Không chờ cô nói chuyện, bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh "tút...tút...tút...", Ninh Vi Lan vội vàng bò dậy. Nói là mười phút thật đúng là mười phút, Ninh Vi Lan mặc quần áo xong thì vừa thấy bảo mẫu xe tới. Vừa bước vào xe, Trang Văn đã cầm ipad nhét vào trong ngực cô "Em đi bệnh viện thăm Dịch Chỉ Ngôn, cùng nhau ăn khuya bị paparazzi chụp rồi, hiện tại trên mạng truyền tai nhau rất nhanh, em nhìn xem." Giống như Trang Văn nói, hai việc này ở trên Weibo đã nhấc lên sóng to gió lớn. Tuy rằng công ty đắp nặn hình tượng cho cô là chính diện, nhưng sau lưng vẫn có không ít người nói Ninh Vi Lan là dựa vào Tề Chiêu Viễn. Lần này lại có cả ca sĩ nổi tiếng Dịch Chỉ Ngôn. Paparazzi nói bóng nói gió, trực tiếp nghi ngờ cô là bạn gái của Dịch Chỉ Ngôn, ôm hai đùi hoang đường đến cực điểm. Nhìn sắc mặt ngày càng khó nhìn của Ninh Vi Lan, Trang Văn nhẹ giọng "Chúng ta đều biết họ là viết linh tinh, nhưng cư dân mạng không biết nên dễ dàng bị truyền thông lừa gạt. Em đang ở thời kì sự nghiệp đang đi lên, lời đồn đãi loại này đối với sự nghiệp sau này của em rất bất lợi. Vì vậy hiện tại chúng ta phải làm chính là bình tĩnh lại, mặc kệ là như thế nào, công ty nhất định sẽ nghĩ cách." "Em biết." Ninh Vi Lan đau đầu mà đỡ lấy trán, trên mặt cô lộ ra sự áy náy dựa vào trên vai Trang Văn trên vai "Xin lỗi chị, em không nghĩ sẽ bị chụp ảnh gây phiền toái cho mọi người." "Đừng nói những lời như vậy, chị không muốn nghe. Một lúc nữa sẽ đến công ty, tất cả mọi người sẽ họp cùng nhau, em chỉ cần nghiêm túc nghe. Có Tề tổng ở đây, chị tin mọi việc sẽ được giải quyết thích đáng." "Vâng." Trước cửa chính đã sớm có phóng viên nằm vùng, Trang Văn tự nhiên không cho chạm mặt chính diện, để cho lái xe vòng ra cửa sau mà lên tầng. Ngoại trừ Tề Chiêu Viễn và Lâm Dịch, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đã đến đầy đủ. Thấy cô bước vào, tất cả mọi người thân thiện gật đầu chào, Ninh Vi Lan thấp thỏm cười một cái, cùng Trang Văn ngồi xuống. Tề Chiêu Viễn và Lâm Dịch rất nhanh bước vào, anh giơ tay ý bảo Lâm Dịch đóng cửa lại. Sau khi ngồi xuống thì nặng nề đảo mắt qua Ninh Vi Lan, ngữ khí thản nhiên, không nghe ra vui buồn. "Gọi tất cả mọi người họp, có chuyện gì thì nói rõ ràng. Có ý tưởng gì về sự việc lần này có thể nói ra." "Tôi cho rằng hiện tại quan trọng nhất là cần có biện pháp giải thích rõ ràng, mặc kệ paparazzi có tin hay không, chỉ cần cư dân mạng tin tưởng cũng đủ." Trang Văn đồng ý "Nhưng vấn đề khó giải quyết nhất là việc này. Giải thích như thế nào? Nếu xử lý không tốt, lại biến thành giảo biện hoặc là phát sinh ra việc gì không tốt." Trong phòng hội nghị rất nhiều người, mồm năm miệng mười thảo luận, không hề có chỗ trống. Ninh Vi Lan an tĩnh mà nghe Trang Văn nói, chợt nhận thấy có ánh mắt dừng ở trên người mình, cô theo tầm mắt nhìn lại, thì thấy ánh mắt đó đến từ vị trí chủ tọa. Khoảng cách giữa hai người là một đoạn dài, ánh mắt của anh xuyên qua mọi người, tuy mơ hồ lại giống như thật sự, bốn mắt nhìn nhau. Xung quanh rõ ràng là rất ồn nhưng tựa như tất cả đều không nghe thấy, trong mắt cô chỉ có anh. Ninh Vi Lan sợ bị anh phát hiện điều gì đó mà hoảng hốt dời mắt. "Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc." Trang Văn chen vào nói "Hai ngày trước tôi nhận được một lời mời của gameshow "Bảy ngày tình lữ", bên nam là Dịch Chỉ Ngôn, hai ngày này bận rộn mà quên mất, tôi còn chưa trả lời." Dứt lời trong phòng hội nghị chớp mắt im lặng, ngay sau đó bùng nổ. "Như vậy là có biện pháp." Nghiêm Nghệ vừa đề nghị giải thích rõ ràng