Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 36 : Hoa hồng và hoa xa cúc (5)

“Some say love……hm……some say……” “A river……a razorhn……soul to bleed……” Nửa mộng nửa tỉnh, có người khẽ hát bên tai anh. Tiếng chân trần giẫm lên sàn gỗ, chợt nhanh chợt chậm. Cổ họng thắt chặt từng cơn, muốn mở to mắt nhưng không có cách nào. Cho dù là ảo giác cũng muốn liếc mắt nhìn. Không biết có phải đã nghe được tiếng lòng của anh không, bước chân từ phòng bên kia đi tới, đứng ở đầu giường anh. Xúc cảm ấm áp dọc theo thái dương trơn nhẵn đến giữa mặt, anh nghe được giọng nói ngọt ngào: “Lucy, I love you.” Ván giường phía dưới bắt đầu sụt xuống, anh tức thì rơi vào vực thẳm. Đột nhiên bừng tỉnh, khóe mắt ẩm ướt. Nhìn xung quanh, dưới ánh nắng mai mờ nhạt, vật dụng màu trắng bất động có mùi xa lạ. Bức rèm bằng lụa mỏng theo gió thổi lượn cong xinh đẹp, sợi vàng thêu ở mặt trên thi thoảng lóe ánh sáng. Anh sờ sờ trán, nhiệt độ hơi cao, chắc là sốt rồi. Anh lờ đi, xốc chăn lên bước xuống giường, dưới chân có cảm giác không thực tế. Sương sớm đọng trên mặt cỏ ngoài cửa sổ. Những chú chim thức dậy sớm lẻ loi bay khỏi nhành cây. Vầng thái dương ở chân trời phía đông lộ ra đường cung màu đỏ. Anh nghiêng người tựa vào cửa sổ, có phải cô cũng đang ngắm mặt trời mọc như anh hay không. Cô nhóc kia sẽ không dậy sớm như vậy đâu. Anh cười nhạt trở lại giường, cầm tấm ảnh trong ngăn tủ nhìn chăm chú. Trên ảnh chụp chỉ có một mình cô, môi khẽ nhếch, cánh tay đưa về phía trước. Anh rất hiếu kỳ, là ai ngồi dưới sân khấu mới khiến cô lộ ra vẻ mặt đầy khát vọng này. Trong ấn tượng của anh, cô luôn lạnh nhạt, cũng có lúc quật cường và nghịch ngợm. Nhưng chỉ có ở trước mặt anh mới biểu hiện ra ngoài. Thật ra anh đã sớm biết, cho dù không có anh, cô cũng có thể sống tốt. Nhưng vì sao cô lại chọn cái sân khấu mà bọn họ đã từng cố gắng rời xa. “Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?” Anh vuốt ve khuôn mặt cô. Bác sĩ cắt hơn một phần tư dạ dày của anh, nhưng không thể làm cho bộ phận có dính đến cô giảm chút đau đớn nào. Nghe ngoài cửa có động tĩnh, anh lập tức che giấu bi thương trên mặt. Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa thong thả có tiết tấu, anh cất tấm ảnh xoay người đi mở cửa. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa với nụ cười trong veo đứng ở ngoài cửa. “Hôm nay lại không phải học sao?” Anh vừa mời cô ta vào vừa hỏi. “Tôi đã học đủ các học phần, học kỳ này có vẻ nhàn.” Cô gái kéo xe đẩy ở phía sau vào, chọn trong hơn mười loại cháo lấy một chén đưa cho anh. “Cháo kê tốt cho dạ dày.” Cô ta cười nói. Anh cười nhận lấy, ánh mắt dừng trên mặt cô ta vài giây. Cô gái trắng bóc động lọng người này tên là Tần Thanh, là sinh viên trường đại học Texas, cũng là tín đồ Cơ Đốc. Anh chỉ nói một câu muốn nghe kinh thánh, Đường Nhất Đình đã cho người tìm cô gái này đến để nói chuyện phiếm với anh. “Hôm nay đọc cho anh [ the Exodus ] có được không?” Tần Thanh lấy ra một quyển sách dày màu xanh sẫm còn chăm chú lật sách. “Cô thật sự coi tôi là ông già bị viễn thị sao?” Anh nhìn cô ta nói. Biểu tinh của Tần Thanh có đôi khi rất giống Bạch Khả, vóc người cũng không khác mấy. Anh hoài nghi Đường Nhất Đình căn bản chính là muốn anh sinh ra tình ý với cô ta. Chỉ tiếc, trên thế giới này không có một Bạch Khả thứ hai. “Ngoài đọc kinh thánh cho anh ra, tôi cũng không biết còn có thể làm cái gì cho anh? Dù sao cũng không thể để Đường tiên sinh lãng phí tiền thuê tôi.” Tần Thanh nói, bộ dạng giống như rất sợ làm Đường Nhất Đình thất vọng. Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ thầm cô gái này thật đúng là giống Bạch Khả, có tâm sự gì cũng đều hiện ra mặt. “Chúng ta nói về Đường tiên sinh của cô đi.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “của cô”. “Sao lại là của tôi, đừng nói như vậy,” Tần Thanh thoáng đỏ mặt, “Người khác cũng thế, đối với những đồng bào rời xa quê hương như chúng tôi anh ấy đều rất chiếu cố. Việc làm của mấy người bạn tôi đều là nhờ anh ấy sắp xếp. Đương nhiên đều là lén lút. Anh cũng biết trường học không cho lưu học sinh đi làm. Đường tiên sinh thật sự đã rất chiếu cố chúng tôi, còn không muốn chúng tôi báo đáp anh ấy.” Tần Thanh nói một mạch những lời hay về Đường Nhất Đình, anh vẫn im lặng nghe, chờ cô nói xong, hỏi: “Cô là người ở đâu?” “Sao?” Một lúc sau Tần Thanh mới có phản ứng, “Tôi là người Trùng Khánh. Khẩu âm của tôi quá nặng sao?” “Không, tiếng phổ thông của cô rất tốt.” Chút ánh sáng dịu dàng hiện lên trong mắt anh, anh cười cười nói, “Vợ của tôi cũng là người Trùng Khánh.” “Anh có vợ?” “Đúng, có lẽ cô ấy nhỏ hơn cô hai tuổi.” “Sao chưa từng nghe Đường tiên sinh đề cập qua nhỉ. À, đúng rồi, anh xem tôi này, tôi lại quên mất hai người vừa mới đoàn viên, anh lại bệnh, chắc chắn có rất nhiều chuyện Đường tiên sinh chưa kịp hỏi. Tôi nghĩ chỉ vài ngày nữa anh ấy sẽ dẫn vợ của anh về đây.” “Nhưng còn phải xem vợ cậu ấy có đồng ý hay không.” Giọng đàn ông đột ngột chen vào. Tần Thanh quay đầu liền nhìn thấy Đường Nhất Đình đứng ở phía sau, vội vàng đứng lên chào hỏi. Đường Nhất Đình cười có lễ với cô ta rồi kéo ghế qua ngồi xuống. “Rất cảm ơn vì cô đã đến, lái xe dưới lầu sẽ đưa cô về trường.” Anh ta nhìn Đường Nhất Đường nói. “Sao? À. Được.” Tần Thanh gật đầu, hơi lung túng bước ra ngoài. Chờ khi cửa đóng lại, Đường Nhất Đình cầm quyển kinh thánh trên bàn lên, lật lật nói: “Cô này thế nào?” “Rất đáng yêu.” Đường Nhất Đường thành thật trả lời. “Đáng yêu hơn đồ ngốc kia chứ.” “……” Đường Nhất Đình dừng động tác lật