Có lẽ trời cao vẫn còn nhớ tới chuyện Liễm Quân muốn báo ân, lần biểu diễn đầu tiên lại chính là ở yến hội của An Bình vương. Nghe được tin này, Liễm Quân vô cùng kinh ngạc, đến khi bình tĩnh rồi thì lại cảm thấy rất may mắn. Trong lòng hắn lúc nào cũng canh cánh món nợ ân tình, và lúc này chính là cơ hội để làm gì đó, ít ra cũng khiến hắn thấy mình hữu dụng. Giữ suy nghĩ như vậy, sau khi biết sẽ biểu diễn ở phủ của An Bình vương, Liễm Quân càng thêm nỗ lực truyền hết kinh nghiệm của mình cho học trò. Hôm nay Tề Lam là nhân vật chính, không ít vương tôn công tử thay phiên kính rượu chàng, mãi đến khi an tọa chàng mới nhìn thấy Liễm Quân, chàng mỉm cười nhìn Liễm Quân, tỏ ý chào hỏi. Liễm Quân thấy vậy cũng hơi bất ngờ, vốn cho rằng Tề Lam sẽ giả bộ không quen biết mình, nào ngờ chàng lại chào mình, lẽ nào chàng thực sự xem mình như bằng hữu? Tề Lam thấy Liễm Quân bước đi thông thuận, độc khí trên mặt cũng đã lui bớt, lòng thấy vui vui, nói gì đi nữa ngoại trừ những bằng hữu chí cốt thủa bé, thì Liễm Quân chính là một người bạn hiếm hoi của chàng. Yến hội sắp tàn, Tề Lam uống hơi nhiều rượu, nên tùy tiện tìm một lý do rồi tới hậu viện hóng gió. Chỗ bên cạnh Liễm Quân vốn là của Dao Trì, nhưng y đã sớm ly khai, ngồi một mình cũng buồn, nên Liễm Quân rời khỏi bữa tiệc để đi tản bộ. Hắn thầm mong ngàn vạn lần đừng có chạm mặt Tề Lam, chợt nghe Tề Lam gọi hắn lại. “Vương gia.” Liễm Quân cung kính hành lễ. “Trước đây chưa từng thấy cậu hữu lễ như vậy.” Liễm Quân có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng phản bác, “Không phải vì nơi này khác biệt sao? Với lại nhờ có Vương gia, ta hiện tại bước đi đã thông thuận hơn nhiều.” Liễm Quân tuy nói câu cảm tạ nhiều lần, nhưng phần ân tình này đã khắc sâu vào lòng hắn, dù đáp tạ thế nào cũng thấy không đủ. Tề Lam cười nhẹ, vừa định bảo hắn không cần đa lễ, đột nhiên cảm thấy cơ thể run lên. Nhìn Tề Lam sắc mặt tái nhợt, Liễm Quân liền biết không ổn, hắn vội hỏi, “Vương gia, ngài không sao chứ?” Tề Lam mỉm cười định nói không sao, bỗng chàng cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức mất đi tri giác. Từng nghe Triệu Yến Quân nói qua, Liễm Quân cũng biết thân thể Tề Lam vô cùng suy yếu, nghe nói năm đó nếu không có sư phụ bọn họ dùng nội lực giúp chàng tục mệnh, sợ rằng không thể sống đến giờ. Mắt thấy Thái y trong cung đều thúc thủ vô sách, Triệu Yến Quân đành phải chạy đến Vân Sơn mời sư phụ tới đây một chuyến. Triệu Yến Quân đi rồi, Tề Lam ngủ liền ba ngày mới tỉnh lại. Liễm Quân thầm nghĩ, nói thế nào Tề Lam cũng đã giúp mình rất nhiều, mình có thể làm gì cho huynh ấy đây? Liễm Quân nói muốn ở lại Vương phủ, Triệu Yến Quân cũng không ngăn cản, trước khi đi còn phân phó tổng quản Vương phủ giúp hắn an bài chỗ ở. Khi Tề Lam tỉnh lại, thì thấy Liễm Quân đang ngủ gục bên giường của chàng. “Vương gia, ngài tỉnh rồi?” Liễm Quân vừa tỉnh lại nên còn ngái ngủ mơ mơ màng màng, khuôn mặt cũng không sắc bén như ngày