Nhà tù của Trọng Tuyết cung được xây dựng giữa sườn núi, Liễu Mộng Dĩ vốn không am hiểu Ngũ hành Bát quái, cơ quan trên Phong Hỏa đảo lại thiết kế chằng chịt, cũng may vừa nãy được tên đệ tử Trong Tuyết cung dẫn đường, sau đó Liễu Mộng Dĩ thả băng xà đi trước dò đường, rốt cuộc cũng an toàn tiếp cận bên ngoài nhà tù. Từ xa đã thấy mấy tên đệ tử đang canh gác tại lối vào, Liễu Mộng Dĩ dặn Liễm Quân đứng yên tại chỗ, còn bản thân y lại phi thân ra ngoài, mấy tên kia theo bản năng quay đầu lại, ngay lập tức bị Liễu Mộng Dĩ phóng nhện độc tới. Mặt bị nhện cắn, đau đớn khiến bọn chúng kêu la thảm thiết. Liễu Mộng Dĩ nhíu mày, vừa điểm xong huyệt đạo của hai tên trong số đó, thì phát hiện ba tên còn lại đang đánh tới, đúng lúc này, một tiếng sáo vang lên, băng xà lập tức quấn lấy cổ chân bọn chúng, hung hăng ngoặm cắn. Liễu Mộng Dĩ thuận tay đánh ra một chưởng, ba tên đệ tử kia đồng loạt ngã xuống. Tiếng động bên ngoài đã dẫn tới một nam nhân áo xanh, người nọ khoảng chừng ba mươi, tướng mạo anh tuấn, thân hình cường tráng. Gã vừa nhìn thấy Liễu Mộng Dĩ thì khuôn mặt trở nên dữ tợn, “Người của Hoa Nguyệt các đều hành sự lén lút như vậy sao? Mau xưng tên của ngươi.” “Không cần thiết phải nói cho ngươi.” Liễu Mộng Dĩ lạnh lùng nói. Vừa nãy nhìn bước đi của người này, đã biết võ công gã cao cường, tuyệt đối không thấp hơn Cố Tập Phong. Liễu Mộng Dĩ vì muốn giành thế thượng phong, nên lập tức phi thân lên. Nam nhân kia nhìn y trực tiếp lao tới, có lẽ chỉ bằng một câu ‘đạp tuyết vô ngân’ thì không thể nào diễn tả hết, bóng dáng tựa như thiên thần, chỉ cần chạm nhẹ là đã có thể vụt bay. Tên này rút bội kiếm tấn công về phía Liễu Mộng Dĩ, khí thế như bài sơn hải đảo, vô cùng hung mãnh. Võ công của Hoa Nguyệt các mang thiên hướng âm hàn, mà Trọng Tuyết cung lại hoàn toàn tương phản, hai người đối chiêu, khí thế của Liễu Mộng Dĩ tuy không mãnh liệt như gã, nhưng động tác của y lại vô cùng ngắn gọn, không có chút thừa thãi, mỗi một chiêu đều muốn đoạt lấy tính mạng của đối phương, nhanh mà dứt khoát, thậm chí không ai kịp nhìn rõ. Mắt thấy nam nhân đang nhắm lưỡi kiếm vào cổ tay mình, Liễu Mộng Dĩ liền vung ống tay, khiến gã chỉ có thể chạm được tà áo. Rõ ràng khinh công của tên này thua xa Liễu Mộng Dĩ, vì cảm thấy tức giận, nên nỗ lực gia tăng lực đạo và tốc độ kiếm khí, muốn cho Liễu Mộng Dĩ không còn cơ hội để thở. Liễu Mộng Dĩ rất sợ hắn gọi cứu binh, hơn nữa vẫn nhớ còn có Liễm Quân bên cạnh, thành ra không dám ham chiến, mà định dùng độc để ngăn cản đối phương. Liễu Mộng Dĩ vừa thu tay vào trong áo, gã nọ đã tranh thủ thời cơ, dùng tốc độ nhanh nhất đâm tới hông y. Liễu Mộng Dĩ nghiêng mình né tránh, cánh tay bị hắn chém một