sách, cười chống lại ánh mắt lạnh lùng của Đường Nhất Đường: “Cô ta tên là gì nhỉ? Bạch Khả? Hay là gái nhảy thấp bé đầy tàn nhang tỏ vẻ ngớ ngẩn?” Câu cười nhạo tỏ ra vẻ ngây thơ đánh tan hàng rào sớm đã lung lay trong lòng Đường Nhất Đường, những chuyện thời thơ ấu nhảy vào ý thức anh. “Đường Nhất Đình là một con ốc sên xấu xí, nhát gan thích khóc nhè, trên mông mọc một cái mụn nhọt to!” “Mày mới vậy! Mày là đại ngu ngốc đi ra đường không biết mặc quần khiến đám con gái thấy ghét! Đường Nhất Đường là đại ngu ngốc!” Mới trước đây bọn họ còn nhìn nhau không vừa mắt, suốt ngày cãi nhau, xem ai có thể dùng càng nhiều từ mới để nhục nhã đối phương. Kết quả thường thường chẳng phân thắng bại, lúc này bọn họ lại có lý dó đánh nhau, cuối cùng xem xem mẹ sẽ dỗ ai trước. Mẹ thật sự là người mẹ tốt, bà chưa bao giờ thiên vị ai. Lần nào bà cũng cười nói: “Hai đứa là cặp song sinh giống nhau như đúc, hai đứa đánh chửi đối phương chẳng khác nào là đang đánh chửi chính mình.” Vì sao thế giới này phải có người giống bộ dạng của mình như đúc? Rốt cuộc mẹ yêu ai hơn? Đây là câu hỏi mà trước đây bọn họ thường hay suy nghĩ nhất. Bây giờ câu hỏi đầu tiên đã không cần hỏi lại, câu thứ hai, cũng đã có đáp án. “Vì sao anh lại ghét cô ấy như vậy? Vì sao lại chia cắt chúng em.” Thứ Đường Nhất Đường quan tâm hơn là sự thật trước mắt. “Em không nhớ em đã viết thư cho anh sao? Em lại có thể vì một con đàn bà mà không muốn về nhà. Lại còn là con đàn bà như vậy.” “Em yêu cô ấy.” “Chẳng lẽ huyết mạch tình thân của chúng ta còn kém xa mấy tháng tình cảm của các người sao? Em nhìn hiện tại đi, giữa hai người căn bản không vượt qua được thử thách.” “Đó cũng là chuyện của em và cô ấy, không liên quan đến anh.” “Không liên quan đến anh? Anh là anh trai em!” “Anh tưởng anh là anh trai em, có khuôn mặt giống nhau là có thể nắm giữ mọi thứ của em? Đường Nhất Đình, chẳng lẽ mấy năm nay đều là ba nuôi dưỡng anh sao? Tính khoan dung và nhân từ của mẹ anh không học được chút nào hả?” “Ha ha, anh đã hoài nghi có phải mẹ đem hết phẩm đức tốt đẹp dạy cho em không, cho nên em trở nên hào phóng độ lượng, ôn hòa lễ độ như vậy. Anh có đứa em trai hoàn mỹ như em, em nói xem anh làm sao có thể tặng em cho người khác?” Ghen tuông trong giọng nói của Đường Nhất Đình khiến Đường Nhất Đường hoài nghi đứa nhỏ tiễn chân anh trước kia có phải là anh trai bây giờ hay không. Đầu của anh hơi nặng, không thể suy nghĩ thấu đáo, nói tiếp vấn đề quan trọng nhất: “Chỉ cần anh để em đi tìm cô ấy, em sẽ vô cùng cảm kích.” “Em sẽ quên cô ta sớm thôi,” Đường Nhất Đình mở miệng từ chối, “Qúa trình quên sẽ hơi thống khổ nhưng đáng giá. Em sẽ có tương lai tốt đẹp, cùng với anh.” “Đường Nhất Đình, anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý.” “Bác