Đêm trước khi xuất phát, Tử Mâu cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, trong đại đường chỉ để lại Tiểu Thu hầu hạ. Vốn dĩ đang ăn cơm, không một ai đề cập đến chuyện ngày mai, cho đến khi Tiểu Thu nghẹn ngào cầu khẩn, “Công tử, xin ngài hãy dẫn ta đi cùng.” Viền mắt Tiểu Thu ửng đỏ, dường như có thể khóc bất kỳ lúc nào. Lan Tự khẽ nhíu mày, kiên trì dỗ dành, “Không phải ngươi sợ công tử ta không về được chứ?” Tiểu Thu nghe vậy, đôi mắt mở thật to, vội vàng lắc đầu, “Tiểu Thu chỉ là muốn đi theo hầu hạ công tử mà thôi.” Lan Tự bất đắc dĩ cười, vừa định mở miệng, thì đã nghe Tử Mâu nói, “Nếu Tiểu Thu muốn thì cho đệ ấy theo, dù sao muội cũng thích đệ ấy chăm sóc.” Tử Mâu thấy Lan Tự cau mày, nàng lại nói, “Thực ra cũng không có gì nguy hiểm, năm đó chúng ta và Các chủ vẫn đứng một bên đợi đó thôi. Huống hồ, Liễm Quân cũng sẽ đi mà. Đúng không, Các chủ?” Nói đến đây, Tử Mâu mỉm cười quay sang hỏi Liễu Mộng Dĩ. Liễu Mộng Dĩ liếc nhìn Liễm Quân, rồi gật đầu. Lan Tự đành cười, xoa đầu Tiểu Thu, ra vẻ bất đắc dĩ nói, “Ngay cả Các chủ cũng đã đồng ý rồi, ta còn có gì để nói.” Tiểu Thu nghe vậy, cười đến híp cả mắt. Nhắc tới ước định mười năm, nụ cười trên mặt Tử Mâu và Lan Tự đều có chút miễn cưỡng, nhất thời trong phòng không ai nói chuyện. Mãi đến khi Lan Tự như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên cười hỏi Tử Mâu, “Tử Mâu, muội còn nhớ võ công mà năm đó lão Các chủ dạy không?” Tử Mâu đáp, “Võ công của chúng ta đều do Các chủ dạy.” Lan Tự lắc đầu cười, y nói, “Đã dạy một bộ kiếm pháp, kêu là Diệp Liễu gì đó.” “Diệp Liễu Vong Xuyên.” Liễu Mộng Dĩ bổ sung. Lan Tự bảo Tiểu Thu mang đàn tới, sau đó, y nói với Tử Mâu, “Chúng ta xưa nay đùa giỡn nhiều như vậy, nhưng chân chính so kiếm một lần thì không có, Tử Mâu, muội vẫn chưa quên chiêu thức chứ?” Tử Mâu cười xinh đẹp, hồi đáp, “Muốn biết muội có quên hay không, vậy tới thử xem nha.” Nói xong, Tử Mâu đứng dậy, gỡ hai thanh kiếm trên tường xuống, một thanh ném về phía Lan Tự. Lan Tự tiếp được, nhìn Liễu Mộng Dĩ cười nói, “Đã lâu chưa nghe Các chủ đánh đàn, lần này làm phiền Các chủ rồi.” Lan Tự ra hiệu cho Tiểu Thu, lập tức Tiểu Thu mang đàn tới trước mặt Liễu Mộng Dĩ. Liễm Quân có chút giật mình hỏi Liễu Mộng Dĩ, “Huynh biết đánh đàn ư?” Liễu Mộng Dĩ trả lời, “Chỉ biết duy nhất một bài thôi.” Liễm Mộng Dĩ đã lâu chưa chạm vào dây đàn, nên cảm thấy có chút không quen tay, huống chi y chỉ biết duy nhất một bài, mỗi âm luật học được bằng cách nhớ máy móc. Khi tiếng nhạc vang lên, Tử Mâu và Lan Tự đồng thời rút kiếm, hai thanh kiếm nặng nề va chạm vào nhau, sau đó lại nhanh chóng tách ra. Võ công của Hoa Nguyệt các vốn lấy nhanh, hiểm, chuẩn làm lợi thế, nhưng riêng bộ kiếm pháp này, chiêu thức lại có thêm vài phần hoa mỹ. Khinh công của Tử Mâu và Lan Tự vốn hơn người, cước bộ hư ảo. Hơn nữa không đánh thực sự, thay vì nói so chiêu, chi bằng nói là đang hợp diễn kiếm vũ. Vô cùng ăn ý, mặc dù chẳng ai nói gì, bộ võ công và bài nhạc này là do trước khi lên Tuyên Sơn, lão Các chủ đã tự mình dạy. Nhưng rồi sau đó, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Các chủ và Nhật Nguyệt nhị sử bỏ mạng ở Tuyên Sơn. Kết cục hôm đó, liệu có tiếp tục tái diễn trên người bọn họ? Mặc dù Lan Tự