Chỗ vòi hoa sen còn có mấy giọt nước rơi xuống, vừa lúc dừng ở trên lưng cô, Ninh Vi Lan thử lặp lại vài lần, đều không có nước. Chẳng lẽ bình nước nóng hỏng rồi? Bỏ quần áo xuống, cô chuẩn bị gọi điện thoại báo cho khách sạn mới vừa đi đến cửa, bên ngoài liền có tiếng xin lỗi của người phục, khách sạn này nước đã hết, không biết khi nào có thể khôi phục. Ninh Vi Lan nhụt chí dựa vào ván cửa, năm ngón tay day day trán mà nghĩ cách. Cô nhớ rõ hai ngày trước Trang Văn bảo có siêu thị nhỏ ở gần khách sạn. Cô muốn đi mua một thùng nước dùng để tắm rửa, phần còn lại thì uống. Suy nghĩ xong, cô bước ra cửa xuồng tầng một. Cửa khách sạn rất nhỏ, chỉ duy nhất một người có thể đi qua, Ninh Vi Lan cúi đầu chậm rãi đi về phía trước đột nhiên âm thanh truyền đến, cô ngẩng đầu, đập vào mắt là anh cùng nhân viên công tác đang nói kịch bản. Anh rất nghiêm túc, không có phát hiện ra cô. Khoảng cách không gần cho lắm, cô khồn chào hỏi mà xoay người đi tiếp. Nhưng đi chưa được mấy bước, phía sau bỗng nhiên có người gọi, cô dừng chân, quay đầu lại. Tề Chiêu Viễn cầm ví tiền, mà phó đạo diễn bên cạnh không biết đã rời đi từ khi nào. Cô thấy anh đứng đấy, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi "Anh có việc?" Anh không trả lời, hỏi lại "Cô đi đâu?" Ninh Vi Lan cho rằng anh nghĩ cô chưa xin nghỉ tự tiện rời tổ, không ngừng xua xua tay "Tôi không phải muốn xin nghỉ đi ra ngoài." Càng giải thích lại càng khó hiểu, cô vẫn quyết định thẳng thắn "Khách sạn mất thủy, tôi đi mua nước." Nghe vậy anh không lên tiếng, nhìn cô vài lần, hiểu được ý của cô, nhàn nhạt nói "Tắm nước lạnh dễ bị cảm." Cho nên? Cuối cùng cô phải làm sao bây giờ? Anh không lập tức trả lời, nhìn thời gian, rồi sau đó trầm giọng "Đi lên lấy quần áo, tôi ở chỗ này chờ cô." Ninh Vi Lan: "......" Tuy rằng không hiểu ý của anh, nhưng cô vẫn là ngoan ngoãn nghe theo. Lúc xuống dưới phát hiện anh cũng cầm một cái túi, đại khái đoán được anh muốn đưa mình đi đâu. Cô trầm mặc đi theo, quay đầu lại xác định không người chú ý tới hai người mới yên lòng. Nếu nói lúc nãy là suy đoán thì bây giờ có thể xác định,  đường đi cùng với đêm hôm đó giống nhau như đúc. Mặt trời còn chưa xuống núi, sỏi đá phơi đến nóng lên, cách một tầng đế giày cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, cô đang cúi đầu bước chân nhanh hơn, khóe mắt chợt thấy người phía trước dừng lại. Trong lòng cô kỳ quái, bước vài bước đến bên người anh. "Làm sao vậy?" Trời vẫn còn nắng, nghiêng nghiêng chiếu tới, Tề Chiêu Viễn nhắm mắt chịu đựng choáng váng, một lúc sau nói "Đi thôi!" Thấy anh không muốn nói, Ninh Vi Lan cũng không hỏi nhiều. Hai người rất nhanh tới nơi. Cô bé cầm một ít thóc cho gà ăn, thấy cô chú lần trước tới, vui sướng chạy đến. Người mẹ vừa vặn đun nước, nghe tiếng liền chạy ra. Tề Chiêu Viễn giải thích vài câu, người mẹ cũng đồng ý, khi đi lấy nước ấm, vừa lấy vừa nói "Hai người ở khách sạn bên kia đúng không? Bên kia lâu lâu sẽ mất nước......" Ninh Vi Lan không nói gì, trùng hợp đùi phải bị cô bé ngồi có chút tê dại, cô vừa điều chỉnh tốt tư thế, áo sơmi đã bị cô bé kéo, sau đó trong tay có thêm một quyển truyện cổ tích. "Cô kể chuyện cho cháu được không?" Bé gái vốn đáng yêu, một đôi mắt to chớp chớp, chờ đợi mà nhìn mình, Ninh Vi Lan không muốn cự tuyệt, tùy tiện mở ra một trang, còn chưa kịp đọc, quyển truyện liền bị người cầm đi. "Nước ấm rồi cô mau đi tắm. Nên giặt trước khi trời tối, ở đây ban đêm sẽ lạnh." Ninh Vi Lan cũng không từ chối, đứng dậy rời đi. Cô bé an vị trên đùi, hơi có chút không an phận quay đi quay lại, Tề Chiêu Viễn ôm lại, mở quyển truyện ra. Người mẹ vừa thấy ngại ngùng nói "Con bé thích quấn lấy người khác