Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 20 : Cảnh xuân trước mắt lặng lẽ sầu

Cố Đan Nham đi rồi, Mộ Dung Cẩn ra hậu viện, thấy Lam Hạo Nguyệt đưa lưng về phía cửa chính, ngồi một mình bên thành giếng, gục đầu không nhúc nhích. Mộ Dung Cẩn cả kinh, chạy tới gọi: “Hạo Nguyệt, con sao vậy? Từ buổi sáng cứ ngơ ngẩn mất hồn thế!” Lam Hạo Nguyệt nhìn hai mũi chân đang chụm vào nhau, bỗng dưng ôm chầm lấy Mộ Dung Cẩn, nghẹn ngào nói: “Mợ, trong lòng con rất khó chịu!” Mộ Dung Cẩn vội vàng đỡ hai vai nàng ra, định hỏi han thì nàng chỉ một mực lắc đầu, không chịu nói một câu. Tuy trong lòng lo lắng nhưng dù sao Mộ Dung Cẩn cũng không thể ở đây mãi được, đành dẫn nàng ra ngoài. Đường về sau đó cũng không gặp tập kích nào cả, đệ tử phái Nga Mi thấy bọn họ đã vào Thành Đô, liền tạm biệt quay về. *** Mọi người vừa tới cửa thành Thành Đô thì liền có một đám người ngựa phi tới đón, thì ra là Đường Ký Dao và Đường Ký Huân dẫn người theo sau. Lúc này Lam Hạo Nguyệt tuy vẫn buồn phiền kém vui nhưng lại không muốn để mọi người phát hiện ra có gì khác thường, cố gượng cười theo bọn họ về nhà. Nào ngờ vừa gặp, Đường Ký Dao ghé vào tai thì thầm: “Hạo Nguyệt, có người ở Hành Sơn tới, đang ở chỗ bà nội chờ em đấy!” Lam Hạo Nguyệt run lên, thốt: “Ai vậy? Tới làm gì?” “Chị cũng không biết, sau khi chị ra ngoài rồi mới nghe người ta nói.” Đường Ký Dao cũng không biết Lam Hạo Nguyệt bỏ nhà, thế nên chẳng lo lắng gì cả. Trong lòng Lam Hạo Nguyệt cứ cảm thấy không yên, trên đường về Đường môn cứ thầm mong hãy cứ đi chậm một chút, tốt nhất là vĩnh viễn không tới nơi. Đáng tiếc những người khác chỉ một mực muốn trở về, chốc sau đã đến bờ suối Cán Hoa. Nàng thấy mọi người rối rít xuống ngựa, vẻ mặt hớn hở, trong lòng càng thấy mất mát. Miễn cưỡng theo Mộ Dung Cẩn đến đình viện của bà ngoại, vừa vào cửa, Đường lão phu nhân được người vây đỡ xung quanh vội đi tới. Dù lão phu nhân rất yên lòng về Mộ Dung Cẩn nhưng thấy sắc mặt Lam Hạo Nguyệt hốc hác, không khỏi thở dài: “Sao Hạo Nguyệt lại trở thành thế này? Sớm biết vậy bà không nên cho con đi!” Lam Hạo Nguyệt áy náy nên không dám nhiều lời, Mộ Dung Cẩn đi lên thưa: “Mẹ, Hạo Nguyệt không bị thương, chỉ là đi đường mệt nhọc, thiếu ngủ nên mới sa sút tinh thành như vậy.” Đường lão phu nhân kéo Lam Hạo Nguyệt tới, vuốt nhẹ tay nàng, nói: “Con bôn ba đã lâu, mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Thật ra Lam Hạo Nguyệt luôn thầm quan sát xung quanh có bóng dáng cha mình không, thấy lão phu nhân nói vậy, không kiềm được nhỏ giọng hỏi: “Bà ngoại, có phải có người tới tìm con không?” Đường lão phu nhân nhìn nàng, tỏ ra không hài lòng: “Bây giờ con mới biết sợ sao?” Lam Hạo Nguyệt chán nản không đáp, lão phu nhân cho những người bên cạnh lui xuống, chỉ để một mình Mộ Dung Cẩn ở bên, đưa Lam Hạo Nguyệt tới thiên viện. Có ai đó đang ngồi trong viện, đưa lưng về phía cổng tròn, nghe thấy tiếng động vội vàng đứng dậy, xoay người cúi chào nói: “Lão phu nhân, Lam sư tỷ.” Lam Hạo Nguyệt thấy người nọ, không khỏi sửng sốt, vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Thụ An?! Sao lại