không nói rõ, nhưng lúc này, Tử Mâu vẫn có thể đoán được tâm tư của y. Lan Tự đang sợ, sợ rằng bọn họ không còn cơ hội trở về. Tiếng đàn đang đến đoạn cao trào, bỗng Tử Mâu buông tay, thanh kiếm rơi xuống mặt đất. Đúng lúc này, tiếng đàn của Liễu Mộng Dĩ cũng ngừng lại, y nhíu mày nói, “Không nhớ đánh tiếp thế nào.” Tử Mâu nhặt kiếm lên, mỉm cười nói với Lan Tự, “Chiêu thức còn lại muội không nhớ rõ. Lan Tự, đợi khi nào trở về, huynh dạy lại cho muội nhé.” Lan Tử sửng sốt, sau đó hiểu ý cười đáp ứng, “Được.” Sáng sớm hôm sau, bọn họ chuẩn bị lên thuyền xuất phát. Vừa xuống tới chân núi thì có đệ tử chạy lại báo, nói Kỷ Cận Như muốn gặp Liễu Mộng Dĩ. Tử Mâu nghe vậy, trong lòng hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không có gì. Liễu Mộng Dĩ để bọn họ lên thuyền trước, sau đó đi tới viện của Kỷ Cận Như. Tử Mâu ngây ngốc tại chỗ, cố gắng kiềm chế không chạy theo, mãi đến khi Lan Tự lên tiếng gọi, nàng mới phục hồi lại tinh thần. Mà lúc này, Liễu Mộng Dĩ đã đi xa. Từ lúc lên thuyền, Tử Mâu vẫn đứng bên ngoài đợi Liễu Mộng Dĩ. Một lúc sau, Liễu Mộng Dĩ mới chậm rãi lên thuyền, Tử Mâu thấy sắc mặt Liễu Mộng Dĩ không có gì khác lạ, lúc này mới yên tâm. Dọc đường đi không ai đề cập đến chuyện ở Tuyên Sơn, chỉ xem như du ngoạn bình thường, cũng không có gì vội vàng, mãi một ngày trước hạn ước định, bọn họ mới tìm một khách điếm để nghỉ lại. Sau khi dùng bữa tối, Tử Mâu đang muốn ra gọi tiểu nhị vào thu dọn, đã bị Lan Tự kéo lại, quay đầu thì thấy Lan Tự đang ngắm nghía chiếc quạt của mình, khẽ cười nói, “Tử Mâu, ta có ý kiến này. Tuyên Sơn kia cũng không cần đi, chúng ta cứ trực tiếp đến phái Hằng Phong, dùng một mồi lửa thiêu trụi.” Tử Mâu nghe xong, trêu ghẹo cười, “Được đó, vậy huynh cứ đi trước, muội sẽ ở phía sau yểm trợ.” Khuôn mặt Lan Tự không còn nụ cười bất cần đời thường ngày, y chỉ trầm mặc nhìn Tử Mâu, mãi mà chẳng nói lời nào. Tử Mâu bất đắc dĩ cười, ngoảnh mặt đi. Lan Tự trong lòng khẩn trương, vừa định mở miệng, đã nghe Tử Mâu nói, “Muội biết huynh muốn nói gì. Thế nhưng, Lan Tự, muội không còn là tiểu nha đầu lúc nào cũng cần huynh bảo hộ như trước nữa.” Lan Tự kinh ngạc, còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã thấy Tử Mâu rời đi. Y đứng tại chỗ, cứ như thế mà nhìn hình bóng Tử Mâu xa dần, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của nàng. Lan Tự bỗng ý thức được lời của Tử Mâu một chút cũng không sai, nàng sớm không còn là tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau mình nữa, ngay cả Liễu Mộng Dĩ cũng đã vì tình ái mà khổ sở. Mười mấy năm gắn bó bên nhau, trong ba người chỉ có y là không thay đổi, vẫn dậm chân tại chỗ. Tử Mâu vừa trở về phòng, đã thấy Liễu Mộng Dĩ đi tới, nàng có chút khó hiểu hỏi, “Các chủ có việc gì sao?” Liễu Mộng Dĩ đóng cửa lại, cau mày, ánh mắt nhìn Tử Mâu một hồi lâu, sau đó mới hỏi, “Sát Huyết Độc điệp ở chỗ ngươi?” Tử Mâu giật mình, lòng thầm đoán chắc là Kỷ Cận Như nói cho y. Không đợi Tử Mâu trả lời, Liễu Mộng Dĩ khẽ thở dài, y lại nói, “Tử Mâu, ngươi luyện thành Sát La Độc Ma rồi đúng không?” Tử Mâu nghe vậy, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, nàng vô thức mở miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời. “Các chủ, ta...” Liễu Mộng Dĩ nhìn Tử Mâu cúi đầu không dám cùng mình đối diện, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Sát La Độc Ma từ mười năm trước đã bị liệt vào hàng cấm kỵ của Hoa Nguyệt các, Tử Mâu phạm vào quy củ đáng lẽ phải trách phạt, nhưng y lại không hiểu vì sao nàng phải làm như vậy. Sát La Độc Ma vô cùng hiểm ác, một khi luyện thành, chỉ cần vận nội lực, cả người sẽ biến thành độc. Võ công này mặc dù có thể mở thêm đường sống cho bọn họ, nhưng lại cực kỳ tổn hại đến thân thể của người luyện. Cứ thế mãi, độc tố có ngày sẽ phản phệ, không ai sống được lâu. “Các chủ, đời này của Tử Mâu chỉ có duy nhất một mục đích là phục vụ ngài. Mặc kệ là dùng phương pháp gì, phải trả cái giá như thế nào, cũng tuyệt đối không để ngài có chút thương tổn.” Tử Mâu từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh Liễu Mộng Dĩ, hơn mười năm gắn bó, Liễu Mộng Dĩ dù có ngốc cũng hiểu được tâm tư của nàng. Từ khi còn là một đứa trẻ, nàng đã cười ngọt ngào thề tận trung với y. Liễu Mộng Dĩ nhìn Tử Mâu đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên có cảm giác, nàng tựa hồ vẫn còn là đứa trẻ ngày đó, võ công hay độc dược cái gì cũng không biết, cứ ngô nghê nắm lấy vạt áo Liễu Mộng Dĩ, quấn quýt muốn y dạy nàng mọi thứ. Nàng nói, một ngày nào đó sẽ không cần bọn họ bảo hộ. Nàng nói, một ngày nào đó sẽ bảo hộ lại bọn họ. Liễu Mộng Dĩ thở dài, dịu dàng xoa đầu Tử Mâu, nhẹ nhàng nói, “Đứng lên đi.” Tử Mâu sửng sốt, ngỡ ngàng đứng lên. “Nghỉ ngơi sớm đi.” Liễu Mộng Dĩ nói xong câu này, liền ly khai. Liễu Mộng Dĩ vừa về đến phòng, đã thấy Liễm Quân ngồi chờ ở đó. Dưới ánh sáng lờ mờ, sắc mặt người nọ có chút tái nhợt. “Cậu đến rồi?” Ngữ khí vẫn bình thản như trước, dường như giữa bọn họ đã không cần những câu nói dư thừa. Liễm Quân khẽ nhíu mày, chăm chú quan sát Liễu Mộng Dĩ, dường như nhìn thế nào cũng thấy không đủ, thậm chí chẳng nói lấy một câu. Cho dù Liễu Mộng Dĩ có ngốc đến mấy, thì lúc này cũng đã nhìn ra được tâm tư của Liễm Quân. Y chậm rãi đi tới trước mặt Liễm Quân, ánh mắt thâm trầm nói, “Chuyện ngày mai...” Không đợi Liễu Mộng Dĩ nói xong, Liễm Quân đã lao vào lòng y, tình cảnh này khiến Liễu Mộng Dĩ nhớ tới tình cảnh ở sơn cốc tại Bồng Lai đảo. “Cậu sợ?” Liễu Mộng Dĩ đạm nhạt hỏi. Liễm Quân không có trả lời, chỉ gắt gao ôm Liễu Mộng Dĩ, thân thể hắn khẽ run, chẳng biết là do nghẹn ngào hay sợ hãi. Liễu Mộng Dĩ tận lực khắc chế tâm tư của mình, chậm rãi đưa tay ra, ôm trọn lấy Liễm Quân. Chỉ mới mấy tháng thôi, mà Liễm Quân đã gầy đi rất nhiều, thân thể lành lạnh khiến Liễu Mộng Dĩ không kiềm chế được mà đau lòng. Trong lúc hoảng hốt, y bất giác nghĩ đến, người trong lòng này chỉ mới xuất hiện hơn một năm thôi, vậy mà đã cải biến nhân sinh của mình. Nếu đổi lại là trước đây, y làm sao ngờ được bản thân lại có thể cùng một người thân cận đến vậy. Đúng vậy, chỉ có Liễm Quân mới làm được điều đó. “Ta không cho phép huynh chết, Liễu Mộng Dĩ.” Liễm Quân gắt gao ôm Liễu Mộng Dĩ, dường như đang dùng toàn bộ sức lực. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ hận không thể khắc sâu lời này vào đầu Liễu Mộng Dĩ. Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười. Nếu như không nhận thức Liễm Quân, y sẽ chẳng bao giờ mang ý niệm nào trong đầu, sống chết có số. Thế nhưng vào giờ khắc này, y tự nhủ với bản thân, nhất định phải sống sót. “Ta đáp ứng cậu, sẽ không chết.” Chỉ vài từ đơn giản vậy thôi, nhưng lại chính là lời thề cả một đời. Sáng sớm hôm sau, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân ngồi xe lên núi, còn Tử Mâu và Lan Tự thì cưỡi ngựa. Vốn dĩ Lan Tự muốn để Tiểu Thu vào trong ngồi, nhưng Tử Mâu lại bảo Tiểu Thu cưỡi chung ngựa với Lan Tự. Bên trong, Liễm Quân và Liễu Mộng Dĩ sóng vai ngồi, theo như trí nhớ, thì đây là lần đầu tiên hai người ở trong xe mà gần sát như vậy. Liễm Quân liếc mắt, thấy Liễu Mộng Dĩ vẫn nhìn cây cỏ bên ngoài, hắn bất giác cười hỏi, “Liễu Mộng Dĩ, huynh có sợ không?” Kể từ ngày bắt đầu khởi hành, Liễm Quân vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, vậy nên tuy là hỏi Liễu Mộng Dĩ, nhưng lại giống như tự hỏi chính mình. Mỗi lần nhắc tới trận chiến ở Tuyên Sơn, ngay cả người không sợ trời không sợ đất như Tử Mâu cũng cảm thấy hoảng hốt, nên Liễm Quân biết địch nhân của bọn họ chắc chắn vô cùng cường đại. Kể từ lúc giãi bày tâm sự với Liễu Mộng Dĩ, Liễm Quân đương nhiên luôn muốn gắn bó với y cả đời, thế nhưng trận chiến này lại như một vách núi ngăn cản bọn họ. Nếu như không vượt qua được, sẽ chẳng thể có tương lai. Liễu Mộng Dĩ sắc mặt bình tĩnh, y nhìn sâu vào mắt Liễm Quân, trả lời, “Không sợ.” Liễm Quân nghe vậy cười, nắm lấy tay Liễu Mộng Dĩ, hắn nói, “Ta cũng không sợ.” Không sợ? Liễm Quân sao có thể không sợ, vừa mới nghĩ Liễu Mộng Dĩ cứ như vậy một đi không trở về, hắn ban đêm cũng ngủ không yên giấc. Thế nhưng lúc này hắn có thể làm gì được? Ngay cả Liễu Mộng Dĩ cũng đành phải liều mình thử một lần. Nhân sinh cùng lắm là vài chục năm, tựa như một hồi mộng, được sống cạnh nhau vẫn là tốt nhất, nhưng nếu như Liễu Mộng Dĩ thực sự chết, Liễm Quân cũng sẽ không sống một mình. Có điều suy nghĩ này, hắn chưa từng nói cho Liễu Mộng Dĩ, cũng không muốn để y biết. Trận chiến này, Liễu Mộng Dĩ chỉ cần tận hết khả năng, còn việc có cùng chết hay không lại là chuyện của Liễm Quân. Vừa lên tới sườn núi, xe ngựa liền dừng lại. Liễu Mộng Dĩ nhìn Liễm Quân, ngữ điệu bình thản nói, “Trước khi trời tối sẽ quay về.” Liễm Quân hiểu ý cười, “Nhớ kỹ lời huynh đã nói.” Liễu Mộng Dĩ gật đầu, đáp ứng một tiếng, “Được.” Tử Mâu có chút giật mình nhìn Liễm Quân, không đợi nàng mở miệng, Liễm Quân đã nói, “Ta đợi ở đây là được rồi.” Tử Mâu đoán được hắn là sợ Liễu Mộng Dĩ phân tâm, nên không nói thêm nữa, chỉ dặn Tiểu Thu ở lại chăm sóc. Ba người vừa đi được một lúc, chợt nghe thấy phía sau, Liễm Quân đột nhiên lớn tiếng gọi, “Liễu Mộng Dĩ, nếu như huynh không trở lại, ta sẽ hận huynh cả đời.” Biết rõ với khoảng cách thế này Liễm Quân sẽ không nhìn thấy, nhưng Liễu Mộng Dĩ vẫn vô thức gật đầu. Liễm Quân cứ đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ ôm duy nhất một ý niệm trong đầu. Huynh sống ta sống, huynh chết ta chết. Khi ba người lên tới đỉnh Tuyên Sơn, đã có ba nam tử đứng đợi ở đó. Người trước mặt khoảng chừng chưa tới bốn mươi, còn đang trong độ tuổi tráng niên. Đứng ở phía sau, là kẻ năm đó đã từng ứng chiến – Lục Trường Phong, người còn lại chỉ hơn hai mươi, chắc là một trong những cao thủ trẻ tuổi. “Phong chưởng môn.” Liễu Mộng Dĩ khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi. Phong Thanh Vân mỉm cười quan sát Liễu Mộng Dĩ một phen, rồi nói, “Cũng đã mười năm, hiền chất ngày càng giống sư phụ mình rồi.” Liễu Mộng Dĩ lãnh đạm nhìn, cũng không đáp lời. “Trận đánh hôm nay, bất luận là ai thắng ai thua, hai phái chúng ta cũng sẽ kết thúc ân oán tại đây.” Phong Thanh Vân ánh mắt sắc bén, trung khí mười phần nói. Liễu Mộng Dĩ thoáng nhìn qua sắc trời, hơi nhíu mày, y bình thản nói, “Thời gian không còn sớm, có thể bắt đầu được rồi.” Y đã đáp ứng Liễm Quân, rằng trước khi trời tối sẽ quay lại. Nếu không về kịp, người kia nhất định sẽ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ đến dáng vẻ của Liễm Quân, Liễu Mộng Dĩ không nhịn được mà nở nụ cười. Lan Tự và Tử Mâu liếc nhìn nhau, nhanh chóng đánh về phía đối diện, hy vọng chiếm một chút tiên cơ. Lúc đầu, Tử Mâu và Lan Tự cùng hai người kia đối chiêu, võ công coi như tương đương, còn Liễu Mộng Dĩ và Phong Thanh Vân thì lực lượng ngang nhau. Năm đó lão Các chủ chỉ thua Phong Thanh Vân có mấy chiêu mà thôi, Liễu Mộng Dĩ đã luyện thành tầng thứ mười, đương nhiên võ công sẽ không thua kém lão Các chủ. Chỉ là Phong Thanh Vân đã hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm, kinh nghiệm đương nhiên phong phú hơn Liễu Mộng Dĩ, trong lúc nhất thời, Liễu Mộng Dĩ cũng không chiếm được tiện nghi. Thời gian trôi qua, Lan Tự và Tử Mâu dần rơi xuống thế hạ phong. Cũng may bọn họ biết cách phối hợp lẫn nhau, mỗi khi đối phương lộ ra sơ hở, thì ngay lập tức hỗ trợ. Võ công của phái Hằng Phong thiên về dương cương, vừa ra tay đã uy lực mười phần, võ công của Hoa Nguyệt các lại dựa vào nhanh và hiểm, một khi kéo dài dây dưa sẽ khó chiếm được lợi thế. Trải qua mấy trăm chiêu, đừng nói Lan Tự và Tử Mâu, ngay cả Liễu Mộng Dĩ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Lan Tự vừa tránh được một chưởng của thanh niên kia, đã thấy Lục Trường Phong đánh tới vai phải của Tử Mâu. Lan Tự quýnh lên, phi thân đến che chở trước mặt Tử Mâu, hứng chịu toàn bộ chưởng này. Thấy thanh niên lại muốn bồi thêm một kích, Tử Mâu nhất thời cấp bách, theo bản năng móc ra độc xà ném vào mặt cậu ta. Thanh niên vô thức lẩn tránh, Lan Tự nhân cơ hội này rút chủy thủ đâm tới. Lục Trường Phong thấy vậy, trong lúc cấp bách đánh một chưởng về phía Lan Tự. Chủy thủ vừa đâm vào, thì Lan Tự cũng bị gã đánh bay ra. Liễu Mộng Dĩ lúc này đang cùng Phong Thanh vân đấu vô cùng ác liệt, vậy nên không thể phân thân. Tử Mâu vội chạy đến bên Lan Tự, điểm mấy huyệt đạo trên người y. “Chủy thủ và rắn đều có độc!” Lục Trường Phong kiểm tra thương thế của thanh niên, tức giận quát lớn. Lan Tự lạnh lùng cười, trào phúng nói, “Hoa Nguyệt các chúng ta thiện dùng độc không phải là chuyện ngày một ngày hai, vậy mà giờ ngươi mới biết sao.” Vừa mới dứt lời, Lan Tự liền phun ra một ngụm máu tươi. Hai chưởng này của Lục Trường Phong đều dùng mười thành công lực, mà Lan Tự lại hứng trọn toàn bộ. Tử Mâu nhìn sắc mặt y dần tái nhợt, trong lòng quýnh lên, đang muốn điểm huyệt ngủ của Lan Tự, thì bị y chặn lại. “Tử Mâu, muội muốn làm gì?” Lan Tự hỏi. Tử Mâu nghe xong, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tự nhiên nói, “Từ xưa đến nay huynh vẫn luôn bảo vệ muội, hôm nay, đến lượt muội bảo