nhát. Nam nhân đang muốn ra chiêu quyết định, không ngờ Liễu Mộng Dĩ lại mượn cơ hội áp sát dùng châm độc đâm thẳng vào cổ đối thủ. Nam nhân hét lên, vội vàng ôm lấy cổ rồi lui về phía sau, đau đến nghiến răng nghiến lợi, gã chửi ẩm lên, “Trên châm tẩm thứ quỷ quái gì? Người của Hoa Nguyệt các toàn dùng thủ đoạn âm hiểm.” Liễu Mộng Dĩ lạnh lùng nói, “Như nhau cả thôi.” Y lui về bên cạnh Liễm Quân, dùng mắt ra hiệu, hai người lập tức đi vào bên trong, nam nhân thấy thế đành cố nén cơn đau thấu xương để tiến lên ngăn cản, Liễu Mộng Dĩ chỉ nói một từ, “Lui.” Người nọ cứ như bị khống chế, thân thể bất giác lui lại ngã lăn trên mặt đất. Thực ra Hàn Tình Thành không định làm khó Lan Tự, nếu muốn thì đã giam y ở một nơi khó lòng tìm thấy. Vừa tiến vào nhà tù hôn ám, đã nghe thấy tiếng hát ngâm nga, không cần nói cũng biết người đó chính là Lan Tự. Lan Tự bị nhốt tại nơi sâu nhất của nhà tù, Liễu Mộng Dĩ vừa đi tới gần, đã nghe thấy y cười nói, “Hàn cung chủ, rốt cuộc ngươi có thấy phiền hay không vậy, ta đã nói là không hề lấy Thiên Diện La Sát trùng của ngươi, muốn tin hay không thì tùy.” “Hóa ra là vì Thiên Diện La Sát trùng.” Vừa nghe đến thanh âm của Liễu Mộng Dĩ, Lan Tự đã nhảy dựng lên, kinh hỉ nói, “Các chủ, cuối cùng ngài đã tới, nơi này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, thuộc hạ khổ muốn chết.” Y vừa mới dứt lời, đã thấy Liễm Quân đứng cạnh Liễu Mộng Dĩ, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, y nói, “Sao lại là ngươi? Tử Mâu đâu, Các chủ, vì sao Tử Mâu không tới cùng ngài?” Liễu Mộng Dĩ đáp, “Tử Mâu phải ở lại trên đảo.” Nói xong, Liễu Mộng Dĩ đưa mắt nhìn Liễm Quân, lại nói, “Hắn không thể một ngày không có máu của ta.” Lan Tự cười lạnh, ra vẻ trào phúng, “Các chủ quả là độ lượng, đối với một kẻ không phải đệ tử bổn môn, chẳng những dùng máu cứu giúp, mà ngay cả vị trí của Tử Mâu cũng để hắn thay thế.” “Lan Tự.” Liễu Mộng Dĩ khẽ nhíu mày. Lan Tự lại nói, “Cảm tình của hai người thật tốt, chỉ sợ qua một thời gian nữa, vị trí của ta và Tử Mâu trong lòng Các chủ cũng sẽ biến mất.” Liễm Quân nghe vậy, không hề giận ngược lại còn cười, hắn nói, “Mới có mấy ngày không gặp, Lan công tử so với trước đây càng biết cách nói chuyện, xem ra thức ăn, phong thủy ở Phong Hỏa đảo này có thể khiến con người ta thông minh hơn, sớm biết như vậy, Liễu các chủ cần gì phải vội vã chạy tới cứu người, cố chờ thêm vài ngày nữa, có khi Lan công tử đã trở thành Trạng Nguyên rồi.” Lan Tự mới hung hăng hét “Ngươi...”, thì thấy ánh mắt Liễu Mộng Dĩ quét về phía mình, y đành phải ngừng lại giữa chừng. “Lan Tự, sao ngươi lại chạy tới đây tìm Thiên Diện La Sát trùng.” Liễu Mộng Dĩ vừa dùng nội lực bẻ khóa, vừa