ chuyện luyện công.” Khương Mão nhíu mày nói: “Chính Ngọ! Chú động vào người Đường môn, cẩn thận coi chừng rước họa vào thân!” Chính Ngọ vừa đi vừa không kiên nhẫn nói: “Tôi chẳng có tính toán gì, chỉ là thấy thì thèm đấy. Cả chuyện này anh cũng quản à?!” Dứt lời, không ngó ngàng đến lời trách cứ của Khương Mão, không quay đầu mà đi vào rừng cây. Lam Hạo Nguyệt bị hắn ôm vào ngực, tai nghe nói những lời như vậy, trong lòng biết hắn có ý giở trò với mình, lo lắng đến nỗi thét lớn. Không ngờ nàng vừa kêu lên, Chính Ngọ liền bịt miệng nàng lại, nhíu mày nói: “Thì ra cô em tỉnh rồi à? Cô em, anh cảnh cáo cưng, chớ kêu gào lung tung. Bằng không chọc giận anh đây, sẽ tìm chỗ chôn cưng, thế thì cưng cứ chuẩn bị mà an giấc ngàn thu ở đây nhé!” Lam Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt đỏ gay. Chính Ngọ nhếch môi cười, ghé đến hôn nhẹ lên má nàng. Lam Hạo Nguyệt liều mạng giãy dụa, nhưng chẳng biết sao cả người xụi lơ, hai chân cố vùng vẫy mà chẳng có tí lực. Hắn đè tay xuống, quẳng Hạo Nguyệt dưới tàng cây, còn mình thì ngồi lên người nàng, ôm vai thấp giọng nói: “Chớ sợ chớ sợ, đời anh đây rất biết thương hoa tiếc ngọc, không làm những hành vi vô lại như tàn bạo ngắt hoa đâu.” Trong miệng nói vậy nhưng tay hắn từ từ dời xuống vạt áo của Lam Hạo Nguyệt, chuyển đến bên hông, đầu ngón tay xoay một vòng đã tháo lỏng thắt lưng của nàng. Dù bình thường tính tình Lam Hạo Nguyệt to gan tùy hứng, nhưng đến lúc này không khỏi vừa sợ vừa hoảng. Nàng cố sức tránh khỏi tay Chính Ngọ, giọng nói nức nở gào lên: “Mày dám vô lễ với tao, sau này cha và bà ngoại tao sẽ không tha cho mày!” Chính Ngọ đang cưỡi trên người nàng, kinh thường nói: “Bớt dùng mấy câu kiểu đó để dọa anh đi, từ lúc xuất đạo đến nay, chưa ai bắt được anh đây cả.” Vừa nói, hắn vừa lật vạt áo của Lam Hạo Nguyệt, dù nàng chống cự bằng mọi cách nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được sức của gã. Chính Ngọ giằng tay xé, hoàn toàn lột được áo khoác của nàng. Cả người Lam Hạo Nguyệt run rẩy, lúc này Chính Ngọ dùng tay phải đè chặt nàng xuống, tay trái thuần thục cởi áo lót của nàng ra. Dưới ánh trăng sáng, trên người Lam Hạo Nguyệt chỉ còn một cái áo yếm đỏ, toàn bộ lưng đều lộ ra ngoài. Nàng vừa lạnh vừa sợ, thấy tay Chính Ngọ đang muốn cởi áo ngực mình, nhất thời xấu hổ và giận dữ không ngớt, há miệng hung hăng cắn vào tay gã. Chính Ngọ nhất thời không chuẩn bị, bị nàng cắn đau, miệng gào lên, vung tay tát, đánh Lam Hạo Nguyệt té nhào xuống đất. “Xem ra cũng có chút hoang dại đấy!” Chính Ngọ dè bĩu, vừa định đứng dậy kéo nàng lên thì bỗng nghe thấy tiếng binh khí. Hắn hơi ngẩn ra, sau khi điểm vào yếu huyệt khắp người Lam Hạo Nguyệt thì liền vội tung người, lách mình ra khỏi rừng. *** Hắn vừa mới lộ diện thì liền thấy một bóng xanh phóng nhanh như điện, xẹt qua từ bên người Khương