vệ huynh.” Nói xong, không để Lan Tự kịp phản ứng, nàng đã vùng khỏi tay y, mạnh mẽ điểm lên huyệt đạo. Thấy Lan Tự đã say ngủ, Tử Mâu mới yên tâm đứng dậy. Cách đó mười bước, Lục Trường Phong cũng đang giúp thanh niên độ khí, Tử Mâu lạnh lùng cười, “Không cần thử nữa, độc này một khi vào trong cơ thể, tuyệt đối không có đường sống.” Lục Trường Phong nghe vậy, lòng lại càng phát ra phẫn nộ. Gã buông thanh niên đứng dậy, giận dữ hét, “Ả yêu nữ này, hôm nay ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.” Tử Mâu thản nhiên cười, “Vậy sao, cái này còn phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không.” Vừa dứt lời, nàng lập tức xuất thủ. Lục trường Phong cũng phóng tới, xuống tay so với lúc trước càng hung ác hơn, Tử Mâu khẽ liếc về phía Liễu Mộng Dĩ, y và Phong Thanh Vân hai người chưa ai chiếm được thế thượng phong. Tử Mâu hiểu rõ, Sát La Độc Ma của nàng chưa được tu luyện một cách cẩn thận. Nếu như muốn đối phương mất mạng, thì chỉ có thể dựa vào khoảnh khắc hai chưởng giao nhau, mà trước đó, tuyệt đối không thể để đối phương phát hiện có loại võ công này. Lục Trường Phong ra tay ngày càng ác độc, Tử Mâu có chút rã rời, giữa lúc nàng đang ỷ vào khinh công để phi thân lên, Lục Trường Phong liền thuận thế đánh tới. Tử Mâu không kịp né tránh, cứ tưởng chưởng lực của gã sắp ập xuống, nào ngờ Lục Trường Phong lại ngã lăn xuống đất. Tử Mâu định thần nhìn, hóa ra Liễu Mộng Dĩ đánh lén sau lưng gã, mà cái giá phải trả là bị Phong Thanh Vân đánh một chưởng. Liễu Mộng Dĩ phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không chút để ý đến thương tích của mình, dùng toàn lực truy kích Lục Trường Phong. Tuy võ công và kinh nghiệm của Lục Trường Phong không tệ, nhưng nếu bàn về khinh công thì chẳng thể nào sánh được với Liễu Mộng Dĩ. Gã nhảy vọt lên, lao về phía trước, Liễu Mộng Dĩ cũng không chịu tỏ ra thua kém, nhẹ nhàng tung người bay lên, mềm mại uyển chuyển tựa như thiên thần, không hề giống với người phàm. Phong Thanh Vân thấy Lục Trường Phong bị Liễu Mộng Dĩ truy kích, nên vội vàng chạy tới cứu viện, Đúng lúc này, Tử Mâu lại chặn phía sau Liễu Mộng Dĩ, ngăn cản Phong Thanh Vân đuổi theo. Luận công phu thực sự, Tử Mâu còn kém Liễu Mộng Dĩ rất xa, chẳng mấy chốc mà rơi vào thế hạ phong. Chỉ nghe phía sau một tiếng kêu to, Tử Mâu mặc dù khẩn trương, nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn. Liễu Mộng Dĩ tuy đuổi theo Lục Trường Phong, nhưng khi hai người giao thủ cũng không chiếm được tiện nghi, trong lúc nhất thời không để ý còn bị gã đánh một chưởng vào vai. Lục Trường Phong tưởng là đắc thế, nào ngờ Liễu Mộng Dĩ lại càng hung mãnh, thừa dịp gã còn đang thở dốc, một chưởng đánh thẳng vào ngực gã. Phong Thanh Vân vừa nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Lục Trường Phong, trong lòng phẫn nộ, hạ thủ lại càng thêm tàn nhẫn. Liễu Mộng Dĩ thấy Tử Mâu đã bị Phong Thanh Vân bức lui từng bước, thay vì nghỉ ngơi lại xông lên giúp nàng giải vây. Tử Mâu nhận ra một sơ hở, lập tức đề khí vận công, đem toàn bộ nội lực tập trung ở lòng bàn tay, mong có thể lấy mạng đối thủ trong một chưởng này. Liễu Mộng Dĩ vốn ngang cơ với Phong Thanh Vân, nhưng vừa rồi lại bị thương, nên chẳng bao lâu đã đánh không lại. Phong Thanh Vân