thường. “Cậu mệt mỏi rồi, quay về nghỉ ngơi đi.” Liễm Quân cũng không cự tuyệt, hắn đứng dậy nói, “Ta đi gọi tổng quản tới.” Dứt lời, hắn vội xoay người ly khai. “Mấy ngày nay cậu đều ở đây trông nom?” Tề Lam đột nhiên hỏi. Liễm Quân đáp, “Triệu đại nhân đã tới Vân Sơn mời sư phụ, nên ta ở lại đây chiếu cố ngài.” Tề Lam nghe vậy, nhíu nhíu mày, chàng nói, “Nếu như là vì báo đáp…” Liễm Quân thầm nghĩ, người này thật quá đỗi ôn nhu, đối với ai cũng tốt như vậy. “Vương gia, ta không phải là kẻ biết nói những lời nho nhã, thế nhưng, ngài đối với ta có ân nên ta cần phải báo đáp, đây là đạo lý đơn giản mà thôi.” Liên tiếp mấy tháng trời sớm chiều bầu bạn, cứ như quay lại quãng thời gian trước đây, Tề Lam mặc dù không thể xuống giường, nhưng tinh thần khá tốt, mỗi ngày chàng đều bảo Liễm Quân qua thư phòng mang tới vài cuốn sách, lúc thì đọc cho hắn nghe, lúc lại cùng hắn xem, nhân tiện cũng dạy hắn vài câu thơ. Liễm Quân đã sớm nghe An Bình Vương cầm nghệ phi phàm, vẫn muốn biết khi tấu lên so với Dao Trì, ai hơn ai kém, tiếc là vẫn chưa có cơ hội. Hơn mười ngày sau, Triệu Yến Quân đưa Thu Tự Phi trở về Vương phủ. Nghe nói Hoàng Phụ đại nhân đã thoát ly triều chính từ mười năm trước, quả thực rất giống tiên nhân, khí chất tao nhã xuất chúng, thậm chí có thể nói là không nhiễm khói bụi trần gian. Đôi mắt ngài vô cùng tĩnh lặng, Liễm Quân biết một người cũng có đôi mắt như vậy. Nhớ lại cái ngày tinh phong huyết vũ đó, chỉ nghĩ thôi đã khiến Liễm Quân cảm thấy hoảng sợ, thân thể lập tức run lên, tinh thần hoảng hốt. Thu Tự Phi nói, điều đáng ngại không phải là thân hể hư nhược mà là độc tố, cũng có thể nói do thân thể Tề Lam yếu đuối, trên người lại mang độc hơn hai mươi năm, nên khi phát tác càng thêm nghiêm trọng. Thu Tự Phi lập tức viết một phong thư, bảo Triệu Yến Quân phái người đưa tới Bồng Lai đảo. Trước đây Liễm Quân đã từng nghe mấy vị khách giang hồ nói qua, Bồng Lai đảo, Hoa Nguyệt các, là một môn phái rất thiện dùng độc trong giang hồ. Thừa Phong khinh công giỏi, ứng biến lại nhanh nhạy, nên Triệu Yến Quân lệnh hắn cấp tốc khởi hành. Từ lúc Thu Tự Phi tới, mỗi ngày đều châm cứu cho Tề Lam hai lần để ức chế độc khí khuếch tán, thế nhưng độc đã ngấm vào cơ thể suốt hai mươi năm, nên đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi. Độc khí phát tán khắp cơ thể vô cùng đau đớn, mỗi lần châm cứu, Liễm Quân đều canh giữ trước cửa phòng. Nghe bên trong truyền ra tiếng kêu thống khổ của Tề Lam, hắn chợt thấy lòng mình cũng đau theo. Một con người thiện lương như vậy, thế mà ngày hai lần đều phải chịu đựng những đau đớn cùng cực, nghĩ đến ai mà không thương tiếc. Nhớ lại lần đầu gặp Tề Lam, người nọ mặc dù vóc dáng gầy gò, nhưng tinh thần lại rất tốt, không hề thấy ốm đau gì, còn mình dung mạo xấu xí, chân thì cà nhắc, nhìn vô cùng thảm hại. Nhưng hôm nay, vị trí dường như lại được hoán đổi. Làn da trên mặt và trên người Liễm Quân đã dần khởi sắc, tuy vẫn chưa khôi phục nguyên