hỏi. Lan Tự nói, “Lúc trước tại Miêu Cương nhận được tin tức, năm đó tiền nhiệm Cung chủ Trọng Tuyết cung đã mang Thiên La Diện Sát trùng giao cho con gái của hắn, cũng chính là muội muội của Hàn Tình Thành – Hàn Tình Ngữ. Trước đây Tử Mâu từng nhờ ta tìm kiếm tung tích của Thiên La Diện Sát trùng, vậy nên ta mới tới đây.” Liễu Mộng Dĩ nghe vậy, nhớ lại mấy hôm trước trên Bồng Lai đảo, lúc Tử Mâu cầu xin y cứu Lan Tự, nàng đã vì động tình mà thổ huyết, thật không ngờ Lan Tự bị bắt cũng là vì Tử Mâu. “Tại sao Tử Mâu lại muốn tìm Thiên La Diện Sát trùng?” Liễu Mộng Dĩ nghi hoặc hỏi. Lan Tự đáp, “Thiên La Diện Sát trùng là thánh phẩm ngàn năm có một, chắc là muội ấy muốn dùng nó để chế độc luyện công.” Hoa Nguyệt các vốn dùng độc để tu luyện nội lực, chỉ cần dám mạo hiểm sinh mệnh, cho dù thời gian luyện tập không dài vẫn có thể đạt đến tu vi nhất định. Khi Lan Tự nhắc tới chuyện này, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ. Võ công càng cao, đồng nghĩa với việc độc tố xâm nhập càng sâu, lúc này động tình là điều cấm kỵ. Ba người đang định rời khỏi nhà tù, Lan Tự bỗng nhiên nhớ tới điều gì, sốt sắng nói, “Các chủ, Tiểu Thu còn đang nằm trong tay Hàn Tình Thành, xin ngài hãy cứu cậu ấy.” Trên giang hồ ai ai cũng biết, Cung chủ Trọng Tuyết cung Hàn Tình Thành ham mê nam sắc, đặc biệt là những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Lan Tự ngày thường cợt nhả, nhưng lúc này lại tỏ vẻ lo lắng thực sự. Liễu Mộng Dĩ gật đầu, y nói, “Hai người cứ ở chỗ này, cứu được người rồi, ta sẽ quay lại tụ họp với các ngươi.” Vừa dứt lời, Liễu Mộng Dĩ đã nhanh chóng bước đi. Lan Tự nhìn Liễu Mộng Dĩ đi xa, ý cười trên mặt dần biến mất, lạnh lùng nói với Liễm Quân, “Tiểu tử ngươi quả là có bản lĩnh, xưa nay Các chủ không bao giờ thân cận với người ngoài, ngươi không chỉ làm ngài phá lệ, còn khiến ngài chuyên tâm bảo vệ ngươi đến vậy.” Lan Tự nở nụ cười đầy ý vị, y tiến lên phía trước nắm lấy cằm Liễm Quân, “Khuôn mặt này của ngươi tuy không phải khó coi, nhưng cùng lắm chỉ là có chút tư sắc. Nghe nói trước đây tại Yến Đô ngươi là một nam kỹ có tiếng tăm, chắc hẳn công phu câu dẫn vô cùng lợi hại, giờ đây dung mạo không còn như xưa vậy mà vẫn quyến rũ được Các chủ.” Không định cho Liễm Quân cơ hội để nói, Lan Tự ánh mắt lạnh lẽo, đẩy hắn ngã xuống mặt đất. “Ta đã sớm nói với Tử Mâu ngươi là một tai họa, sớm muộn gì cũng sẽ hại Các chủ, hôm nay cho dù là bị Các chủ trách phạt, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.” Khuôn mặt Lan Tự không còn tiếu ý, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, Liễm Quân biết y đã thực sự nổi sát ý, liền huýt nhẹ một tiếng, một bóng dáng màu xanh lập tức bay