là cậu?!” Người tới chính là cậu thiếu niên Thụ An được Lam Hạo Nguyệt giải vây dưới chân núi ngày đó, cậu ta ngại ngừng gãi đầu, nói: “Em vốn theo Lam sư bá tới Đường môn tìm chị, nhưng đến gần đây, ông nghe nói Vạn chưởng môn gặp phiền phức ở Thanh Thành, liền vội chạy đi giúp đỡ.” “Vạn chưởng môn đã xảy ra chuyện gì?” Lam Hạo Nguyệt cả kinh. “Thật ra cũng không có quan hệ gì với sư phụ lắm.” Thụ An vội trả lời, “Vạn chưởng môn đến Thanh Thành làm khách, gặp phải cảnh người của Đoạt Mộng lâu bao vây tấn công Thanh Thành.” “Sao lại là Đoạt Mộng lâu? Sao bọn chúng lại tới Thanh Thành?” Lam Hạo Nguyệt rất phiền muộn vì đám Đoạt Mộng lâu này, không kiềm được mà nổi giận. Đường lão phu nhân nói: “Con đừng sốt ruột như vậy, dù sao cậu ta cũng chỉ một đệ tử nhỏ nhoi, nào biết nhiều đến vậy?” Tuy rằng bình thường Lam Hạo Nguyệt chả có ấn tượng tốt gì về chương môn Hành Sơn Vạn Thuần Đạt, nhưng nàng không thể nào chấp nhận chuyện phái Hành Sơn chịu nhục, lúc này suy nghĩ lại, nhíu mày nói: “Thụ An, có phải cha tôi bảo cậu đưa tôi tới Thanh Thành?” “Chị Hạo Nguyệt, chị nhất định không được đi tới đó đâu!” Thụ An kêu lên, “Lam sư bá cố tình bảo với em, nếu tìm được chị ở Đường môn thì báo tin, ông ấy xử lý xong mọi việc sẽ tới đón chúng ta về Hành Sơn.” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, trái lại, Đường lão phu nhân khẽ gật đầu khen: “Hạo Nguyệt, chuyện này cha con không tính sai đâu, ông ấy đã dẫn người tới viện trợ, con không cần phải đi. Thụ An, cậu đường xa tới đây, trước tiên hãy nghỉ ngơi cho khỏe.” Bà không để Lam Hạo Nguyệt được lên tiếng, lại quay sang Mộ Dung Cẩn bảo: “A Cẩn, con về với mẹ, mẹ có lời muốn hỏi.” Mộ Dung Cẩn thưa vâng rồi đi theo lão phu nhân, Lam Hạo Nguyệt đành ở lại trong viện, nói chuyện với Thụ An. *** Đêm đó Lam Hạo Nguyệt đang sắp xếp hành lý trong phòng thì Đường lão phu nhân phái người gọi nàng tới. Trong phòng, ngoại trừ có Mộ Dung Cẩn thì chẳng còn ai khác. Lão phu nhân lại dặn dò Lam Hạo Nguyệt một hồi, bảo: “Cha con đã đến Thục Trung rồi, không chừng mấy ngày nữa là tới Đường môn. Dẫu cho con không muốn thì cũng phải ở yên đó mà chờ. Nếu ông ấy chọn hôn phu cho con, tất nhiên sẽ không giấu ngoại, đợi ngoại hỏi kết quả thế nào rồi mới quyết.” Lam Hạo Nguyệt cúi đầu nói: “Dù thế nào con cũng không đồng ý. Hơn nữa người ông ấy tìm, cũng sẽ không bằng lòng.” Đường lão phu nhân ngẩn ra, nói: “Sao con lại biết người ta không bằng lòng.” Lam Hạo Nguyệt kể lại những gì đã nghe được từ Doãn Tú Dung và Lương Ánh Tuyết ở Nga Mi, không vui mà nói:” Bà ngoại, vì anh ta không có được người yêu trong lòng nên mới theo cha con về, con cần gì phải dính vào mớ bòng bong này chứ?” Đường lão phu nhân cũng không ngờ còn có điều bí mật này, đưa mắt nhìn Mộ Dung Cẩn, nói: “A Cẩn, không phải em rể con sẽ tìm một người phiền phức để làm con rể đó chứ?” Mộ Dung Cẩn cười nhẹ, rót nước trà cho bà: “Mẹ, mẹ còn sốt ruột hơn cả Hạo Nguyệt nữa kìa, em rể chưa tới, chúng ta chưa biết việc này là thật hay giả mà mẹ đã không kiềm chế được rồi.” Đường lão phu nhân bật cười: “Chẳng qua mẹ sốt ruột thay cho Hạo Nguyệt thôi, chỉ muốn tìm cho nó một người chồng hoàn toàn vừa ý.” Lam Hạo Nguyệt nghe thấy, bỗng cảm thấy nản chí không lý do. Sau đó Đường lão phu nhân để Mộ Dung Cẩn đưa Hạo Nguyệt về phòng, lúc hai người đi dọc con đường hoa, quấn đầy dây trường xuân, rũ xuống nơi nơi, dưới ánh trăng lại cảm thấy có phần thi vị. Lam Hạo Nguyệt yên lặng mà bước, bỗng dưng Mộ Dung Cẩn lên tiếng: “Hạo Nguyệt, lúc Cố Đan Nham rời đi, con nói chuyện với cậu ta rất lâu, rốt cuộc là vì cái gì?” Bước chân Lam Hạo Nguyệt khựng lại, lập tức lắc đầu: “Mợ, con chỉ hỏi chuyện về Đoạt Mộng lâu thôi.” “Con chớ nên dùng lời như vậy để gạt mợ.” Đôi mắt như hồ nước thu của Mộ Dung Cẩn lướt nhanh đến mặt Lam Hạo Nguyệt, nhận ra nàng đang có điều lo lắng trong lòng, “Cố Đan Nham và cháu chỉ biết nhau vài ngày, cháu sẽ không thân thiết với cậu ta… Hạo Nguyệt, mấy ngày qua cháu luôn nặng nề tâm sự, có phải chuyện này liên quan đến Trì Thanh Ngọc không?” Lam Hạo Nguyệt vừa nghe thấy tên chàng, không giấu được vẻ hoảng hốt, rối rít nói: “Mợ, anh ấy đã đi rồi, mợ còn nhắc làm chi?” Mộ Dung Cẩn nhìn nàng, trong mắt đầy ý cười, thấy xung quanh yên ắng, nhẹ giọng bảo: “Con không cần hoảng sợ như vậy, ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ, dù mợ ở góa, nhưng không phải là một người đầu gỗ. Chỉ là trước mặt mọi người, mợ không tiện nói chuyện với con. Bây giờ cậu ta đã về núi La Phù, chuyện coi như xong, con thấy thế nào?” Lam Hạo Nguyệt ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì ạ?” “Còn cần mợ nói toạc ra à?” Mộ Dung Cẩn vỗ nhẹ vào đầu nàng, kéo Hạo Nguyệt ngồi xuống lan can, “Hạo Nguyệt, cha đính hôn cho con, con chưa biết đối phương là dạng người nào mà đã bỏ trốn ngay trong đêm. Nói cho cùng, không phải con không thích người kia mà vì ghét chịu sự quản thúc của người khác. Phải không?” Lam Hạo Nguyệt chẳng biết vì sao bà lại nói tới chuyện này, bất giác gật đầu. Mộ Dung Cẩn mỉm cười nói: “Thế nên con vẫn còn con nít lắm, gặp người mới vật lạ, đương nhiên sẽ thầm để ý thôi. Từ trước đến nay con chưa bao giờ lo nghĩ đến chuyện cơm nước trà cháo, coi như được mở rộng tầm mắt, gặp một vài người trái tính với mình. Người tình cờ gặp gỡ, trên đời chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, sau đó mỗi người sẽ tự về chốn cũ, e rằng ngày sau cũng không hề gặp lại. Thậm chí dẫu gặp lại, chào một tiếng, hỏi thăm một câu, chỉ là bạn bè thế thôi.” “Mợ, thật ra… chỉ vì con nói với anh ấy những lời không nên, trong lòng thấy xấu hổ nhưng chẳng thể gặp mặt xin lỗi, vậy nên mới cảm thấy khó chịu.” Lam Hạo Nguyệt vuốt dải lụa bên váy, thấp giọng nói. “Con đi theo Cố Đan Nham chỉ để nói về chuyện này thôi?” Mộ Dung Cẩn nói, “Cùng lắm thì, sau này mợ sẽ tìm người truyền tin tới. Cậu ta là đệ tử Thần Tiêu cung, sao lại hẹp hòi cho được?” Lam Hạo Nguyệt ngồi im không đáp, lại nhớ tới những lời Cố Đan Nham nói trước khi rời khi, không kiềm được ngẩng đầu lên hỏi: “Mợ ơi, Thần Tiêu cung thuộc Toàn chân thật sao?” Mộ Dung Cẩn gật đầu: “Đúng vậy… xem ra cha con chỉ dạy kiếm thuật chứ không giới thiệu môn phái giang hồ gì cho. Phái Toàn chân lắm