Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 11 : Thế nào là yêu (2)

Căn phòng phát ra ánh sáng lập lòe khiến người ta sợ hãi, vách tường dán giấy màu đỏ thắm, trên ghế sô pha mềm mại, anh ôm cô, thỉnh thoảng thì vuốt tóc cô, đôi khi lại hôn lên khóe miệng cô, như là phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, không dứt ra được. “Em thích tôi sao?” Anh đã hỏi đến lần thứ năm. “Ừ.” Cô kiên nhẫn gật đầu. “Ừ là có ý gì, rốt cuộc có thích hay không.” “Thích.” “Thật sự thích hả? Tôi có cái gì khiến em thích chứ.” “Chính là…… Thích.” “Thích bao nhiêu?” “Vấn đề này anh đã hỏi rất nhiều lần rồi.” “Vậy em không phải có thể lập tức nói ra đáp án sao? Em không trả lời là có ý gì?” “……” Cô bị anh ôm đến khó thở, gắng gượng ló đầu ra, xin tha thứ nói: “Em trả lời, em trả lời.” Lúc này anh mới buông tay, cô bước xuống từ trên đùi anh, đứng trước mặt anh, suy nghĩ nên nói như thế nào mới có thể khiến anh bớt bất an. Từ sau khi bị anh mang về đây, cả ngày, anh đều lặp lại những câu hỏi giống nhau. Mỗi một câu hỏi của anh, cô đều thành thật trả lời, đối với câu trả lời của cô dù sao anh cũng nghe không đủ. “Em thích anh……” Cô mở cánh tay ra, mở đến khi không thể rộng thêm nữa, mới nói, “Nhiều như vầy!” Mặt anh không chút thay đổi nhìn cô, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô. “Em thích anh, cao giống như vậy nè, cao đến nổi không biết cao tới đâu!” Cô ráng sức vươn hai tay lên trên. Anh nhăn mày, nhìn cánh tay cô đang giơ lên cao, hai chân nhón nhón. “Em thích anh, nhiều như đầu ngón chân của anh vậy!” Cô lại bổ sung nói. Anh bỗng chốc đứng lên, ôm mặt cô nói: “Nhỏ xấu xa, em nghĩ rằng tôi chưa từng đọc qua đồng thoại hả?” Mặt cô bị bóp phồng thành bánh quả hồng, ngạc nhiên nói: “Anh cũng xem qua sao!” Anh dùng lòng bàn tay xoa nắn mặt cô, tiếp tục câu đồng thoại, anh nói: “Tôi thích em, vượt qua sông nhỏ, đến dãy núi rất xa bên kia. Tôi thích em, từ nơi này mãi cho đến mặt trăng, lại vòng về.” Nói xong mới có phản ứng lại, không ngờ anh lại bị cô nhóc kia lừa nói ra nhiều lời đường mật như vậy. Cô nghe xong, cúi đầu cười trộm, cười xong mới nói với anh: “Em yêu anh, từ nơi này mãi cho đến mặt trời, cũng vòng một vòng nhưng không trở lại.” Nụ cười của anh cứng lại trên mặt, có chút hung dữ. “Không được nói với tôi ba chữ này!” Anh bỗng nhiên quát. Cô hoảng sợ, ấp a ấp úng hỏi: “Ba chữ nào?” Cô chỉ dựa theo đồng thoại mẹ kể. “Chính là……” Anh bị nghẹn. Không muốn cho người khác nói, chẳng lẽ mình còn muốn lặp lại sao? Hơn nữa người bình thường sẽ hiểu anh đang nói đến ba chữ gì. “Em không nên biết rồi mà còn cố hỏi.” Anh nói. “Em thật sự không biết.” Cô giải thích. “Em yêu anh em yêu anh em yêu anh! Chính là ba chữ này!” Rống thật to, anh quả thật muốn tìm cây cột đâm đầu vô cho rồi. Vì sao cô nhóc này rõ ràng rất ngốc, nhưng anh lại không có cách nào nắm bắt cô dược, vẫn luôn thất thủ trước nước cờ của cô. “Em biết rồi, em không nói là được chứ gì.” Cô cam đoan. Nhìn dáng vẻ còn thật sự nghiêm túc của cô, anh càng có vẻ là đang cố tình gây sự. Anh vuốt vuốt tóc cô hỏi: “Sao em không hỏi vì cái gì tôi không cho em nói nói?” “A? Vì sao?” “Bởi vì……” Anh hơi mệt mỏi nói, “Không có gì, chỉ là ghét ba chữ này.” “A, em không thương anh.” “Em nói cái gì!” Anh lại ôm mặt cô lần nữa. Cô còn dám nói không thương anh! “Em, em, em, em nói không thương có nghĩa là em…… Chính là nghĩa của ba chữ kia.” “Hừ.” Anh dùng lực cụng vào trán cô một cái rồi mới buông tay ra. Nước mắt cô cũng chảy ra, hai má và cái trán đều đau. Người đàn ông này thật là sinh vật khó hiểu. Lúc trước thì lãnh đạm với cô, hiện