dạng, nhưng vẫn hơn lúc đó nhiều lắm, còn chân hắn cũng có thể bước đi linh hoạt được rồi, không còn khập khiễng nữa. Ngược lại Tề Lam, mỗi ngày đều bị ốm đau dằn vặt. Liễm Quân đôi khi còn nghĩ, chỉ cần có cơ hội cứu chàng, cho dù nguy hiểm nhường nào hắn cũng nguyện ý thử một lần, xem như báo đáp. Chỉ tiếc hắn cái gì cũng không biết, ngoại trừ ngày ba lần mang cơm đến, hắn cũng không làm gì hơn được nữa. Thừa Phong gấp rút chạy tới Bồng Lai đảo, hắn vừa đặt chân lên bờ đã bị một đám người vây quanh, cũng may sau khi đưa tín hàm ra, không bao lâu thì có người dẫn hắn vào. Bồng Lai đảo không hổ danh là chốn đào nguyên, bức tranh sơn thủy hữu tình thoát ly trần thế, nhưng nếu để ý một chút sẽ thấy hai bên đường đầy rẫy cỏ độc rắn rết, khiến hắn không dám nhìn lâu. Nghe đồn, Hoa Nguyệt các khắp nơi đều là độc vật, ngay cả những kẻ võ công cao cường đến đây cũng không dám tùy tiện động đao động kiếm, vì chỉ cần bị độc vật tấn công có thể làm chết hàng trăm nhân mạng. Leo lên đỉnh núi, Thừa Phong mới tiếp cận được phía ngoài của đại điện tối cao, những kẻ dẫn hắn tới đây đã không thể đi tiếp, nên đành phải xuống núi. Bốn bề tĩnh mịch, mây mù lúc ẩn lúc hiện, Thừa Phong bỗng thấy từ xa có người đang đi về phía mình, bước đi thanh thoát, nhưng vững chắc, vừa nhìn đã biết khinh công thượng thừa. Bồng Lai đảo lạnh hơn so với bên ngoài rất nhiều, trên đỉnh núi hàn khí lại càng nặng nề. Người tới khoác trường bào màu tím, cổ áo làm bằng lông thú mềm mại, thân áo màu tím sậm càng làm nổi bật làn da trắng muốt của nàng, dung mạo tinh xảo hoa lệ không nói nên lời, trên mặt không chút tiếu ý, thoạt nhìn thanh lãnh thuần khiết như vầng trăng xa xôi, nàng từ trên bậc thang đại điện chầm chậm đi xuống, tựa như tiên nhân hạ phàm, cao cao tại thượng. Có thể đứng ở đại điện tối cao của Bồng Lại đảo, Thừa Phong ngầm đoán nàng là một trong Nhật Nguyệt nhị sử. “Ngươi chính là người muốn yết kiến Các chủ?” Tử Mâu vừa cất giọng, khuôn mặt lập tức tươi cười như hoa, cũng cởi bỏ hoàn toàn sự thanh lãnh lúc trước, trái lại vô cùng quyến rũ. Thừa Phong chắp tay nói, “Đúng vậy, khẩn cầu Các chủ cứu Vương gia nhà ta một mạng.” Tử Mâu dường như nghe thấy một chuyện hết sức buồn cười, trên mặt tiếu ý càng đậm, nàng nói, “Các chủ chúng ta là người ngươi nói muốn gặp là gặp sao? Ngươi có thể đứng tại chỗ này đã là vinh hạnh lắm rồi.” Thừa Phong trong lòng quýnh lên, vội hỏi, “Thư của Thu tiên sinh…” “Thư ta đã xem qua, giờ Các chủ đang nghỉ ngơi, đợi lát nữa tự nhiên sẽ đưa cho ngài.” Thừa Phong còn chưa nói xong, nàng đã cắt ngang lời hắn. Thừa Phong cấp thiết nói, “Tính mạng Vương gia nhà ta đã như mành chỉ treo chuông, mong cô nương sớm hướng Các chủ thông báo.” Thừa Phong vừa nói vừa quỳ rạp xuống đất. Tử Mâu không chút động lòng, nàng cười dài, “Ngươi cho đem Thu sư thúc ra, là chúng ta bắt buộc phải cứu sao? Quấy rối Các chủ nghỉ ngơi làm ngài mất hứng, ngược lại còn khiến Vương gia nhà ngươi chết nhanh