đến, lượn vòng trên đầu Liễm Quân. Lan Tự vô cùng kinh ngạc, căm hận nhìn Liễm Quân. “Thanh Ca, Các chủ ngay cả Thanh Ca cũng giao cho ngươi.” Y lạnh lùng cười, lại nói, “Xem ra hôm nay không muốn giết ngươi cũng không được, đúng là buồn cười, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng Thanh Ca có thể ngăn cản ta?” Liễm Quân cười nói, “Nhật sử võ công cao cường, Thanh Ca đương nhiên không phải đối thủ của ngài.” Liễm Quân không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn có vẻ khiêu khích. Lan Tự tập trung nội lực vào lòng bàn tay, khi đang chuẩn bị đánh về phía Liễm Quân, thì nghe Liễu Mộng Dĩ quát lớn, “Lan Tự, dừng tay.” Lúc Lan Tự vẫn còn sửng sốt, Liễu Mộng Dĩ đã đứng giữa hai người họ. “Ngươi đang làm gì?” Liễu Mộng Dĩ thường ngay tuy nói năng lãnh đạm, nhưng chưa bao giờ quát mắng bọn họ, Lan Tự vừa tức vừa giận. Y nhìn Liễu Mộng Dĩ, nhớ tới lúc Liễm Quân mới lên đảo, y cũng từng tranh cãi với Tử Mâu vì chuyện này. Khi đó, y đã nói muốn giết hắn, Tử Mâu lại trả lời, hắn là bằng hữu của muội. Sự phẫn nộ trong mắt Lan Tự dần bị cay đắng cùng sầu thương thay thế, y tự giễu, “Các chủ, ta vốn cho rằng ba người chúng ta có thể đồng sinh cộng tử, làm bạn cả đời. Ta cứ nghĩ chỉ cần như vậy là đủ rồi, thật không ngờ, ngài và Tử Mâu vẫn cảm thấy thiếu.” Liễu Mộng Dĩ kinh ngạc, Lan Tự từ trước đến nay luôn tỏ ra bất cần, vì sao lúc này lại lộ ra thần sắc bi thương đến vậy. Đúng như lời Lan Tự nói, trong suốt mười năm qua, ba người bọn họ sớm chiều ở chung, sống chết có nhau, ai cũng không rời khỏi ai. Khi đó, ngoài trừ Tử Mâu và Lan Tự, Liễu Mộng Dĩ không thể thân cận với bất kỳ kẻ nào khác. Nhưng rồi không biết tại sao, hôm nay lại xuất hiện thêm một người là Liễm Quân. Liễu Mộng Dĩ vốn đã đi được nửa đường, nhìn thấy Thanh Ca bay qua, y đã biết không ổn, tưởng bọn họ gặp phải đệ tử Trọng Tuyết cung, không ngờ lại chứng kiến cảnh Lan Tự muốn giết Liễm Quân. Nếu y không về kịp, một chưởng kia của Lan Tự sợ rằng đã lấy đi tính mạng của Liễm Quân. Ngoại trừ thấy lo sợ và may mắn ra, Liễu Mộng Dĩ lúc đó không còn suy nghĩ nào khác. Không thể để cậu ấy chết, câu nói đó cứ vang vọng trong đầu Liễu Mộng Dĩ. “Thanh Ca bay như vậy, sợ rằng đã khiến người của Trọng Tuyết cung chú ý, ngươi và hắn hãy đi sang bờ phía Tây, thuyền đang đợi ở đó. Lan Tự vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy Liễu Mộng Dĩ nói, “Đây là mệnh lệnh.” Ánh mắt Lan Tự tràn đầy chua xót, hắn trừng mắt nhìn Liễm Quân, rồi miễn cưỡng nói, “Nếu Các chủ đã nói vậy, thuộc hạ chỉ có thể tuân theo.” Trên đường đi sang bờ Tây, chỉ có Liễm Quân thi thoảng nói chuyện. Lan Tự đối với người này thực sự là căm hận không thôi, vừa