tại lại đặc biệt nhiệt tình, nhưng mà thi thoảng rất thích dùng vũ lực, còn ghét nghe cô nói “Em yêu anh.” “Em phải đi làm.” Sau khi sinh vật khó hiểu kia giày vò cô xong, cởi đến khi trần như nhộng, đứng trước mặt cô vừa lắc vừa nói, “Em ngoan ngoãn ở nhà đợi, đâu cũng không được đi. Tôi sẽ giúp em xin thôi việc ở câu lạc bộ.” Trong mắt cô đều là đường cong khỏe đẹp của cơ thể anh, tròng mắt đưa lên đưa xuống theo thân thể anh. “Nghe chưa?” Anh cốc đầu cô một cái. “A?” Cô giương mắt nhìn anh, hiển nhiên là không nghe thấy. “Tôi nói về sau em không cần phải ra ngoài làm việc nữa.” Anh lặp lại. “Không làm việc? Không làm việc sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có cơm ăn đâu.” “Tôi nuôi em! Tóm lại trước khi lấy được thẻ xanh, em không được chạy lung tung.” Anh thay quần áo xong, mặc trên người là một cái áo khoác sợi thô, phía dưới là cái quần da rất thịnh hành thời đó. Anh là người mặc màu đen hợp nhất mà cô từng gặp qua. Chống lại ánh mắt khen ngợi của cô, anh duỗi anh ôm cô vào lòng hôn một cái rồi nói: “Buổi tối về mới từ từ yêu em.” Ném cho cô một cái hôn gió, nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh cười đóng cửa lại. Cầu thang tròn dưới chân kéo ra đường cong xinh đẹp, Anh đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, không muốn bước đi. Hôm nay, chính là ngày, anh cho phép một người đàn bà tiến vào cuộc sống của anh. Anh bị hạnh phúc xa lạ bóp nghẹt đau đớn, ở trước mặt cô cố biểu hiện sự thoải mái, nhưng vẫn không che giấu được bất an. Đây là yêu, đây là yêu, anh vẫn nhắc nhở mình như vậy. Anh được yêu, sau đó thì sao? Anh muốn bảo vệ cô. Yêu một người không khó, cái khó là làm thế nào để bảo vệ tình yêu này. Khó khăn của anh chính là thiếu hụt cảm giác an toàn lại cố chấp chiếm giữ dục vọng, người kia có tự nguyện để anh bảo vệ. Anh ngồi xuống bậc thang, ngẩng đầu, phả một hơi sương trắng ra không khí. Phía sau anh, là nhà và người đàn bà của anh. Anh không biết mình bị làm sao nữa, cứ như bị loại hạnh phúc này ép hết không khí, là loại vô lực sau khi tiến hành đấu tranh. Hàng hiên đặc biệt im lặng, anh có nguyên không gian chôn vùi tích lũy sức mạnh cùng với tiêu hóa một loạt các cảm xúc phức tạp. Có thể tưởng tượng là càng thấu đáo, lại càng mơ hồ. Thời gian đi làm cũng sắp tới, anh nhìn thoáng qua khung cửa phía sau, áp nhẹ trán vào, giống như cánh cửa là người trong ngực. Được rồi, đây là hạnh phúc thuộc về anh, anh thừa nhận, ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy đi được. Ánh sao ngoài phòng so với ánh đèn hắt ra trong phòng còn rực rỡ hơn, anh ngâm nga một bài hát cũ vui tươi của Trung Quốc, bước từng bước đi tới nơi làm việc. Trong không gian đặc biệt dưới lòng đất này, anh cần phải dùng sức hấp dẫn của bản thân để khơi dậy dục vọng của người khác. Ngày nào cũng thế, đã gần một năm. “Lộ, hôm nay nhìn anh đặc biệt vui vẻ.” Một người đàn bà xinh đẹp trang điểm một lớp dày đi đến khoác lên vai anh. Anh cách xa cô ả vài bước một cách tỉnh rụi rồi nói: “Có thể kiếm tiền đương nhiên vui vẻ.” Người đàn bà cũng biết điều mà bỏ đi. Anh phủi phủi bả vai, muốn lau đi mùi nước hoa nồng nặc. Động tác tay bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn bả vai, phát hiện có điều gì đó không đúng. Từ trước đến nay, anh căn bản không chú ý đến chi tiết này, chỉ cần anh vui vẻ, mặc kệ là đàn ông hay đàn bà, chơi đùa thế nào cũng được. Cái gì mà không nhiễm bùn đất, cái gì là giữ mình trong sạch, anh xem thấy đều đã lập đền thờ dối trá cả rồi. Anh am hiểu nhất chính là tiêu pha sức hấp dẫn của bản thân, giành mọi thứ anh muốn. Mang