nói "Dứt khoát ở trên tiết mục này tuyên bố Vi Lan và Dịch Chỉ Ngôn nhờ vào tiết mục này mà quen biết và trở thành bạn tốt, cho nên không tồn tại cái gì bạn gái, cái gì ôm đùi cả. Quan trọng nhất chính là, còn có thể thuận tiện lăng xê một chút." Nếu lợi dụng tai tiếng đúng thì tự nhiên đó là trợ lực tốt nhất. Mọi người trong phòng hội nghị đều cảm thấy phương án này tính khả thi cao nhất, vì thế mọi người đồng thời đem tầm mắt hướng về phía chủ tọa, Nghiêm Nghệ hỏi "Tề tổng, anh cảm thấy phương án này thế nào?" Tề Chiêu Viễn không đáp, ngược lại nhìn về phía Ninh Vi Lan, trong mắt mang cảm xúc khó nắm bắt được "Cô nghĩ như thế nào?" Ninh Vi Lan "Ách" một tiếng, suy nghĩ trả lời "Tôi nghe theo an bài của phòng làm việc." Vừa dứt lời, mọi người rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trong phòng hội nghị giảm xuống mấy độ, còn không biết rõ nguyên nhân, đã nghe chủ tọa nói một câu "vậy thì cứ xử lý như vậy.", sau đó rời đi. Được cho phép, mọi người phân công các việc cần làm, Trang Văn cũng vội vàng liên hệ công ty của Dịch Chỉ Ngôn, phòng họp to như vậy trong giây lát liền chỉ còn một người Vi Lan. Ninh Vi Lan chưa từng tiếp xúc tình huống kiểu này, không biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất, cô nghĩ chỉ cần nghe Trang Văn phối hợp công ty là được. Chỉ là hình như...... Anh tức giận? Là bởi vì cô gây phiền toái cho anh sao? Nghĩ như vậy, Ninh Vi Lan có chút đứng ngồi không yên. Cô đi đến văn phòng của anh, do dự một lúc lâu, vẫn gõ cửa. "Mời vào." Anh đang làm việc, biết cô đến cũng không ngẩng đầu lên một chút "Chuyện gì?" Ninh Vi Lan ngồi xuống đối diện anh, chần chừ vài giây "Tôi không nghĩ là sẽ bị chụp ảnh." Cô cắn môi, hàng mi rũ xuống "Là tôi vô ý." Thấy anh không lên tiếng, Ninh Vi Lan tiếp tục "Đã có biện pháp xử lý, tôi sẽ phối hợp thật tốt, làm gì cũng được, lần này là......" "Làm gì cũng được? Nếu như tôi nói không cần tham gia "Bảy ngày tình lữ"?" Anh đột nhiên đánh gãy. "...... A?" Không khí giây lát trầm mặc, Tề Chiêu Viễn nhìn cô, quá nhiều cảm xúc chồng chất ở ngực gần như hít thở cũng không thông. Một lúc sau, anh giơ tay nhẹ xoa giữa trán, mệt mỏi nhắm mắt "Đi ra ngoài đi, cụ thể như thế nào Trang Văn sẽ nói cho cô, chuyện này rất nhanh sẽ đi qua, chuyên tâm quay phim." Ninh Vi Lan ngây ngốc đi ra ngoài, đứng giữa lối đi nhỏ trống vắng, đầu óc chớp mắt có một chỗ trống, cô nhớ lại biểu hiện của anh, bỗng nhiên có một loại...... ảo giác càng lúc càng mạnh. Cô như thế nào lại cảm thấy......Anh càng tức giận? Nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì, cô hoàn toàn không biết. Vắt hết đầu óc cũng không nghĩ ra được, trùng hợp Dịch Chỉ Ngôn gọi đến, cô đi đến phía cầu thang nghe máy. Nói đi nói lại chỉ đơn giản về việc chụp lén, hai bên công ty đã bàn bạc xong, cũng đã an bài thuỷ quân, đem việc này giải quyết hoàn mỹ. Ngại Dịch Chỉ Ngôn còn có việc, cô chỉ nói chuyện hơn hai phút liền kết thúc, Ninh Vi Lan nghe thấy Trang Văn gọi mình, dọc theo thang lầu đi xuống. Trong phòng, Tề Chiêu Viễn chợp mắt một lúc cuối cùng mới bình tĩnh hơn một chút, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cô đi lại mà xuất thần. Trang Văn đề nghị không có gì đáng trách mà còn là biện pháp cực kỳ tốt, đã có thể giải thích, còn có thể nhờ vào lần này mà lăng xê, trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu thủ đoạn như vậy, sử dụng đúng thì có hiệu quả gấp bội. Nếu là quay chụp "Bảy ngày tĩnh lữ", quan hệ của hai người càng gần một bước, vốn chính là "Trên bạn bè, dưới tình yêu" quan hệ, hơn nữa sau này