nãy hắn gọi Thanh Ca tới, mình lại không nghĩ ra mục đích chân chính là gọi Liễu Mộng Dĩ về, uổng phí Lan Tự y thông minh một đời, lúc này lại bị Liễm Quân tính kế, Lan Tự sao có thể không giận. Ngay khi Liễu Mộng Dĩ đột nhập vào đại điện của Trọng Tuyết cung, Hàn Tình Thành đã sớm ngồi ở đó. “Lâu rồi không gặp, Liễu các chủ quả nhiên phong thái vẫn như xưa.” Hàn Tình Thành tướng mạo anh tuấn, bề ngoài là một quân tử ổn trọng, thế nhưng ngữ khí lại cực kỳ ngả ngớn. “Đứa bé đi cùng Lan Tự đâu?” Liễu Mộng Dĩ hỏi thẳng vào vấn đề. Hàn Tình Thành nói, “Đầu tiên là Nhật sử của quý phái tự tiện xông vào khuê phòng muôi muội ta ăn cắp thánh vật, sau đó Liễu các chủ ngài lại hạ độc rất nhiều đệ tử của bổn môn, cuối cùng bây giờ mở miệng ra là đòi người, Liễu các chủ, người của Hoa Nguyệt các làm việc quả là không nói đạo lý.” Liễu Mộng Dĩ không có tâm tư dây dưa với Hàn Tình Thành, lãnh đạm nói, “Vốn dĩ ngươi không định cản trở, vậy thì hà tất phải kết thành thù hận.” Hà Tình Thành cười nói, “Ta có thể trả lại người cho Các chủ, Phong Hỏa đảo cũng để các ngươi tùy tiện đi lại, thế nhưng Thiên Diện La Sát Trùng là thánh vật của bổn cung, không trả không được.” Liễu Mộng Dĩ khẽ nhíu mày, trả lời, “Không có.” Hàn Tình Thành khép cây quạt trong tay lại, nói, “Theo như ta thấy Liễu các chủ không hề có ý muốn trả, từ trước đến giờ ta đối với võ công của Các chủ khá là hiếu kỳ, ngày đó tại Bồng Lai đảo chỉ mới thoáng nhìn, đã khiến ta kinh ngạc không thôi. Nếu ngài đồng ý cùng ta giao đấu, chuyện Thiên Diện La Sát trùng này xem như xí xóa, dù sao Trọng Tuyết cung cũng không ai biết sử dụng loại độc vật này.” Liễu Mộng Dĩ đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hàn Tình Thành. Năm đó y bất ngờ bước lên ngôi vị Các chủ, để tránh sự bất mãn của người trong phái, y đã cho mời chưởng môn các phái tụ họp trên Bồng Lai đảo, mục đích là để thi triển võ công, khiến bọn họ không thể khinh thường. So với Trọng Tuyết cung, võ công của Hoa Nguyệt các có vẻ âm độc quỷ dị, hành động này của Hàn Tình Thành, chắc hẳn là muốn thông qua giao đấu để tìm tòi nghiên cứu. Liễu Mộng Dĩ không thèm suy tính, y đáp, “Được.” Ánh mắt Hàn Tình Thành trở nên sắc bén, cây quạt trên tay bị ném xuống đất. Mãi đến khi mặt trời ngả bóng về Tây, sắc trời dần tối, Liễu Mộng Dĩ mới lên được thuyền, thiếu niên đi bên cạnh vừa nhìn thấy Lan Tự, khóe mắt đã ửng đỏ, bổ nhào về phía y. “Công tử.” Liễm Quân và Liễu Mộng Dĩ người ở đầu thuyền, người trong khoang thuyền, Liễm Quân vừa nhìn thấy vết máu trên tay áo y, liền cảm thấy căng thẳng, vội hỏi, “Liễu Mộng Dĩ, huynh bị thương?” Còn chưa nói xong, hắn đã chạy ra khỏi khoang thuyền nắm lấy cổ tay Liễu Mộng