sĩ tâm lý? Em muốn để anh ngồi trước một người xa lạ với nụ cười dối trá dán trên mặt, để bản thân thoát khỏi những điều ngu ngốc mà một số người không thể nhìn thấy? Sau khi nghe hắn dùng một đống những lý luận chó má, sẽ khóc lóc trước mặt hắn ta?” Đường Nhất Đình nói xong, bản thân cũng thấy khó tin mà run rẩy bả vai, “Anh nghĩ cái gì cũng cần chút lý trí, người có thể độc lập xử lý công việc và cuộc sống sẽ làm như vậy. Huống hồ là anh — một người thành công.” “Người thành công đều có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn,” Anh nhìn thẳng vào mắt anh ta nói, “Đi tìm phụ nữ đi, một khi đã rơi vào đường tình, anh có thể hiểu cảm giác bây giờ của em.” “Tình yêu chỉ là cái chớp mắt, tình thân mới là vĩnh hằng. Lại nói, trên thế giới này có tình yêu thật sự không vụ lợi sao? Ngay cả tình thân cũng không thể hoàn toàn làm được.” “Anh, em thật sự muốn như trước.” Trong lòng Đường Nhất Đường không biết nên nói là bi ai hay là cái gì khác. Anh thường nghe người ta nói song sinh sẽ có cảm ứng tâm linh, vậy cảm giác bây giờ của anh có phải là Đường Nhất Đình truyền lại cho anh hay không? Anh nhìn anh ta, giống như nhìn thấy lúc mình gặp Bạch Khả trước kia. Sau khi biết bản thân bị ung thư, anh luôn vô cùng hối hận, vô cùng hối hận mình không nên tùy ý phung phí khoảng đời trước đây. Anh vẫn cầu nguyện có thể lại có một cơ hội. Thượng Đế có lẽ sẽ nghe được, dùng một loại phương thức khác để thỏa mãn nguyện vọng “trở lại quá khứ” của anh. Đáng tiếc Thượng Đế đánh giá cao nhân tính. Cuộc sống của anh cũng không tính sẽ có Đường Nhất Đình ở bên trong. Anh đối với tình thân 20 năm đã nhạt như nước. Mà anh đối với tình yêu của Bạch Khả, sau khi trải qua thử thách số phận liên tiếp, đã sớm rứt không ra. Cho nên, anh không hề cần trở lại quá khứ, bởi vì phía trước đã có người quan trọng chờ anh. “Anh không muốn nghe xem em đã trải qua những gì sao? Không muốn biết vì sao em lại trở nên hào phóng độ lượng, ôn hòa lễ độ như vậy sao?” Lúc anh nói, suy nghĩ đã sớm bay tới cảnh sấm chớp mưa bão trên quốc lộ. “Anh nghĩ, chắc là cảm ơn mẹ trên trời có linh thiêng.” Đường Nhất Đình nhún vai làm ra bộ dạng phải chấm dứt cuộc nói chuyện. Anh ta chưa chuẩn bị để bước vào cạm bẫy mà Đường Nhất Đường giăng cho anh ta. Lúc anh ta đứng dậy đi ra cửa, Đường Nhất Đường ở phía sau anh ta dùng ngữ khí vô cùng thâm tình nói: “Đây là một câu chuyện rất cảm động.” “Anh không muốn nghe bất cứ chuyện gì về con bé kia!” Đường Nhất Đình quát, khi xoay người, khuôn mặt dữ tợn nhanh chóng thay bằng nụ cười kiêu căng. “Bất luận em phủ nhận thế nào đi nữa, cô ta cũng chỉ là một con bé xứng với tên thực mà thôi.” Đường Nhất Đường lập tức cứng đờ mặt, tiếng gõ cửa vang lên. Lê Tường đứng ở ngoài cửa, nhìn anh ta, lại nhìn Đường Nhất Đường trong phòng, muốn nói lại thôi. Tâm tình của Đường Nhất Đình vốn đang rất tệ, đoạt lấy phong thứ trong tay ông ta, không kiên nhẫn nhìn địa chỉ trên phong thư. “Là Charles gửi tới? Thứ tốt đương nhiên anh em phải chia sẻ cho nhau.” Anh ta xé phong thư, không nhìn nội dung bên trong đã trực tiếp ném cho Đường Nhất Đường. Đường Nhất Đường vươn một tay chuẩn xác tiếp được. Không để ý tới Đường Nhất Đình đang nhìn chăm chú chờ xem kịch vui, anh mau chóng đổ tấm ảnh trong phong thư ra. Làm cho anh thất vọng là trong ảnh chụp không phải Bạch Khả, mà là một người đàn ông, người đàn ông trần truồng, với tư thế cực kỳ xấu xí nằm trên đống hỗn độn trên giường. Cực kỳ buồn cười là, trên mông của người đàn ông kia còn cắm hoa hồng. Giở mấy tấm ảnh sau, anh dần dần cảm thấy được điều khác thường, hoa hồng kia không phải là hoa thật, nhưng dường như lại rất quen. Anh ném ảnh chụp lên bàn, chạy vội tới đầu giường kéo ngăn kéo ra. Vừa kéo ra, khuôn mặt mong nhớ ngày đêm hiện ra trước mắt, mà cái trên tóc cô, đúng là đóa hoa hồng kiều diễm kia. “Đây là có chuyện gì.” Đường Nhất Đình hỏi Lê Tường, ông ta cũng thấy được ảnh chụp trên bàn. “Theo Charles tiên sinh nói, anh ta còn chưa ra tay, Paul sutter đã bị giết, ở nhà trọ của hắn.” “Không tệ, là ai ăn ý với chúng ta như vậy?” “Là…… Bạch tiểu thư.” “Ai cơ?” “Bạch Khả, Bạch tiểu thư.” “Chú đang nói đùa sao?” Đối với Đường Nhất Đình mà nói, khiến anh ta tin Bạch Khả là người giết Paul Sutter, còn không bằng trực tiếp nói với anh ta là bị quỷ hồn chết oan lấy mạng. “Bằng chứng rất nhiều.” Lê Tường nói. Ông cũng khó tin chuyện này là thật. Nhưng mà chứng cớ đều có, chỉ có thể nói bọn họ đều đã xem nhẹ năng lực của người đàn bà này. “Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu? Người đâu?” Đường Nhất Đường bổ nhào đến trước mặt Lê Tường hỏi. “Cô ta cùng một người da trắng chạy trốn theo hướng Kansas. Nhưng cậu yên tâm, có thể là bởi vì người hắc đạo cảm thấy lão đại của bọn chúng chết như vậy quá mất mặt, bên ngoài đã phong tỏa tin tức, tạm thời vẫn chưa phái người đuổi theo.” Lê Tường nói ra việc mà Đường Nhất Đường quan tâm nhất. “Cô ấy nhất định là muốn đến tìm tôi, cô ấy đoán được tôi đang ở Texas. Tôi muốn đi tìm cô ấy!” Đường Nhất Đường muốn lao ra ngoài lại bị Đường Nhất Đình ngăn lại. “Thả ra!” Anh rống lên, không ngừng lấy khửu tay tấn công những phần mềm trên người Đường Nhất Đình. Đường Nhất Đình hợp lực với Lê Tường mới chế ngự được anh, đối mặt với ánh mắt đầy lửa giận của anh, Đường Nhất Đình lộ ra biểu tình thân thiết nói, “anh cũng lo lắng cho cô ấy giống em.” Lập tức lại cong khóe miệng, “Đây chính là một kình địch không thể xem nhẹ.” Lần đầu tiên trong cuộc đời Đường Nhất Đường to tiếng