hơn đấy.” Thừa Phong nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Rõ ràng thiếu nữ khuôn mặt tràn đầy tiếu ý, nhưng ánh mắt lại âm lãnh ngoan độc, khiến Thừa Phong cảm thấy run sợ. Quả nhiên là yêu nữ, chẳng trách giang hồ đều nói Hoa Nguyệt các hành tung quỷ dị, không phải danh môn chính phái. Tử Mâu biết hắn đã bị mình làm cho sợ hãi rồi, bụng thấy thú vị, cũng không trêu đùa thêm nữa, nàng nói, “Ngươi trước tiên cứ xuống núi đi, đợi lát nữa ta sẽ hướng Các chủ thông báo.” Dứt lời, nàng liền xoay người ly khai. Trong đại điện Hoa Nguyệt các, Liễu Mộng Dĩ hỏi Lan Tự, “Tử Mâu đã giết thiếu phu nhân của Phượng Minh phủ?” Lan Tự nghe vậy cười, y vừa ngắm nghía chiếc quạt trên tay, vừa nói, “Cũng không có gì lạ, Tử Mâu từ xưa đến nay vẫn luôn tự phụ mình dung mạo xinh đẹp, thế nhưng ả đàn bà kia lại đố kỵ, cố tình đả thương khuôn mặt muội ấy, như vậy không tức sao được?” “Lan Tự, huynh bớt nhiều chuyện một chút”. Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước, chỉ thấy một thân ảnh màu tím vụt qua trước mắt, định thần lại, đã thấy Tử Mâu đứng trong đại điện Nàng đắc ý cười, nói với Lan Tự, “Muội về trước huynh năm ngày, huynh chấp nhận thua chưa?” Lan Tự chắp tay nói, “Lần cá cược này thua, ta đương nhiên tâm phục khẩu phục” Lúc này nhớ ra, Tử Mâu mới hướng về phía Liễu Mộng Dĩ, nàng đem tín hàm Thừa Phong mang tới, khẽ vung tay, tín hàm đã bay thẳng về phía Liễu Mộng Dĩ, được y tiếp lấy. Thu Tự Phi viết rất ngắn gọn vắn tắt, Liễu Mộng Dĩ nhìn chung cũng đã hiểu được tình thế hiện tại, y nhìn hai chữ “sư thúc” cạnh tên Thu Tự Phi, mày hơi nhíu lại. Lúc Lan Tự vừa mới trở về có nghe thủ vệ nói qua chuyện này, cũng biết người là do Thu Tự Phi phái đến, y vừa định nói với Liễu Mộng Dĩ, nhưng rồi lại quay sang nói với Tử Mâu, “Thế nào, lần này đánh cược chứ?” Tử Mâu đáp, “Kết quả đã rõ ràng như vậy, tại sao phải cược.” Quả nhiên, Liễu Mộng Dĩ đã dùng nội lực hủy tín hàm đi, tiếp đó nói với Tử Mâu, “Tử Mâu, ngươi theo ta đến kinh thành một chuyến.” Lan Tự nghe vậy, ra vẻ oán giận nói, “Như vậy không phải chỉ còn mỗi ta lưu lại nơi này sao.” Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ chuyển sang Lan Tự, “Ngươi cần đi Miêu Cương một chuyến, muốn tìm thảo dược phải đến đó.” Nói xong, Liễu Mộng Dĩ phóng ra một tờ giấy, Lan Tự khẽ động một chút ngay lập tức tờ giấy đã nằm trong tay. Lan Tự mỉm cười, không khỏi tán thưởng, “Các chủ nội lực quả nhiên cao thâm.” Tính toán cự ly chuẩn xác, lực đạo không nặng không nhẹ, thu phóng tự nhiên, quả thực so với Tử Mâu cao hơn một bậc. Thừa Phong kiên trì đợi dưới chân núi cho tới khi trời sẩm tối, mới thấy Tử Mâu mỉm cười đi về phía mình. “Vương gia nhà ngươi vận khí thật không tệ, vừa vặn gặp lúc Các chủ chúng ta tâm tình rất tốt.” Thừa Phong trong lòng kinh hỉ, vội hỏi, “Các chủ đồng ý gặp ta?” Tử Mâu trong lòng thầm cười hắn đần độn, nàng nói, “Các chủ không thích gặp người lạ, ngươi trước tiên cứ trở về Vương phủ, chúng ta sẽ đi sau.” Thừa Phong vẫn cứ lo lắng, lại nói, “Cầu cô nương cho ta gặp Các chủ một lần.” Tử Mâu có chút không kiên nhẫn, nàng quay đầu về phía sau nói, “Các chủ, lời ta nói hắn không tin.” Thừa Phong lúc này mới phát hiện một Bạch y nhân đứng cách đó không xa, người đó từ từ đi tới, tựa như tiên nhân hạ thế, cao cao tại thượng lại tôn quý phi phàm. Đến khi người nọ tới gần, Thừa Phong mới thấy rõ dung mạo của y, bạch y như tuyết, nhưng lại không tài nào sánh được với làn da băng cơ như ngọc của y. Thừa Phong không biết dùng từ nào để hình dung dáng vẻ của người đó, chỉ cảm thấy được y cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng hết sức lạnh lùng, cùng với chốn bồng lai tiên cảnh này giống nhau. Đẹp một cách mông lung vô thực, không giống người phàm, luôn lạnh lùng cô quạnh, tĩnh lặng như nước. “Ngươi cứ khởi hành trước, chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp.” Ngữ điệu bình thản, không hề khiến người ta sợ hãi như giang hồ đồn thổi, chỉ cảm thấy tĩnh lặng mà thôi. Tử Mâu đắc ý cười, “Nghe thấy chưa, nếu đã nói đáp ứng, Các chủ sẽ không bao giờ đổi ý.” Ngồi trên thuyền trở về, Thừa Phong một lần nữa nhìn lại Bồng Lai đảo, hắn thầm nghĩ, Hoa Nguyệt các dường như cũng không đáng sợ như giang hồ đồn thổi. Trên đường đi, Thừa Phong căn bản không hề cảm giác được có người bên cạnh, vừa về đến Vương phủ, hắn đã lập tức chạy tới phòng Tề Lam, Thu Tự Phi và Liễm Quân cũng đang ở đó. Thừa Phong đem sự tình trải qua nói cho Thu Tự Phi, Thu Tự Phi chỉ là bình thản nói “Tốt”. Bỗng nhiên, bên ngoài một trận gió lớn nổi lên, làm cho những nhánh cây dao động xào xạc. Thu Tự Phi nói, “Người đã tới rồi, mau ra ngoài thôi”. Nói xong, ngài nâng Tề Lam dậy, mọi người cùng đi ra ngoài phòng. Chỉ thấy hai người một trước một sau từ trên cao phi thân xuống, trong đó Bạch y nhân đứng ở xa xa phía sau, Tử y nữ tử đứng ở trước mặt. Liễm Quân vô cùng kinh ngạc, người kia hóa ra lại là Tử Mâu. Không cần nói, Bạch y nhân ở phía xa kia đương nhiên là Các chủ của nàng. Tử Mâu mỉm cười hành lễ với Thu Tự Phi, Thu Tự Phi chỉ nhẹ gật đầu, ngược lại nhìn về phía Bạch y nhân, ngài nói, “Nhiều năm không gặp, võ công của sư điệt đã tiến bộ vượt bậc, qua vài năm nữa, có khi sẽ vượt qua sư phụ ngươi.” “Sư thúc quá khen.” Liễu Mộng Dĩ rõ ràng đứng ở rất xa, thanh âm lại giống như ở trước mặt nói ra. Tử Mâu bỗng nhận ra Liễm Quân, nàng kinh hỉ nói, “Ai nha, ngươi cũng ở đây ư.” Liễm Quân chỉ là lễ độ cười, cũng không lên tiếng. Tử Mâu vừa nhìn đã biết người nào là An Bình vương, nàng tiến lên một bước, cầm tay Tề Lam, giúp chàng bắt mạch. Tử Mâu suy nghĩ một lát, rồi quay đầu về phía Liễu Mộng Dĩ. “Có lẽ là Sát Hồn, hoặc là Tu La, ta không nhìn ra là loại nào.” Nghe nàng nói vậy, Liễu Mộng Dĩ mới từ từ tới gần. Tử Mâu cung kính nói, “Các chủ không thích cùng người khác thân cận, mong Thu sư thúc lượng thứ.” Thu Tự Phi nhìn Liễu Mộng Dĩ một cái, cảm thán nói, “Cũng phải, dù sao