khả năng bị buộc chặt ở bên nhau rất lớn, Tề Chiêu Viễn nghĩ về Ninh Vi Lan thì tâm tình càng kém. ~~~~~~~~Mai Quỳnh~~~~~~~~ Phòng quan hệ xã hội tốc độ xử lý rất nhanh, mới mấy ngày đã đem toàn bộ lời đồn ép xuống. "Bảy ngày tình lữ" có độ chú ý cực cao, bất luận là fans của Ninh Vi Lan hay fans Dịch Chỉ Ngôn đều mong chờ, nhiệt độ đề tài chỉ cao không thấp. Phim trường đang trong giai đoạn tiến hành, bởi vì đến lúc đó phải rời đi bảy ngày để tham gia quay chụp, Ninh Vi Lan có rất nhiều suất diễn phải đóng nhưng hiện tại còn chưa đến phiên cô. Bên người cô là Tạ Điệp Nghi, hai người đối diễn xong, Tạ Điệp Nghi dùng khuỷu tay chọc chọc Ninh Vi Lan, chế nhạo "Cậu với Dịch Chỉ Ngôn không phải là người yêu thật à? Tôi thấy quan hệ của hai người vô cùng tốt." Ninh Vi Lan bất đắc dĩ "Thật không phải, tôi cùng cậu ấy quen nhau tương đối lâu, Chỉ Ngôn vẫn luôn giúp tôi." Tạ Điệp Nghi bĩu môi, lầu bầu "Nhưng tôi lại cảm thấy, cậu ấy giống như rất thích cậu, cậu không có cảm giác sao?" Cảm giác? Đương nhiên là có, cô không phải người ngốc. "Tôi cùng cậu ấy......" Ninh Vi Lan do dự cân nhắc dùng từ "Tôi cùng cậu ấy thiếu một cơ hội để thẳng thắn nói ra lòng mình." Thật ra, cậu ấy hẳn là cũng biết, chỉ là không nói ra, cô chủ động cũng không tốt. Tạ Điệp Nghi ân ân hai tiếng: "Ta lý giải ngươi, có đôi khi cảm tình thật đúng là chính là xem duyên phận, cùng sớm đến tới trễ không quan hệ." Ninh Vi Lan chỉ cười không nói. Hai người hàn huyên vài câu, đề tài  lại nhảy đến Tề Chiêu Viễn, Tạ Điệp Nghi thần bí hề hề mà dựa vào Ninh Vi Lan "Nói cho cậu biết, ngày đó tôi ở trên máy bay, ở phòng chờ khách quý gặp được Tề đạo, bên người Tề đạo còn có một người phụ nữ vẫn luôn dán vào Tề đạo, ngô, chính là nữ số 2 diễn "Đại Đường phong vân", là cái ngôi sao nhí, vẫn không có công ty quản lý, muốn tiến vào phòng làm việc của Tề đạo." Ninh Vi Lan ngó qua chỗ Tề Chiêu Viễn rồi hỏi "Sau đó thì sao?" "Sau đó là trọng điểm!" Tạ Điệp Nghi kích động, thanh âm không tự giác lớn vài phần, sau khi bị Ninh Vi Lan che miệng lại, làm một cái thủ thế ý bảo mình đã biế, "Sau đó một người tiến vào, hình như là vợ của một nhà làm phim, tiến vào xách lỗ tai của người phụ nữ kia bắt đầu đánh, nói cô ta là tiểu tam phá gia đình người khác, mắng rất khó nghe, sau đó Lâm Dịch tiến vào, đem cả hai người toàn bộ đuổi ra ngoài." "Chỉ như vậy?" Tạ Điệp Nghi xẹt qua một chuỗi dấu ba chấm, mắt trợn trắng "Cậu sao lại không có một chút lòng bát quái, người ta chính là quấn lấy ông chủ của cậu, nếu thành vợ của Tề tổng thì.... Tôi không nói nữa, đến phiên tôi rồi." Cầm lấy kịch bản, Ninh Vi Lan nhìn Tạ Điệp Nghi rời đi, cũng dừng lại. Quấn lấy anh? Dù sao cũng không thành công. Cho nên cô không cần quan tâm. ~~~~~~~~Mai Quỳnh~~~~~~~~ Cảnh quay chụp tiếp theo chính là lăn xuống vách núi, đầu tiên là Ninh Vi Lan ngã xuống, theo sau Tề Chiêu Viễn nhảy xuống, hai người cùng nhau lăn đến chân núi. Lời kịch cô đã rất quen thuộc, quan trọng là động tác phía sau, đoàn phim tìm một vách núi không dốc lắm nhưng khá cao, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn xuống, Ninh Vi Lan có chút say xe. Đưa lưng về vách núi, Ninh Vi Lan nghe người chỉ đạo võ thuật nói nhược điểm của động tác, tùy ý người phụ trách ở bên hông của cô buộc chắc dây an toàn. "Thả nhẹ nhàng." Người chỉ đạo võ thuật cười tủm tỉm mà kiểm tra "Tốt, cô thử một lần trước." Ninh Vi Lan cứng đờ gật gật đầu, hít sâu, nhưng rốt cuộc do tâm lý, như thế nào cũng không dám thả mình. Cô ảo não, bỗng nhiên một đôi tay đặt lên vai cô. Ngẩng đầu là Trang Văn.