Dĩ, vén ống tay áo lên xem. Vết thương trên cánh tay rất sâu, máu chảy ròng ròng, nhưng Liễu Mộng Dĩ không hề tỏ ra đau đớn. Liễu Mộng Dĩ đưa cánh tay lên miệng Liễm Quân, y nói, “Vừa vặn, hôm nay cậu còn chưa uống máu của ta.” Liễm Quân thấy lòng mình đau nhói, không biết nên tức giận hay thương tiếc. Liễu Mộng Dĩ thấy hắn bất động, lại nói, “Vết thương này không đáng ngại, nhưng nội lực của ta có chút hao tổn, nếu bây giờ cậu không uống máu của ta, vạn nhất độc khí phát tác, ta sợ là không đủ nội lực để áp chế.” Liễm Quân nghe vậy nên đành cam chịu, áp sát vào miệng vết thương mút lấy máu y. Đây cũng không phải lần đầu tiên Liễu Mộng Dĩ trực tiếp đưa vết thương ra bảo Liễm Quân mút, nhưng mỗi lần cảm giác đều có biến hóa, giống như leo cầu thang, mỗi khi lên một bậc, thì khoảng cách giữa hai người sẽ gần hơn một chút. Đôi môi của Liễm Quân vô cùng mềm mại, ấm áp chứ không lạnh lẽo như Liễu Mộng Dĩ, bởi vậy khi chạm vào vết thương không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại khoan khoái vô cùng, còn có đôi chút rung động. Liễu Mộng Dĩ không để ý đến những khác lạ này, chỉ là muốn làn môi mềm mại đó dán sát vào da thịt mình, đụng chạm này khiến y nhớ tới khoảnh khắc đêm đó khi thân thể hai người kết hợp. Lưu luyến, không muốn tách rời. Sau khi về đến nội thành, Lan Tự lặng lẽ giao một hộp nhỏ cho Liễu Mộng Dĩ, nói đây chính là Thiên Diện La Sát trùng, nhờ Liễu Mộng Dĩ mang về Bồng Lai đảo cho Tử Mâu. Khi Lan Tự biết chuyện Liễu Mộng Dĩ bị Cố Tập Phong mai phục trên núi thì vô cùng tức giận, y đã thề nhất định phải trả được mối thù này, Liễu Mộng Dĩ biết lúc trước tại Phong Hỏa đảo chính Cố Tập Phong đã phá hủy chuyện tốt của Lan Tự, vì thế Lan Tự mới bị Hàn Tình Thành bắt giữ, vậy nên cũng không có ý ngăn cản. Lan Tự muốn để Tiểu Thu cùng Liễu Mộng Dĩ quay về Bồng Lai đảo, nhưng Tiểu Thu nhất quyết không chịu, giá nào cũng phải đi theo Lan Tự, khiến y không biết tính sao, đành phải mang cậu đi cùng. Bọn họ vừa rời khỏi, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân cũng lập tức khởi hành quay về Bồng Lai đảo. Lần này Liễu Mộng Dĩ không phải gấp rút đi cứu người, vậy nên đường về thảnh thơi hơn rất nhiều. Buổi trưa dừng lại uống trà, trời tối cũng sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi. Liễm Quân nhìn bên ngoài mai vàng nở rộ, mới nhận ra tiết trời đã vào đông. Thoảng chốc mà nửa năm đã qua đi, hình ảnh mới bước chân lên Bồng Lai đảo vẫn còn như mới. Thậm chí là trước đó, ba tháng cùng Tề Lam ở Thanh Hà quán, cái ngày tại Bích Thủy sơn trang, còn có hơn mười ngày lưu lại Vương phủ chăm sóc cho Tề Lam. Ký ức vẫn còn nguyên vẹn, nhưng hôm nay hồi tưởng lại, chợt cảm thấy nhân sinh quả là diệu kỳ. Hơn một năm trước, Liễm Quân hắn còn là một tiểu quan hết thời, mỗi ngày đều phải dựa vào số tiền tích góp để sinh hoạt, muốn kiếm sống thì phải hầu hạ những gã đàn ông thô lỗ. Nhưng hôm nay ngồi bên cạnh hắn lại là Liễu Mông Dĩ – người đứng đầu một môn phái trong võ lâm, nếu không có duyên kỳ ngộ, hai người bọn họ sao có thể cùng ngồi đây trên chiếc xe ngựa này. Hắn không khỏi suýt xoa, nhân sinh khó lường, thứ gọi là duyên phận thực quá kỳ diệu. Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân tuy ngồi cùng một bên, nhưng chung quy vẫn giữ chút khoảng cách. Liễu Mộng Dĩ vốn đang nhìn bên ngoài, vừa quay đầu lại đã nghe Liễm Quân lẩm bẩm, “Vào đông rồi.” Liễu Mộng Dĩ nói, “Trong xe có y phục giữ ấm.” Liễu Mộng Dĩ thấy Liễm Quân không nói lời nào, y suy nghĩ một chút, rồi lại nói, “Chắc vẫn kịp quay về đảo mừng năm mới.” Vốn dĩ Liễm Quân cũng không quá để ý tiết trời biến hóa, chẳng qua chỉ là chút xuất thần mà thôi. Khi hắn nghe được hai câu này của Liễu Mộng Dĩ, cảm thấy thú vị vô cùng. Liễu Mộng Dĩ đối với nhân tình thế thái vẫn luôn ngô nghê như vậy, suy nghĩ nửa ngày vẫn không đoán ra tâm tư đối phương. Rõ ràng ngữ khí lúc nào cũng lãnh đạm, vậy mà lại khiến người nghe cảm thấy ấm áp vô cùng. Liễm Quân bật cười, hỏi, “Trước đây huynh thường mừng năm mới thế nào?” Liễu Mộng Dĩ suy nghĩ một chút, rồi mới đáp, “Khi sư phụ còn sống đêm trừ tịch thường không ở trên đảo, mà ta không được sự cho phép của người thì không thể tự ý rời khỏi viện, vậy nên chỉ ăn cơm, luyện công rồi đọc sách xong là đã qua năm mới rồi.” Liễu Mộng Dĩ nói vô cùng bình thản, Liễm Quân nghe mà cảm thấy cô quạnh không nói nên lời, ngược lại Liễu Mộng Dĩ đã sớm xem nó như một tập quán. “Vậy sau này thì sao?” Liễm Quân lại hỏi. Liễu Mộng Dĩ đáp, “Cùng Tử Mâu và Lan Tự ăn cơm, sau đó bọn họ sẽ đốt pháo hoa hay pháo sáng gì đó.” “Chỉ có ba người thôi ư?” Liễm Quân hỏi, Liễu Mộng Dĩ gật đầu. Liễm Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đang chạy qua đồng ruộng, đất trồng ẩm ướt mang theo một mùi vị tươi mát. Suốt dọc đường đi mai vàng nở rộ, hương khí động lòng người, thanh tịnh mà trang nhã. Liễm Quân còn nhớ trước đây khi mùa đông tới, trong Thanh Hà quán mai vàng cũng nở rộ, khi đó bọn họ mừng năm mới thế nào nhỉ? Đầu tiên là có cả Tô Tử Tịch và Dao Trì, sau khi Tô Tử Tịch rời đi, cũng chỉ còn lại hắn cùng Dao Trì. Nhưng hắn không thể ngờ tới, mới chỉ một năm qua đi, giờ đây người bên cạnh hắn lại là Liễu Mộng Dĩ. Liễm Quân đưa mắt nhìn Liễu Mộng Dĩ, trong lòng thầm nghĩ, không biết cảnh tượng đốt pháo hoa trên Bồng Lai đảo sẽ đẹp đến mức nào. Nghĩ như vậy, bất giác trong lòng lại có chút chờ mong. Hết chương 11