đọc truyện cổ tích......" Anh khó được mỉm cười, đầy người lạnh lẽo biến thành mềm mại, người mẹ thấy thế, kéo ghế dựa ra ở bên cạnh anh ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi "Hai người ở đây du lịch?" Tề Chiêu Viễn ngơ ngẩn. Người mẹ vẫn chưa phát hiện anh sững sờ, còn cười nói "Hai người rất biết chọn đấy, nơi này tuy rằng không nổi danh nhưng là cảnh sắc một chút cũng không kém......" Kế tiếp đó là lưu loát giới thiệu, Tề Chiêu Viễn nếu lựa chọn nơi này là nơi quay chụp, tự nhiên là đã tìm hiểu, nhưng anh cũng không có đánh gãy, an an tĩnh tĩnh mà nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Người mẹ là dân bản xứ, giới thiệu rất cẩn thận, Tề Chiêu Viễn ghi nhớ mấy nơi tính toán đi xem. Lúc này cách đó không xa truyền đến âm thanh, người mẹ vội vàng qua đổ nước. Cô bé lại bắt đầu năn nỉ đọc truyện, Tề Chiêu Viễn một lần nữa mở sách ra tùy tay chọn một cái, kiên nhẫn lại thong thả mà đọc. Ninh Vi Lan tắm rửa vừa lúc nghe thấy Tề Chiêu Viễn đọc một câu "Tiểu Dương lại kêu cứu, nhưng không ai tin sói thật sự tới tất cả cừu bị ăn sạch." Sau đó cô bé hỏi câu "Vì sao không ai tin?" Cô tức khắc dừng lại, rất có hứng thú mà dừng ở cửa, muốn nghe xem anh trả lời, ai ngờ giây tiếp theo anh nhìn lại đây làm cô không thể nào né tránh. Ninh Vi Lan bị bắt vừa vặn, đáy lòng ngượng ngùng một chút, cố gắng bình tĩnh đi ra ngoài. Hắn cúi đầu nghiêm trang giải thích xong, đặt cô bé xuống, cầm điện thoại đi ra cửa. Ninh Vi Lan ngồi xuống trên ghế, người mẹ đưa hai chén nước qua, thấy chỉ có mình cô, nghi ngờ hỏi "Bạn trai của cô đâu?" "...... Ở bên ngoài nhận điện thoại" Ninh Vi Lan nhanh mồm nhanh miệng trả lời, sau một lúc lâu phản ứng lại có điều không đúng, muốn giải thích thì người mẹ lại nói tiếp "Tôi thấy bạn trai cô rất thích trẻ con, hai người khi nào kết hôn? Tính toán khi nào có con?" "Chúng tôi....." "Tôi nói cho cô, thật ra đẻ sớm một chút còn có lợi, dáng người khôi phục nhanh, người trẻ tuổi giống các cô khẳng định chú trọng dáng người có phải hay không?" Người mẹ cười tủm tỉm mà vỗ vỗ vai Ninh Vi Lan thở dài "Tôi cùng chồng sinh muộn, khó được một người con gái, nghịch ngợm giống con trai, bất quá tôi cùng chồng đều coi là bảo bối." Ninh Vi Lan quên mất hiểu lầm, một lòng nghe người mẹ kể chuyện, cô hốt hoảng nhớ tới thật lâu phía trước cha ngoại tình, mẹ mang theo cô dọn ra khỏi nhà, cô khi đó còn không hoàn toàn hiểu chuyện, gây ra việc, bị mẹ mắng. Một lúc sau bởi vì biết trước khi ngủ mẹ sẽ uống thuốc, lấy một ly nước ấm đưa đến bên giường, sau đó cô bị mẹ ôm lấy. Đó là lần đầu tiên cô biết mẹ khóc, nước mắt theo cổ chảy xuống, làm cô cũng muốn khóc. Cảm thấy hốc mắt khác thường, cô vội cúi đầu, liều mạng mở to mắt chậm rãi bình phục hô hấp đã hỗn loạn hô hấp. Thật lâu sau, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, vội vàng rửa mặt mới bình tĩnh trở lại. Tắt điện thoại xong Tề Chiêu Viễn đứng ở bên ngoài một lát, mặt trời dần dần xuống núi, màu cam trải rộng vùng núi. Sau một lúc lâu anh về phòng, lại không thấy cô, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, ghé mắt. Là cô đang rửa mặt, anh hơi nhíu mày, suy đoán được điều gì đó, đi đến bên cạnh người mẹ, giống như lơ đãng hỏi hai người mới vừa rồi nói cái gì. Người mẹ thành thật mà lặp lại một lần, sau đó nói "Cậu mau đi tắm, trong chốc lát trời tối sẽ lạnh." Tề Chiêu Viễn cảm ơn một tiếng, quay người lại đi nhìn cô, cô đã đóng nước lại, đôi tay chống ở bồn rửa tay khẽ nhắm mắt. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, Ninh Vi Lan liền đưa cô bé đi chơi. Sắc trời đã tối, người mẹ đã bắt đầu làm cơm, kéo Ninh Vi Lan lại đây, nói là muốn mời hai người ăn cơm chiều.