Mão. Chính Ngọ vừa thấy người này, trong lòng không khỏi căng thẳng, rút đao cầm tay, không nói hai lời liền phóng vào chàng. Lúc này chàng trai áo xanh đã chọc thủng ngăn cản từ thiết trảo của Khương Mão, nghe tiếng để phân biệt vị trí, phát hiện Chính Ngọ đã tới gần, liền nghiêng mình né tránh. Hai kẻ Chính Ngọ và Khương Mão công kích trước sau, vây chàng ở giữa. Ba người tàn sát khốc liệt, tuy rằng xưa nay Chính Ngọ và Khương Mão không hợp tính, nhưng đến thời khắc quyết định vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Mày kiếm của chàng nhíu chặt, hai mắt khẽ nhắm li, chỉ là từ đến cuối bên môi vẫn mang nụ cười lạnh lùng. Qua mấy chục chiêu, Chính Ngọ thấy những chiêu kiếm của chàng vẫn không ngừng sắc bén, bản thân lại chậm dần, trong lòng chỉ mong có thể kết thúc trận ác chiến này. Như có tính toán, gã cố tình lộ ra sợ hở. Chàng trai nghe thấy kiếm phong ở trước giảm dần, không khỏi vội vàng phóng người lao về trước. Mà Chính Ngọ lại nghiêng người vòng chân, đá thẳng vào cổ tay chàng. Lúc này chàng đã phóng người, thiết trảo của Khương Mão đánh tới từ sau. Chàng nhếch môi mỏng, ngoan cố chịu cú đá của Chính Ngọ, cổ tay lập tức run lên, Cổ kiếm như rồng rít gió bay ra. Trong lúc đó nhanh chóng xoay người, thừa dịp Khương Mão tiến công mà xuất chưởng, cuối cùng đã giữ chặt được tay Khương Mão. Chàng hơi dùng lực, Khương Mão liền cảm thấy xương cổ tay vang răng rắc, hét thảm một tiếng, hầu như đã không còn đứng thẳng nổi. Lúc này dù Chính Ngọ đã đá trúng chàng, nhưng vì phi kiếm mà phải lùi lại mấy bước, đang muốn phản công thì chàng đã vung tay áo, từ trong tay áo có mấy tia sáng màu hồng bay vụt ra, vun vút trong gió đêm, như ngọn lửa bất ngờ nổ tung. Hồng quang như sao băng, chia làm ba đường, trên giữa dưới, phóng thẳng vào Chính Ngọ. Gã vội vàng khua đao bảo vệ bản thân, hồng quang chạm vào lưỡi đao, chỉ nghe thấy một tiếng ‘ầm’ thật vang, cuối cùng tóe lửa chói mắt, xông thẳng lên. Ngón tay Chính Ngọ bỏng rát, chỉ đành quăng đao lùi liên tục lùi về sau, không ngờ Khương Mão tới kịp, một mình chạy như bay về xa. Còn Khương Mão thấy hắn đã chạy trước, tức giận cũng chỉ đành nhắm sang một hướng khác. *** Bọn họ chiến đấu dữ dội ngoài cánh rừng, Lam Hạo Nguyệt bị điểm huyệt, không đứng dậy được, dù có thể nghe tiếng nhưng chẳng biết đang xảy ra chuyện gì. Mãi một lúc lâu, tiếng động bên ngoài đã từ từ dừng lại, nàng nằm nghiêng mình dưới tàng cây, gió đêm thổi lạnh run, nhưng chẳng có một tí sức để quay đầu. Xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh, nhất thời cả gió cũng như tĩnh lại. Xa xa có tiếng loài chim nào chẳng rõ đang gáy cục cục, mỗi một tiếng nghe thê lương đến chói tai, như thần chú đòi mạng. Lam Hạo Nguyệt cố dằn nỗi hoảng sợ, co quắt ngã xuống mặt cỏ lạnh lẽo, lúc này từ sau truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếng bước chân này rất thong thả, có cả vẻ chần chừ lưỡng lự. Nàng không biết có phải bọn Chính Ngọ quay lại lần nữa không, nín thở, thậm chí còn không dám mở mắt. Người đang tới dừng chân ở nơi cách nàng không xa, nàng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, không thể biết số phận tiếp theo của mình, nỗi sợ hãi không thể diễn tả được này, hầu như khiến nàng cảm thấy muốn sụp đổ. Đúng lúc này, người ở sau bỗng mở miệng, ngờ vực hỏi: “Hoàn Nhi?” Giọng nói này, hờ hững thản nhiên, mang theo cảm giác lạnh lẽo như con suối trong núi… Bỗng nàng nhớ tới tà áo xanh phấp phới dưới trăng, chàng trai mang kiếm đã đi xa khuất. Không biết vì sao, bỗng ứa nước mắt, suýt nữa trào ra. Nàng nghĩ có lẽ vì mình đang đưa lưng về phía chàng, hơn nữa bóng cây tối, có lẽ chàng không thấy rõ, liền hít vài hơi thật sâu, trấn định cảm xúc bản thân, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải Hoàn Nhi… chúng ta đã từng gặp qua, anh còn nhớ không?” Chàng trai ngẩn cả người, một lát sau mới nói: “Cô là cái người họ Lam phải không? Vì sao lại ở đây?” Lam Hạo Nguyệt run rẩy nói: “Vì… tôi trúng khói mê của bọn chúng, lại bị điểm huyệt đạo, không thể dậy nổi.” Hình như chàng khẽ thở phào một hơi, lập tức nói: “Vậy tôi giải huyệt cho cô trước.” Chàng vẫn nói là làm như trước. Vừa nói xong liền đi tới sau lưng Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt vốn định nhờ chàng ném quần áo của mình tới trước, không ngờ chàng lại cứ tự mình bước tới, không biết tránh đi, cứ thế mà ngồi xổm xuống, thò tay đè lên cánh tay nàng. “Á, anh đang làm gì?!” Cánh tay lộ ra ngoài Lam Hạo Nguyệt bị ngón tay lạnh băng của chàng đụng vào, cả người run rẩy, lập tức kinh hãi thét lên. Chàng lập tức nhận ra có gì khác thường, vội vàng rút tay về. Dưới sự kinh hãi, bỗng Lam Hạo Nguyệt có sức hẳn, cố gắng đạp về sau, trúng vào đầu gối chàng. Chàng trai cau mày, quỳ một chân trên đất, cả giận: “Cô làm gì thế?!” “Xin anh đừng chạm lung tung!” Lam Hạo Nguyệt co quắp mình lại, đưng lưng về phía chàng, giọng nói có phần căng thẳng. “Cô cứ lấy oán trả ơn thế à?!” Chàng tức giận đứng dậy, lạnh lùng nói, “Rốt cuộc là cô có dậy không đây? Không thì nói, tôi sẽ không quản!” “Tôi đã nói mình không dậy nổi!” Lam Hạo Nguyệt cảm thấy chàng bất kể tình lý, chẳng có chút gì là người của danh môn chính phái. “Vậy sao tôi đỡ cô lại không muốn?!” Chàng tức giận nói, hơi khựng lại rồi bảo: “Chính cô để lộ tay bên ngoài, trách tôi đụng phải còn đá vào người khác!” Cả người Lam Hạo Nguyệt hầu như đều lộ ra ngoài, vì thái độ không nói lý của chàng mà bao nhiêu tủi thân và nhục nhã đến bây giờ bị kích thích đến triệt để. Nàng oán hận lớn tiếng nói: “Có phải anh còn căm ghét ghi hận vì chuyện tối qua đúng không? Trách chúng tôi không hỏi rõ xanh đỏ trắng đen mà ra tay nên bây giờ anh cố tình đến đây để làm nhục tôi một lần?! Tôi vẫn luôn cho rằng đệ tử của Thần Tiêu cung đều là thế ngoại cao nhân, không ngờ anh lại là một kẻ hẹp hòi nhỏ nhen đến vậy. Thật uổng cho một thân kiếm thuật kia!” Hô hấp của chàng dồn dập, tức giận nói: “Cô nói bậy bạ gì vậy? Chẳng qua tôi đụng vào tay cô chút thôi, sao cô lại mắng nhiếc danh tiếng của Thần Tiêu cung, còn nói tôi lòng dạ hẹp hòi?!” “Anh chỉ chạm vào tôi một chút thôi?! Có người nào đứng đắn gặp phải tình hình này mà không biết tránh đi? Quần áo của tôi ở ngay bên cạnh, anh lại không biết giúp tôi phủ lên, đây là hành vi tác phong của Thần Tiêu cung các người sao?!” Nước mắt tích trữ trong mắt Lam Hạo Nguyệt bắt đầu ứa ra, tuôn rơi xuống cỏ. Chàng trai vốn luôn đối chọi gay gắt với nàng lúc này lại không phản kích ngay, lặng lẽ, hỏi: “Cô không mặc quần áo sao?” Lam Hạo Nguyệt cảm thấy chàng đang giả ngây giả dại, không muốn để ý tới nữa, cố gắng co mình trong bụi cỏ rơi nước mắt. Chàng từ từ cúi xuống, muốn tìm quần áo của nàng, nhưng lại sợ đụng chạm phải Hạo Nguyệt. Do dự một chốc, cuối cùng chàng cởi chiếc áo ngắn tay màu trắng trên người, dùng kiếm đưa tới. Lam Hạo Nguyệt rũ mắt, không nhận ngay. Chàng im lặng một lát, nói: “Cô không cần tức giận, tôi không nhìn thấy.” “Ánh trăng sáng tỏa như vậy sao anh lại không nhìn thấy chứ?!” Nàng nức nở, “Nhìn thì cũng nhìn cả rồi, bây giờ còn muốn giả vờ lịch sự, anh có khác gì những kẻ đó đâu?” Lúc nàng rưng rưng òa khóc, chàng lại dùng bao kiếm nhấc chiếc áo trắng kia nhẹ nhàng khoác lên vai nàng, dùng một giọng rất bình tĩnh bảo: “Cô yên tâm, mắt tôi đã mù.” Tiếng khóc của Lam Hạo Nguyệt bất ngờ dừng lại, sau đó lặng lẽ hồi lâu. Điều đó khiến chàng cảm thấy rất xấu hổ, lại trầm mặc một hồi. Mỗi lần chàng nói vậy, người khác đều bất ngờ yên lặng, sau đó bỗng dưng bày tỏ xúc động cảm khái các kiểu, có tỏ ra thông cảm, có khó tin, có thương xót… Chàng thật sự đã quá quen với khoảng thời gian lúng túng này, ấy mà bây giờ, bỗng dưng lại có cảm giác mất mát. Chàng cũng chẳng biết vì sao mình lại thấy chán nản ủ rũ như vậy. Có lẽ vì trước đây bản thân luôn duy trì điệu bộ cao cao tại thượng trước mặt nàng, rất cao ngạo kiêu căng, nói chuyện chẳng hề nể tình. Nhưng bây giờ thì không thể không nói thẳng một câu để bày tỏ sự trong sạch của mình. Chàng khẽ thở dài, bám vào cây đứng lên, lấy cây gậy xanh luôn mang theo sau lưng, lắp hai đoạn lại, phút chốc đã dài hơn hẳn. Chàng dùng cây gậy trong trong này thăm dò xung quanh, cẩn thận tránh thân thể nàng, đến trước mặt Lam Hạo Nguyệt, nói: “Lấy quần áo khoác lên đi.” Lam Hạo Nguyệt mở to mắt nhìn chàng. Lúc này, chàng đang ở ngay trước mặt, nàng có thể chăm chú nhìn vào hai mắt kia. Đôi mắt thâm thúy, vắng lặng, đen như mực, nhưng ánh mắt lại hơi lệch lên trên. Bỗng nhiên nàng hiểu tại sao lúc nhìn chàng, luôn cảm thấy chàng