ngươi cũng là đệ tử chân truyền duy nhất của sư huynh.” Vừa rồi khi đứng ở xa, ánh mắt Liễm Quân đã bị người nọ đoạt đi, giống như đêm đó trong miếu hoang, đôi mắt người đó vẫn đen như vậy, sâu không thấy đáy, không hề có chút gợn sóng, nhưng lại vô cùng thu hút, làm người ta chỉ cần nhìn y một cái, liền không thể rời mắt. Mãi đến lúc này, Liễm Quân mới nhìn rõ dung mạo của vị Các chủ đêm đó. Mi mục như họa, nhãn thần hờ hững, đôi môi nhàn nhạt, làn da trắng muốt, dường như không phải người phàm, nói chung không thể diễn tả bằng ngôn từ. Rõ ràng chỉ là mặc bạch y đơn giản, nhưng lại lãnh tĩnh cao quý không nói nên lời, giống như thần tiên ngạo thị chúng sinh, cao cao tại thượng, không bao giờ vì phàm tục mà động dung. Liễu Mộng Dĩ nâng tay Tề Lam lên, nắm lấy lòng bàn tay, nhân lúc da thịt tiếp xúc, y vận nội lực ép độc, chỉ trong chốc lát sắc mặt Tề Lam lập tức tím đen lại. “Là Tu La.” Y bình thản nói, tiếp tục truyền nội lực vào cơ thể Tề Lam, làm cho độc tố an phận lặn xuống, sắc mặt Tề Lam lúc này mới khôi phục lại bình thường. Liễu Mộng Dĩ lại lui về sau vài bước, có thể nhìn ra y không hề thích cùng người khác thân cận. Tử Mâu nói, “Độc Tu La không phải dăm bữa nửa tháng là có thể giải, xem ra Vương gia phải đến Bồng Lai đảo tĩnh dưỡng một thời gian.” Tề Lam giật mình, cự tuyệt nói, “Thật có lỗi, nhưng ta không thể rời khỏi kinh thành.” Tử Mâu trào phúng nói, “Lẽ nào Các chủ chúng ta còn phải ở lại đây hầu hạ ngươi?” Tề Lam cười dịu dàng, nhìn thoáng qua Thu Tự Phi, chàng nói, “Bằng hữu của ta viễn chinh biên cương, ta phải giúp cậu ấy trông coi việc trong triều, không thể rời đi.” Thu Tự Phi hiểu được ý tứ của chàng, Triệu Yến Quân lần này mang quân xuất chinh vốn là có chỗ lẩn khuất, Tề Lam phải giúp hắn đề phòng kẻ địch tính kế. Tử Mâu suy nghĩ một lát, lúc này mới đưa ra chủ ý, “Không thì thế này, các ngươi cứ cho một người đi theo, Các chủ sẽ dạy hắn cách dùng dược và châm cứu, thế này đã là nhượng bộ lắm rồi.” Quả thật, nếu như không nể mặt Thu Tự Phi, Hoa Nguyệt các làm sao chịu dạy người ngoài phương pháp giải thế gian kỳ độc này. Tử Mâu quay đầu lại hỏi Liễu Mộng Dĩ, “Các chủ thấy thế nào?” Liễu Mộng Dĩ ngữ khí vẫn lạnh lùng. “Tùy ngươi.” Tử Mâu nói, “Có điều phải dùng độc để phối dược, độc Tu La cho đến nay vẫn chưa có ai giải được, người đến Hoa Nguyệt các trong cơ thể cũng phải có độc này.” Thừa Phong nghe vậy, buột miệng nói, “Đã nói là kỳ độc, đâu thể nào muốn nói trúng là trúng được.” Tử Mâu mỉm cười lấy ra một hộp gấm nhỏ, nàng nói, “Ta có thể nói như vậy đương nhiên là phải có biện pháp, đây là Hấp Huyết trùng, dùng thứ này có thể khiến cho một nửa độc tố chuyển sang cơ thể người khác. Thế nhưng, thứ này vô cùng trân quý, Hoa Nguyệt các cũng chỉ có duy nhất một con này thôi. Tề Lam nhẹ cười, “Việc này rất nguy hiểm, hãy để ta cân nhắc một lát rồi sẽ trả lời sau.” Tử Mâu nghe vậy, nhíu mày, nàng mất kiên nhẫn nói, “Lại còn suy nghĩ, ngươi hẳn biết chúng