theo gánh nặng cuộc sống, kết cục tốt nhất của anh chính là buông thả dục vọng đến chết. Nhưng mà hiện tại đã không giống nữa. “Lộ, mày nghĩ gì vậy?” Shaq hỏi. Hôm nay bọn họ lại diễn cùng nhau. “Tao đang nghĩ…… Một lần phải làm tình trong bao lâu mới có thể làm cho đàn bà hài lòng.” Anh bất cần đời mà nói cho có lệ. “Sặc,” Shaq cười kỳ quái một tiếng nói, “Không phải có một đứa chỉ nhìn mày cởi quần áo liền muốn làm tình sao? Từ đó về sau mày liền một lần là nổi tiếng, sao mày……” “Shaq, mày từng có suy nghĩ muốn ổn định chưa?” Anh đột nhiên hỏi. “Tao á?” Shaq nhìn anh một cái nói, “Tao kiếm đủ tiền sẽ về Nga.” “Mày là người Nga?” “Đúng, ha ha, rất ngạc nhiên vì tao không nói giọng địa phương sao. Vì muốn sống ở Mỹ tao phải tìm đủ mọi cách, nhưng mà đến bây giờ mới phát hiện ra, mặc dù nước Mỹ rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không phải là nơi thuộc về tao.” Shaq giơ tay, ném cây son vào hộp hoá trang phía đối diện. “Lên sân khấu thôi.” Hắn nói. Buổi tối không có Bạch Khả, anh nhảy thấy vô vị và buồn tẻ. Anh nhớ cô, không biết cô đang làm gì ở nhà, có quen hay không. Nhảy xong, Lilith đưa phong bao trả thù lao cho anh. Anh nhớ tới chuyện Bạch Khả, liền nói vơi Lilith: “Tôi đến giúp Bạch Khả thôi việc, về sau cô ấy sẽ không làm ở đây nữa.” Lilith nâng mi lên nói: “Thật là anh đã giấu cô bé đi rồi sao?” Anh nhún vai: “Tôi thích cô ấy, chúng tôi dự định sẽ sống chung.” “OMG, tôi không nghe nhầm chứ.” “Không sao cả tin hay không thì tùy, cô chỉ cần biết về sau cô ấy sẽ không đến đây nữa là được.” “Hừ, là tôi phát hiện ra con bé trước, là tôi mang con bé vào, bây giờ, anh nếm được ngọt liền muốn tôi thả người?” “Nói đi, cô muốn thế nào mới đồng ý buông tha cho cô ấy?” “Anh nghĩ anh muốn cô bé?” “Tôi thích cô ấy.” Lilith và Đường Nhất Đường tranh cãi sau hậu trường nơi kẻ đến người đi, nghe thấy Đường Nhất Đường nói thích Bạch Khả, một ả xoay người nói to: “Nghe này, vũ nam thoát y nổi tiếng của chúng ta nói hắn thích con bé phục vụ bàn nhập cư trái phép đấy, xin mọi người vui lòng cho…..” Ả nghĩ nghĩ rồi nói: “Cho đôi nam nữ này một tráng pháo tay đi!” Người lui tới đều nhao nhao phát ra tiếng hét chói tai, nhảy một loạt các động tác dung tục. Trên mặt những người đó đều là biểu tình chờ xem kịch vui, đây là nơi thấp hơn so với mặt đất, có ai tin sẽ có tình yêu chân chính chứ. Trong tiếng châm biếm của mọi người Đường Nhất Đường vẫn duy trì nụ cười rất đàn ông. Anh đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo mọi người im lặng. Chờ xung quanh dần dần im ắng lại, anh nói: “Tôi không biết tình yêu là gì, nhưng tôi tin nó có tồn tại. Người tầng lớp thấp cũng có quyền theo đuổi tình yêu, nhưng mà mọi người không tin, tôi đây cũng không thấy làm lạ khi đến bây giờ mọi người vẫn cô đơn, bởi vì mọi người không biết hình dáng của tình yêu, nên luôn để vuột mất.” Nói xong những lời này, trong lúc mọi người đang trầm mặc anh cầm phong bao rời đi. Đêm không quá khuya, anh đi trên con đường quen thuộc, nghĩ đến có người đang đợi anh ở nhà, liền bật cười. Thật ra từ sau khi anh gặp cô anh mới bắt đầu tin có tình yêu, anh thậm chí còn không kịp chuẩn bị để đón nhận tình yêu, chỉ là bản năng không muốn mất đi một người. Lúc mở cánh cửa, đèn sáng trong phòng, anh nhìn thấy cô mặc áo ngủ của anh, đang cuộn mình ngủ trên sô pha. Anh nhẹ nhàng đi đến sô pha ngồi xổm xuống, vén mấy sợi tóc che khuất mặt cô, lẳng lặng nhìn cô. Để có thể mỗi ngày được nhìn thấy gương mặt ngủ bình thản này, anh nghĩ anh có thể trao đổi thứ gì đó với Thượng Đế. Cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu.