Một đêm quấn quýt thiên tài được sinh
Chương 96 : bình an trở về
Thanh Tùng sửng sốt, vội vàng nhảy xuống đất tìm chỗ trốn đạn. Lúc này cảnh sát mặc thường phục ở bên ngoài nghe thấy tiếng súng liền xông vào ngay lập tức, liều mạng chiến đấu với bọn bắt cóc.
Thanh Tùng nghe thấy tiếng súng bản nhau kịch liệt liền chui vào trong tủ sách trốn.
Qua khe cửa khép hờ, cậu bé nhìn thấy Chiến Hàn Quân ở bên ngoài. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng được may thủ công, cúc áo thứ nhất gần cố bung ra.
Điều này khiến cho anh thoạt nhìn sạch sẽ, đẹp như một bức tranh nhưng đồng thời cũng hoang dã như một con sói. Đặc biệt là cặp mắt linh hoạt như ánh mắt của một con sói cô độc, sắc bén hướng lên phía trên tầng.
Ngay sau đó, dưới sự bảo trợ của những người khác, anh bình tĩnh đi lên trên tầng.
Trong lòng Thanh Tùng căng thẳng lo lắng.
Bọn bắt cóc ở trên tầng có tới mười mấy người, hơn nữa trong tay mỗi người đều được trang bị vũ khí có tính hủy diệt cực mạnh. Vừa rồi Thanh Tùng dám hành động mà không suy nghĩ như vậy là vì dự đoán bọn cướp sẽ không dám nổ súng bừa bãi.
Bây giờ bọn bắt cóc đã bị chọc giận rồi, chúng sẽ liều mạng mà giết người không chớp mắt. Lúc này bố đi lên phía trên thật sự quá nguy hiểm.
Thực ra Thanh Tùng cũng không cần phải lo lắng đến thế, bởi vì khá năng vận động thiên phú của cậu bé đều là di truyền từ bố cậu bé.
Chiến Hàn Quân là cháu trai đích tôn nhà họ Chiến, lớn trong sự yêu thương bảo bọc của cả gia đình. Thực ra anh cũng phải trải qua những biến cố mà người bình thường chưa từng trải nghiệm. Hồi còn bé anh đã từng bị cướp, bị bắt cóc, bị tai nạn xe… Tất cả những chuyện này dường như đều đã trở nên bình thường.
Sau đó, vì để anh có thể tự bảo vệ mình an toàn, nhà họ Chiến cũng mời thầy dạy võ nối tiếng có chuyên môn cao đến dạy Chiến Hàn Quân.
Mà bao nhiêu năm qua Chiến Hàn Quân cũng chưa hề ngừng rèn luyện bản thân. Anh là quán quân môn kiếm thuật, là nhà vô địch môn đấm bốc, vô cùng lợi hại Khi Chiến Hàn Quân lên tầng, Hoàng Ân ra lệnh cho những người khác bao vây xung quanh anh để che chắn.
Mà bản thân Hoàng Ân cũng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, ánh mắt luôn để ý đến mấy tên bắt cóc, chỉ sợ họ chĩa súng về phía Chiến Hàn Quân.
Chẳng mấy chốc bọn bắt cóc đã bị khống chế.
Đập vào mắt Chiến Hàn Quân là mấy đứa trẻ bị bắt cóc. Ở chỗ này còn lại năm đứa trẻ, tất cả đều mong ngóng Chiến Hàn Quân, hy vọng anh có thể giải cứu mình đầu tiên Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn lướt qua một lượt khuôn mặt của từng đứa trẻ. Bọn chúng ngồi ở dưới đất, đứa cao đứa thấp không đều nhau.
Chỉ là khuôn mặt đứa nào cũng rất non nớt, không có một khuôn mặt nào khiến anh cảm thấy quen thuộc.
“Ai là Thanh Tùng?” Chiến Hàn Quân ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn hòa, âm thanh mềm mỏng.
Đội trưởng Hoàng Ân giật mình ngây người ra, Chiến Hàn Quân thậm chí còn không biết mặt con trai mình sao? Không có đứa trẻ nào lên tiếng đáp lời Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân khẽ cau mày.‘Gân xanh trên trán đã bắt đầu nổi lên, chẳng lẽ anh lại bị Lạc Thanh Du lừa lần nữa sao? Đúng lúc này, Thanh Tùng ở trong tủ sách đã nhìn thấy bọn bắt cóc bị cảnh sát áp giải ra ngoài, từng người từng người mặt đều như đưa tang, Thanh Tùng biết bố mình đã không còn nguy hiểm.
Cậu bé chui ra khỏi tủ sách nhưng thay vì đến gặp bố mình đầu tiên, câu bé lại chạy ra đường trở về nhà.
Vừa rồi lúc nghe thấy bọn bắt cóc nói chuyện điện thoại với mẹ, Thanh Tùng nghe được tiếng mẹ khóc vô cùng đau lòng, mẹ nhất định rất lo lắng cho cậu bé. Cho nên Thanh Tùng phải gặp mẹ càng sớm càng tốt, đế mẹ không phải lo lắng về mình nữa.
Chiến Hàn Quân không tìm thấy Thanh Tùng, trong lòng đã khó chịu vô cùng. Trong nháy mắt khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng, cả người phát ra khí lạnh. Mọi người ở trong phòng đều cảm thấy nhiệt độ như hạ xuống mấy bậc.
Cũng may mấy đứa trẻ sau khi bị dọa sợ một hồi cuối cùng đã bình tính lại. Đứa lớn tuổi nhất nói với họ: “Vừa rồi có một đứa trẻ, sau khi đánh tên cầm đầu của bọn bắt cóc đã chạy mất, có lẽ cậu ấy chính là Thanh Tùng mà mấy người đang tìm”
Đồng tử trong mắt Chiến Hàn Quân co rút, ngay lập tức xoay người chạy xuống tầng.
Cả một đường chạy xuống tìm anh đều đập thình thịch, tự hỏi trong đầu liệu đứa trẻ kia có thật sự là Thanh Tùng không? Thanh Tùng nhớ trong đầu địa chỉ mới mà mẹ ghi cho cậu bé, cả đường chạy như điên, cuối cùng cũng về tới Phong Vân.
Khi Lạc Thanh Du nhìn thấy Thanh Tùng bình an vô sự trở về, cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng khiến cô không khống chế được mà gắt gao ôm lấy Thanh Tùng khóc nức nở.
“Mẹ, con xin lỗi. Con làm mẹ lo lắng rồi” Thanh Tùng khẽ giọng xin lỗi.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
40 chương
88 chương
16 chương
61 chương
5 chương
15 chương