Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 9 : Anh có phải là bác sĩ không?
Anh dắt tay cô đi vào,nhưng vì sân quá rộng nên quãng đường đi hơi lâu một tí, vừa đi anh vừa nói với cô.
- Từ nay em sẽ ở đây, anh chàng lúc nãy là Will phụ trách nấu ăn, dọn dẹp,..... còn đôi vợ chồng ấy là ông bà John phụ trách việc chăm sóc vườn, em có thể đi đâu thỏa thích ở đây – anh nhìn cô.
Cô nghe nói vậy quay sang nhìn anh với gương mặt đăm chiêu.
- Anh có phải bác sĩ không vậy?
- Sao em hỏi tôi câu hỏi ngớ ngẩn thế?
- Em thấy anh giống một tỷ phú đúng hơn, có bác sĩ nào mà có cơ ngơi đồ sộ như anh không? Anh giàu có quá đấy!
Anh không nói gì chỉ cười, xoa đầu cô mà tiếp tục đi, đối với anh cô lúc nào cũng ngây thơ dễ thương như thế, cô là một bệnh nhân đặc biệt nên mới được anh đưa về đây gặp trường hợp khác thì không có đâu nha!
Cô lướt nhìn xung quanh, khuôn viên ở đây thật rộng lớn bên trong còn có một quầy bán sách, một quầy bán cà phê và đặc biệt điều làm cho cô thích nhất đó là có một tiệm hoa nhưng nó rất là thú vị, hoa được trồng ngay tại chỗ đó khi khách lại mua có quyền vào vườn lựa rồi nhân viên hái, gói cho mang về, thật tuyệt biết bao...... cô quay sang lắc tay anh.
- Anh bác sĩ......nhà anh có những chỗ thật là đẹp biết bao, thật thích ghê, mà hình như ở đây em nghe được mùi hương hoa oải hương thì phải! – sự hồn nhiên của cô làm anh thấy vui trong lòng.
Bước vào trong trong lâu đài của anh thực sự làm cho cô thật là ngạc nhiên, nó rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng ban đầu của cô phong cách trang trí mang hướng cổ điển nhưng có một chút hiện đại. Có thể nói đi vào đây là lạc vào xứ sở mộng mơ mất rồi, nhà của bác sĩ vốn dĩ rất là rộng có thể đi lạc bất cứ lúc nào nếu chưa quen vì nó quá nhiều phòng và đường đi cũng dài nữa làm cho Minh Hạ thấy rất mỏi chân.
- Không biết ở làm chi mà căn nhà cho rộng thênh thang thế này, biết đường đâu mà đi? Hơi......đúng là giàu quá cũng khổ nhà rộng thì đẹp mà hại thân, mỏi chân quá......hic...hic – cô lẩm bẩm.
- Em vừa nói cái gì thế? Đi không nổi nữa rồi phải không? – anh
Minh hạ bây giờ đã rũ rượi không còn sức mà đi nữa, hết phấn khởi như lúc nãy rồi. Anh nhìn nét mặt cũng đoán ra ngay, đi kế bên anh mà nói gì đó, nhìn mặt cô thật là tức cười khó diễn tả. Anh không nói gì nữa chỉ quay sang bế cô lên.
- Anh.....anh làm cái gì thế? Anh không thấy ở đây có biết bao nhiêu người không hả? Người ta thấy thì kì lắm đó! – cô vùng vẫy nhưng anh vẫn đi tiếp.
Và cuối cùng anh thả cô đứng trước một căn phòng. Anh nói
- Đây là phòng của em, em có thể sử dụng nó tùy thích phòng của tôi đối diện đây, em vào nghỉ ngơi rồi đi ra ăn, Will đang chuẩn bị đồ ăn đấy. – anh nói rồi chỉ tay qua căn phòng giống hệt kế bên.
- Vâng, em biết rồi, anh không được đi đâu khi em chưa ra khỏi phòng đấy nhé! – cô dặn anh vì sợ lạc đường.
Nói xong cô bước vào phòng của mình, thật sự là ngạc nhiên nó rộng gấp đôi căn phòng trước kia của cô, một chiếc giường thật to, một bộ bàn ghế cổ thật đẹp,....và còn nhiều thứ khác không nói hết nổi. Ngắm xong cô lại tới hành lí được đem lên lấy ra một chiếc váy len và đi tắm, bước ra khỏi phòng cô cảm thấy thoải mái hẳn đi, cảm giác như cơ thể nhẹ đi mấy phần, cô hé hé cửa bước ra tìm anh vì nếu không có anh thì cô cũng không biết đường nào mà đi xuống dưới, cô ngó ngược ngó xuôi đột nhiên một tiếng nói vang lên làm cho cô như rớt tim.
- HÙ.............
- A.......A.......A...huhuhu có ma,có....ma – cô hét lên.
Nhưng đột nhiên có một cánh tay nắm lấy tay cô ghé sát tai cô.
- Có tôi đây, sao em phải sợ? Em không nghĩ là có tôi bên em à?
Đôi mắt Minh Hạ dần mở ra, sắc mặt bớt căng ra những lời nói của anh như thấm vào tai cô, nhưng như chợt nhận ra điều gì lấy tay đấm vào ngực anh.
- Ừ phải rồi! Anh,.......anh lúc nãy hù em......không...xạo này, giả bộ này......- cô càng nói anh càng đi lùi lại.
Cánh tay của cô một lần nữa bị anh nắm lấy, anh cảm thấy rất vui, cuộc sống của Ngụy Tuấn Kiệt trước kia chỉ toàn sách vở, nghiên cứu nhưng sao giờ đây cô nàng này chỉ đến đây có mấy tiếng đã làm thay đổi mất rồi, đúng là chết vì con gái thật mà!
- Thôi đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi chỉ định đùa với tiểu Hạ chút thôi – anh mỉm cười với cô.
- Hứ! Ai cho anh gọi tiểu Hạ chứ? Không thèm! – cô phúng phính đôi má trông rất đáng yêu.
- Thôi đi xuống dưới đi ăn, không em cũng sẽ chết vì đói – anh véo má cô.
Tình cảnh lúc này trông thật hiếm có đối với ai quen biết anh của trước đây, không những kì lạ mà còn bị bệnh chết cảm xúc. Anh đang đứng lắc lắc tay cô năn nỉ mặc dù anh với mọi người ra sao nhưng đối với cô vẫn rất chân thật.
- Thôi được rồi! Mà em không muốn đi đâu – cô thững thờ.
- Cái gì nữa, chứ em bắt tôi phải làm sao?
- Ý em nói làm em mỏi chân rồi, em.....mệt!
Vừa nói dứt lời anh khom xuống, như hiểu được ý cô liền leo lên lưng anh. Càng đi cô càng nghe rõ được hương thơm ngào ngạt ngày càng bay đến cuối cùng cũng đến nhà bếp, như cô dự định nhà bếp ở đây rất là hoành tráng, nó rất sạch sẽ, bàn ghế đều được bố trí rất đẹp mắt. Anh thả cô xuống, cô liền chạy đến bàn ngồi, anh đi sau.
- Cậu chủ, Laura mau đến nhanh đi, em làm đồ ăn xong rồi đây này! – tiếng Will vọng ra.
Khi hai người đã yên vị trí thì Will bước ra, trên tay đang là hai đĩa thức ăn nóng hổi anh đặt trước mặt cô một đĩa, rồi đặt trước anh đĩa còn lại, xong cậu ôm cánh tay anh mà nói.
- Hihi.....cậu chủ thân yêu, món này là bành mì nướng pho mát em mới học làm đấy, em cố gắng, cố gắng nấu thật ngon để mừng cậu về đó....hihihi – cậu nói mà làm cô bật cười.
- Nói xong chưa? – anh tỏ vẻ bực bộ.
- Dạ em nói xong rồi, cậu chủ cứ dùng ngon miệng đi ạ! – nét mặt cậu đen lại.
Anh cầm nĩa lên cắt một miếng bánh mì và quay sang cô.
- Minh Hạ, há miệng ra!
Cô không hiểu gì mà cứ làm theo, anh đút cô ăn miếng bánh đó trước sự ngỡ ngàng của Will vì trước đây cậu biết cậu chủ của cậu không bao giờ chăm sóc ai tận tình như thế trừ một người mà thôi, hình tượng của anh trong mắt cậu bây giờ đẹp thêm biết bao, thế là tinh thần ngưỡng mộ lại tăng lên, anh chính là idol của Will.
- Ngon không? – anh hỏi cô.
- Ừ! Đồ ăn anh Will nấu rất là ngon, ở đây rất là tốt – cô vui vẻ nói.
Thế là bữa anh cứ trôi qua, trong lúc ăn cô mới phát hiện anh ăn rất nhanh, anh thuận tay trái, và rất ít nói khi ăn, còn cô ăn rất chậm và thích quan sát anh ăn.....và còn nhiều cái thú vị nữa.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
74 chương
18 chương
14 chương