thanh cao, tựa như không muốn nhìn thẳng vào người khác. Ban nãy nàng mượn cơ hội khóc lóc tức giận, nay giống như một trò cười, chỉ đành sững sờ nhìn vào mắt chàng, lòng cảm thấy trống trải. “Tôi…” Nàng mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì để giảm bớt xấu hổ. Chàng khẽ cau mày, nói: “Cô vẫn chưa mặc đồ à?” Nàng tùy tiện khoác mớ quần áo kia lên người rồi mới đáp: “Xong rồi.” “Bây giờ tôi có thể giải huyệt cho cô rồi chứ?” Tầm mắt của chàng vẫn hướng về trước như cũ, Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng, rồi lén thu mắt về. “Có thể…” Nàng cố sức cử động hai tay, vớ lấy quần áo. Lúc này chàng mới dùng trúc đỡ để ngồi xuống, vươn tay đè đầu gối của nàng, ngón tay đưa như bay, đầu tiên giải huyệtạo trên gối, đợi khi nàng từ từ có sức lại thì mới để nàng tự tìm quần áo dưới gốc cây. Lam Hạo Nguyệt run rẩy mặc quần áo của mình vào, giữ cái áo ngắn tay của chàng, do dự muốn đưa cho thì chàng đã đứng dậy, chìa cây gậy trong tay ra, nói: “Cô kéo nó rồi đứng lên.” Lam Hạo Nguyệt cắn răng, tay nắm chặt cây gậy trúc lạnh như băng, mượn lực đứng dậy. *** Trời lại nổi gió, hai người đứng ở vùng hoang vu thôn quê này, bóng hình có vẻ tịch liêu. Nàng nhìn thấy chàng chỉ mặc một chiếc áo dài xanh nhạt, liền đưa cái áo khoác ngắn tay màu trắng đến trước mặt chàng, thấp giọng nói: “Trả lại cho anh.” Chàng hơi nghiêng mặt, chìa tay ra phía trước. Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, hơi hoảng loạn mà nhét cái áo trắng kia vào tay chàng, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, thở dài nhẹ nhõm. Giữa hai người vẫn là một sự trầm mặc vô hình. Lúc trước không ai nhịn ai, từ sau khi chàng nói sự thật, liền trở nên lúng túng thế này. Lam Hạo Nguyệt hơi tự trách, không biết nên nói gì với chàng. Mà chàng lại khẽ nghếch mặt, nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nói cách khác, tựa như đã quá quen với tình cảnh này. “Đi thôi.” Cuối cùng vẫn là chàng phá vỡ sự trầm mặc, khẽ giật cây gậy trúc trong tay, ý bảo nàng đi về trước. Hai chân Lam Hạo Nguyệt như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào gậy trúc mới có thể cất bước. Cứ vậy, chàng không thể nào dò đường, thế nên đi rất khó khăn, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước, nhìn chẳng mảy may có chút hoang mang. Chàng vẫn mím chặt môi, càng khiến người ta có cảm giác cao ngạo bất hòa. “Anh, anh biết đường về à?” Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng dắt mình ra khỏi bìa rừng, không nhịn được thấp giọng hỏi. Chàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nàng cúi đầu, nhìn bóng cây loang lổ trên mặt đất, đi được vài bước rồi cuối cùng không nhịn được mà nói: “Vừa rồi tôi không kiềm được xúc động, không hỏi rõ tình hình đã…” Bỗng dưng chàng dừng bước, có vẻ không vui nói: “Đừng nói chuyện với tôi.” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, vừa định mở miệng, chàng lại bổ sung: “Lúc đang đi, đừng quấy rầy tôi. Nếu tôi đếm sai bước thì sao có thể trở về?” Nàng không biết nói sao, đành phải gật đầu. Chàng lại tưởng nàng không đáp, trầm mặt nói: “Cô có nghe hay không?” “Biết rồi!” Nàng đành bất đắc dĩ trả lời. *** Khu rừng không lớn, hai người lảo đảo một hồi lâu mới rời khỏi. Lúc này Lam Hạo Nguyệt bất ngờ thấy đốm lửa xa xa, hơn nữa gió đêm lạnh lẽo, không khỏi rùng mình. “Đây… đây là đâu?” Nàng bám chặt vào cây gậy theo bản năng, run giọng nói. Chàng không để ý, cứ một mực dẫn nàng đi về phía trước một đoạn rồi mới dừng lại, nhíu mày nói: “Sao cô không nghe khuyên bảo vậy? Tôi đã nói rõ ràng rồi, đừng làm phiền tôi.” “Tôi… tôi chỉ… hơi lo thôi mà.” Nàng thật vốn muốn nói là ‘sợ’, nhưng thấy thái độ của chàng như vậy, không cam lòng lộ ra sự nhát gan của mình trước mặt chàng. “Cô lo cái gì?” Chàng thản nhiên nói, “Sợ đi theo tôi không về được à?” “Không phải.” Lam Hạo Nguyệt xoay mặt qua chỗ khác, không nhìn chàng, nhưng sau đó bỗng cảm thấy biểu cảm của mình lúc này là hoàn toàn dư thừa. Nàng phiền muộn xoay người, nhìn chàng, hỏi: “Sao anh lại tới đây được?” “Tôi nghe bọn chúng nói chuyện trong khách điếm, tưởng rằng Hoàn Nhi bị bắt.” Chàng trả lời rất ngắn gọn, sau cùng, tựa như lo lắng mà bổ sung một câu, “Chỉ vì nguyên nhân này, không khác.” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên: “Không tìm thấy bé gái đi theo bên cạnh anh à?” “Tôi bảo con bé mang Thần châu đến Đường môn trả lại, nhưng đợi lâu rồi mà vẫn chưa trở về.” Chàng ta nói xong, nhíu mày, “Đừng nói nhiều nữa, tôi muốn đi gấp.” Trong lòng Lam Hạo Nguyệt kinh hãi, chẳng biết sao Thần châu lại rơi vào tay của chàng, lại càng không biết Hoàn Nhi đã giao lại Thần châu cho bà ngoại mình chưa. Nhưng chàng vừa nói liền lập tức đi thật, không cho nàng có cơ hội mở lời. Lam Hạo Nguyệt ôm một bụng thắc mắc bị chàng kéo về trước, đến mức hai chân nhũn ra, thở hổn hển, chàng nghe thấy vậy mới thả chậm bước chân. “Tôi biết anh rất vội… tôi có thể nhờ Đường môn tìm Hoàn Nhi giúp anh.” Lam Hạo Nguyệt không nhịn mà đề nghị để chàng dừng lại nghỉ một chút, nàng thật sự không bước theo nhịp đi ấy nổi nữa. Chàng nhắm hai mắt lại, buồn bã nói: “Cô nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ lập tức rời đây một mình.” Lam Hạo Nguyệt phát hoảng, chỉ là vẫn không bỏ qua ý định muốn nói chuyện với chàng, cùng lắm tách nhau chứ gì, thế nên cố hỏi thêm: “Anh tên gì?” Chàng không nói tiếng nào, tay nắm gậy trúc chặt hơn, như cố nén cơn tức. “Tôi là Lam Hạo Nguyệt.” Nàng thử thăm dò rồi nhìn qua, phát hiện thấy chàng cũng chẳng có ý muốn bỏ đi thật. Từ đầu đến cuối chàng nhắm chặt hai mắt, không nhanh không chậm bước về trước năm bước nữa, cuối cùng cũng mở miệng, ba chữ. “Trì Thanh Ngọc.”