ta để đi tới đây đã tốn bao nhiêu thời gian, thật không biết tốt xấu.” Nói xong, chỉ thấy ánh mắt nàng lạnh lùng, trên mặt đã không còn tiếu ý. “Tử Mâu, có sư thúc ở đây, không được thất lễ.” Nghe được giọng nói của Liễu Mộng Dĩ, Tử Mâu mới khôi phục lại như trước. Liễu Mộng Dĩ lãnh đạm nhìn về phía Thu Tự Phi, y nói, “Trong Các còn rất nhiều việc cần xử lý, mong sư thúc lượng thứ.” Từ đầu đến cuối, Liễu Mộng Dĩ chỉ nói chuyện với Thu Tự Phi, hiển nhiên là vì nể mặt ngài nên mới tới đây, nếu là người khác, cho dù là hoàng thân quốc thích cũng không quan hệ tới y. “A Lam, ngươi mau chóng quyết định đi” Thu Tự Phi nói với Tề Lam. Tề Lam có vẻ khó xử, chàng nói, “Thế nhưng, sư phụ, lỡ như không may.....” Liễm Quân thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm than, vị An Bình vương này phải nói là quá tốt bụng mà. Với thân phận của chàng chỉ cần tùy tiện phái một người hầu đi, việc này căn bản không cần do dự. Ai, lẽ nào người tốt thực sự không được đền đáp sao? Vô cùng tiếc hận, trong lòng bỗng nảy ra chủ ý, dù sao bản thân cũng nợ chàng một phần ân tình, dứt khoát báo đáp một lần cho xong? Nhưng dù sao chuyện này cũng khá mạo hiểm, Liễm Quân không khỏi lại nổi lên do dự, chính là nhìn thấy Tề Lam sắc mặt tái nhợt bệnh thực sự đã rất trầm trọng, kỳ thực cũng không đành lòng. Thôi, có lẽ đây chính là ý trời, báo ân xong rồi lòng cũng yên ổn hơn. “Vương gia không cần lo lắng, ngài đối với Liễm Quân có ân, Liễm Quân nguyện ý thay ngài đi.” Tề Lam nghe vậy giật mình, lập tức khuyên can. “Thương thế trên người cậu còn chưa khỏi hẳn, độc tố còn chưa giải hết, sao có thể để độc càng thêm độc.” Liễm Quân trong lòng thầm than, vậy lẽ nào phải trơ mắt nhìn ân nhân của mình đi vào cõi chết? Liễm Quân hắn tuy rằng không phải người tốt, nhưng tuyệt đối là người có ân tất báo. Tử Mâu nghe hắn nói như vậy, cũng có chút do dự, quả thực không phải vì độc tố ban đầu trên người Liễm Quân, mà là độc Tu La này cho đến nay vẫn chưa có ai giải được. Liễm Quân hiểu được tâm tư nàng, hắn nói, “Cô không phải muốn báo đáp ta, bảo ta suy nghĩ thật kỹ nguyện vọng ư?” Tử Mâu nghe xong vô cùng kinh ngạc, nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm Liễm Quân, như là muốn nhìn thấu tâm can hắn. Cuối cùng, Tử Mâu vẫn là thở dài, nàng cười sảng khoái, “Cám ơn ngươi đã tin tưởng chúng ta.” Dứt lời, nàng quay đầu hướng Liễu Mộng Dĩ nói, “Các chủ, cứ quyết định như vậy đi, ta giúp bọn họ chuyển độc, thỉnh Các chủ thay ta hộ pháp.” Liễu Mộng Dĩ gật đầu. Tề Lam xưa nay vốn lương thiện, vẫn là do dự không thôi. Còn Liễm Quân trời sinh tính nóng nảy hấp tấp, hắn nói, “Vương gia, nghĩ thoáng một chút là được rồi, ta đây còn không do dự mà.” Tề Lam sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Tử Mâu đã cười rộ lên, nàng nói, “Liễm Quân nói đúng, Vương gia, là nam nhân thì nên phóng khoáng một chút, độc này cũng đâu phải nhất định không giải được. Mãi đến lúc này, Tề Lam mới gật đầu đồng ý.