giới luật, cũng không thể lập gia đình.” Lam Hạo Nguyệt nhìn khóm cây tối thui trước mặt, không nói gì, tà váy bay phất phơ trong làn gió thoảng. Mộ Dung Cẩn đứng lên, chầm chậm nói: “Đêm đã khuya, con cũng về nghỉ sớm đi. Chờ cha tới rồi thì cùng về Hành Sơn… Nếu con thật sự không thích người cha đã chọn cho, mợ sẽ để ý người khác giúp.” Bà vừa dứt lời thì xoay người về lại nội viện của mình, mới được vài bước, bỗng nghe tiếng Lam Hạo Nguyệt đằng sau khe khẽ hỏi: “Mợ, lúc trước mợ và cậu cả của con, sao lại quen được nhau thế ạ?” Mộ Dung Cẩn ngẩn ra, bước chân vốn nhẹ nhàng thoải mái bỗng hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng vững vàng, quay đầu, nụ cười ấm áp bên khóe môi. “Cậu mợ được mai mối, đường đường chính chính nghe theo lệnh cha mẹ mới thành hôn. Sau này con cũng nên thế mới phải.” *** Mấy ngày sau đó, trinh sát Đường môn báo về, Lam Bách Thần đã đến Thanh Thành. Ở vùng Thục Trung này, có thể nói Đường môn, Thanh Thành và Nga Mi ở thế vạc ba chân, có sở trường riêng, đồng thời kiềm chế lẫn nhau. Đường môn và Thanh Thành khác với Nga Mi ở chỗ, được gia tộc truyền thừa, thế nên không liên hệ với bên ngoài nhiều. Thanh Thành và Nga Mi đều là danh môn chính phái, nhưng vì chuyện ở am Tùng Trúc mà tổn thương hòa khí, thế nên cục diện đang không ai nhường ai, nay càng trở nên gay gắt. Lần này Mộ Dung Cẩn tới Nga Mi để nghỉ ngơi, sau khi trở về, Đường lão phu nhân hỏi lại ngọn nguồn kĩ càng, bà rất hài lòng với cách làm này, dặn dò Mộ Dung Cẩn, nếu Đường môn muốn nằm ở thế bất bại, nhất định phải cân nhắc về quan hệ giữa Nga Mi và Thanh Thành. Tính tình Liễu Ý khá ôn hòa, nay trong đám đệ tử Nga Mi không có ai đặc biệt xuất sắc, bọn họ không muốn bị Thanh Thành chiếm ưu thế, tất nhiên sẽ muốn qua lại với Đường môn. Còn Chưởng môn của Thanh Thành, Trác Vũ Hiền thì cứ cho mình thanh cao, rất ít khi lui tới Đường môn nhưng lại có giao tình khá sâu với phái Hành Sơn. Mộ Dung Cẩn im lặng đứng bên lắng nghe, đợi khi lão phu nhân nói xong mới nhẹ giọng hỏi: “Chẳng phải cha của Hạo Nguyệt là người của Hành Sơn sao?” “Con người Bách Thần quá cứng nhắc, tuy nó là sư huynh của Vạn Thuần Đạt nhưng lại thường ở trong Yên Hà cốc, không quản công việc trong cốc. Chỉ cần chúng ta không xung đột trực tiếp với Hành Sơn, chắc chắn nó sẽ không ra mặt thay Vạn Thuần Đạt.” Đường lão phu nhân vừa nói vừa lật sổ sách trên bàn, “Lai lịch của Phương Nhụy phu nhân không rõ ràng, đám thủ hạ của ả cũng có khả năng riêng, không thể để chúng cứ lộng hành vậy được.” Mộ Dung Cẩn gật đầu nói: “Hiện tại thuộc hạ Khương Mão của ả đã trúng ám khí Tôi độc của con, e là dù có thể giữ được tính mạng nhưng võ công đã bị phế phân nửa. Riêng gã tên Chính Ngọ rõ là một tay thích gây rắc tối, sau này nhất định sẽ còn gặp lại chúng ta.” “Chính Ngọ?” Đường lão phu nhân nhíu mày, “Hai mươi năm trước, Chính Ngọ và Tử Dạ đều là những sát thủ nổi danh trên giang hồ, chỉ là sau này đều chết uổng, thế nên thực lực của Đoạt Mộng lâu mới dần suy tàn… Chính Ngọ bây giờ, có lai lịch thế nào?” Mộ Dung Cẩn rũ mi cúi mắt, kính cẩn thưa: “Con sẽ cho người tra rõ.”