với anh trai. Chờ tất cả mọi người đi rồi, anh nhặt những tấm ảnh lên nắm chặt trong tay, phụp một tiếng quỳ gối bên giường. Đau đớn ở dạ dày khiến anh đổ mồ hôi lạnh. Đóa hoa hồng trong ảnh bị vần vò héo rũ trong tay anh. Bất chấp phẫn nộ của Đường Nhất Đường, Đường Nhất Đình bố trí hai thủ vệ trước phòng, mặt không đổi sắc mang theo Lê Tường đi tham gia thương hội người Hoa. Trong hội, anh ta kiên quyết không chia lợi nhuận cho chủ nhà máy gây xung đột. Tuy rằng đó là mâu thuẫn giữa những người khác, anh ta lại làm như việc anh ta can thiệp vào là đương nhiên, còn cường ngạnh làm cho người ta không thể phản bác. Lúc gần đi, một người có vai vế nhìn hơi giống Hoa Kiều đang gõ tẩu thuốc, vẻ mặt hơi giận nói: “Tiểu tử này thật sự đã học hết tinh túy của quốc gia này.” Đối với cái nhìn đó anh ta không lưu tâm, vẫn làm theo ý mình. Ở trên xe, Lê Tường nắm chặt báo cáo thời gian công tác. Anh ta ngắt ngắt thái dương, bỗng nhiên nói một câu: “Đưa tất cả tư liệu của người đàn bà kia cho tôi xem.” Lê Tường đã sớm chú ý thấy anh ta không tập trung, nhanh chóng thu văn kiện lại, từ túi công văn bên cạnh lấy ra tư liệu của Bạch Khả. Đường Nhất Đình cẩn thận nhìn bảng trách nghiệm IQ của Bạch Khả, có thế nào anh ta cũng không tin một người có chỉ số thông minh là 85 có thể giết được lão đại hắc bang, mặc dù cũng không quá tàn nhẫn, nhiều nhất cũng chỉ là vở kịch hay. “Cô ta dùng cách mà đàn bà giỏi nhất?” Đường Nhất Đình bỏ qua văn kiện hỏi. “Theo khám nghiệm tử thi, thì đúng vậy.” “Chỉ bằng cô ta?” Trong đầu Đường Nhất Đình hiện ra bộ dạng yếu đuối của Bạch Khả, dáng vẻ đó có thể quyến rũ đàn ông tư bản? “Không ai đuổi giết bọn họ sao? Cảnh sát cũng không?” “Trước mắt thì không có.” Đường Nhất Đình xoa xoa cằm, anh ta nghĩ tới một câu Trung Quốc rất hợp với Bạch Khả — Giẫm phải phân chó. “Từ đó đến đây mất bao lâu?” “Dựa vào tốc độ xe bình thường, cộng với thời gian nghỉ ngơi trên đường, đại khái cần thời gian là mười ngày.” “Nói cách khác chờ có người bắt đầu đuổi bắt bọn họ, bọn họ đã sớm đến Texas.” Đường Nhất Đình ngẫm nghĩ một lát nói, “Để hắc bang hoặc cảnh sát đến ngăn cản, không bằng tự mình ra tay.” Cảm giác hưng phấn dâng lên, anh ta có loại vui sướng khi nắm trong tay số phận của kẻ khác. “Người đàn bà đi cùng cô ta có bối cảnh gì không?” Anh ta hỏi. Lê Tường lại lấy một phần văn kiện từ trong túi công văn. Đường Nhất Đình mở văn kiện ra, nhân tiện ném cho ông ta một nụ cười tán thưởng. Anh ta vẫn xem người đã qua sáu mười tuổi này là bạn bè cùng tuổi. Xem xong văn kiện, anh ta cười lạnh nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài, sống theo bầy đàn. Xuống tay từ người đàn bà này đi. Giúp tôi sắp xếp vào buổi chiều ngày mai.” “Câu muốn……” “Cuộc đời cần có thách thức.”