muốn nhân cơ hội này, cho Liễu Mộng Dĩ một kích trí mạng, lúc y còn đang thở dốc, hắn đã dùng toàn lực đánh tới. Nào ngờ, một chưởng này, Tử Mâu lại chắn trước người Liễu Mộng Dĩ, dùng toàn lực nghênh đón. Tử Mâu cũng đánh một chưởng về phía Phong Thanh Vân. Mọi chuyện diễn ra đồng thời, chưởng lực của Tử Mâu vốn thua xa Phong Thanh Vân, nhưng khi hai người cùng bị bật về phía sau, Phong Thanh Vân phát hiện lòng bàn tay mình đã biến thành màu đen, sau đó lan dần ra toàn thân. Cơn đau thấu xương khiến hắn kêu lên sợ hãi. “Tử Mâu!” Liễu Mộng Dĩ kinh hãi, vô thức phi thân muốn bắt lấy Tử Mâu, nào ngờ lại vướng Phong Thanh Vân. Liễu Mộng Dĩ thừa dịp hắn độc phát, vội vàng đạp hắn qua một bên, sau đó đuổi theo Tử Mâu. Nhưng cuối cùng, vẫn là chậm một bước, nhìn thấy Tử Mâu nhảy xuống vách núi, đầu óc Liễu Mộng Dĩ trở nên trống rỗng, cảnh tượng ngày xưa lại hiện lên, khiến y sững sờ đứng đó. Không lẽ đã kết thúc... Đợi đến khi y phục hồi lại tinh thần, thì toàn bộ thân thể Phong Thanh Vân đã bị chất độc màu đen bao phủ. Liễu Mộng Dĩ lạnh lùng đi tới trước mặt hắn, giơ tay lên nói, “Ta sẽ để ngươi chết một cách thống khoái.” Dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai, nhất thời máu văng khắp nơi. Liễm Quân ngồi trong xe ngựa chăm chú nhìn sắc trời bên ngoài, Liễu Mộng Dĩ đã nói trước khi trời tối sẽ trở về. Lúc này đã là chạng vạng, vậy mà trên sơn đạo không hề có chút động tĩnh. Liễm Quân cứ ngây ngốc nhìn mặt trời xuống núi, bóng tối dần buông xuống, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Liễu Mộng Dĩ. “Liễu Mộng Dĩ, huynh là tên lừa gạt.” Liễm Quân nhìn sơn đạo hét lớn, vừa dứt lời, đã thấy có người đi về phía bọn họ. Liễm Quân định thần, muốn nhìn rõ người tới là ai. Người nọ đi rất chậm, nhưng càng tới gần, Liễm Quân lại càng khẩn trương. Đợi đến khi người đó đứng trước mặt Liễm Quân, hắn đã run rẩy đến mức không thể hô hấp. Liễu Mộng Dĩ dìu Lan Tự, chậm chạp tới cạnh xe ngựa, Liễm Quân ngây ngốc nhìn y, mãi chẳng nói được lời nào. Chỉ thấy Liễu Mộng Dĩ bước đi loạng choạng, thân thể suy yếu, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cánh tay thậm chí còn đang run rẩy. Mãi đến khi Liễu Mộng Dĩ cố sức ôm Lan Tự vào xe ngựa, dặn dò Tiểu Thu chăm sóc, Liễm Quân mới đột nhiên bắt lấy cánh tay Liễu Mộng Dĩ. Liễu Mộng Dĩ bị hắn nắm như vậy, vô lực dựa vào xe ngựa thở hổn hển, trên trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Trên người rõ ràng không có thương tích gì, nhưng Liễm Quân chưa bao giờ thấy Liễu Mộng Dĩ suy yếu đến mức này. “Liễu Mộng Dĩ, huynh bị thương ở đâu?” Liễu Mộng Dĩ mệt mỏi lắc đầu, mấy lần muốn giơ tay lên, nhưng lại không có khí lực. Liên tục thở gấp, dường như chỉ hô hấp thôi cũng đã là quá sức. Một lát sau, y run rẩy giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Liễm Quân, ngón tay vô cùng lạnh lẽo, khiến Liễm Quân không khỏi hoảng sợ. “Ta không sao.” Dáng vẻ như vậy, không sao mới lạ. Liễm Quân muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời, con tim một lần nữa vì Liễu Mộng Dĩ mà thổn thức, tràn đầy đau đớn cùng thương tiếc. Liễu Mộng Dĩ gắng gượng chống vào thành xe, gỡ ngọc bội bên hông xuống giao cho Tiểu Thu. “Đợi Lan Tự tỉnh, hãy giao thứ này cho y.” Tiểu Thu đã sớm khóc đỏ con mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Lúc này, cậu chỉ có thể ra sức gật đầu. Thanh âm Liễu Mộng Dĩ suy yếu vô lực, nói được một chữ là phải dừng lại thở dốc, “Suốt đêm chạy về Bồng Lai đảo, không được phép dừng lại.” Nói xong, Liễu Mộng Dĩ lại dặn dò người đánh xe một lần nữa, sau đó giục bọn họ nhanh chóng lên đường. Xe vừa mới đi, Liễu Mộng Dĩ đã ngã xuống mặt đất, Liễm Quân vội vàng đỡ lấy, nhưng lại phát hiện toàn thân y lạnh như băng. “Tử Mâu đâu?” Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ run lên, cau mày, vẻ mặt khổ sở lắc đầu. Liễm Quân chưa bao giờ thấy y đau đớn đến vậy, trong lòng sáng tỏ, không dám hỏi thêm gì nữa. Liễu Mộng Dĩ để Liễm Quân lên ngựa trước, y gắng gượng ngồi phía sau, vung roi, giục ngựa đi xuống chân núi. Liễm Quân cảm nhận được thân thể Liễu Mông Dĩ kề sát mình, dường như cả người đều dựa vào, không còn chút sức lực, hắn hoang mang hỏi, “Liễu Mộng Dĩ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Liễu Mộng Dĩ cười khổ, lắc đầu đáp, “Năm đó sư phụ từng đáp ứng, trận chiến ở Tuyên Sơn tuyệt đối không được dụng độc. Một khi người của phái Hằng Phong phát hiện, chắc chắn sẽ đuổi theo truy sát.” Liễm Quân trong lòng hoảng loạn, vô thức hỏi, “Vậy sao chúng ta không trở về Bồng Lai đảo?” Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, không nói nữa. Y chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi bình thản nói, “Hoa Nguyệt các không cần một vị Các chủ mất hết võ công.” Liễm Quân nghe vậy kinh sợ, run rẩy hỏi, “Liễu Mộng Dĩ, lẽ nào huynh...” Liễu Mộng Dĩ dốc hết toàn bộ sức lực, cũng chỉ có thể ôm Liễm Quân chặt hơn một chút, y nói, “Ta đã tự phế võ công của mình.” “Liễu Mộng Dĩ, huynh thực sự là một tên ngốc.” Liễm Quân vẫn chưa phát hiện giọng mình sớm đã nghẹn ngào. Hắn cảm giác được thân thể Liễu Mộng Dĩ dần dần suy yếu, nên vội vàng nắm lấy tay y. “Liễu Mộng Dĩ, huynh nói chúng ta nên đi đâu bây giờ? Cũng may là huynh biết y thuật, chúng ta sẽ không đến mức bị đói.” “Liễu Mộng Dĩ, chúng ta đi Ký Châu được không? Tử Mâu lúc nào cũng muốn đến đó...” Liễm Quân miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng từ lâu nước mắt đã sớm ngập tràn khuôn mặt. Phía sau, Liễu Mộng Dĩ đang cực kỳ mệt mỏi, không thốt lên được lời nào, chỉ có thể thì thào đáp ứng, “Ừm.” Liễm Quân bất giác nhớ lại năm đó khi vừa nhận thức Liễu Mộng Dĩ, trước mặt mình y nói không quá một câu, mà khi đó, Tử Mâu vẫn còn ở cạnh họ. Liễu Mộng Dĩ nói y chỉ biết võ công mà thôi, cũng chỉ vì luyện võ mà tồn tại. Vậy mà giờ đây, y lại tự mình phế đi một thân võ công. Có thể nhận được tình ý như vậy, Liễm Quân cảm thấy cuộc đời này không còn cầu gì hơn nữa. Liễu Mộng Dĩ gác đầu lên vai Liễm Quân, Liễm Quân quay lại thì thấy y đang nhắm mắt, đã ngủ say. Liễm Quân khẽ nở nụ cười, kéo cánh tay Liễu Mộng Dĩ, để y có thể ôm chặt lấy mình. “Sau này dù là hai mươi, hay ba mươi năm đi chăng nữa, ta nhất định sẽ không để huynh hối hận vì quyết định ngày hôm nay.” Liễm Quân biết Liễu Mộng Dĩ lúc này không thể nghe được gì cả, thế nhưng hắn vẫn muốn nói. Lời này không phải nói với Liễu Mộng Dĩ, cũng không phải để bản thân hắn nghe. Mà là muốn thiên địa nhật nguyệt làm chứng, cho lời thề của trọn kiếp này. Hết chương 20