Chiến Anh Nguyệt Chiến Anh Nguyệt đã bị Nghiêm Mặc Hàn từ chối không dưới ba trăm lần nhưng cô ấy vẫn cứ yêu anh ta. Để thoát khỏi Chiến Anh Nguyệt, thậm chí Nghiêm Mặc Hàn còn nói lời cay nghiệt trước mặt cô ấy: “Cô Nguyệt, tôi cầu xin cô hãy tha cho tôi đi, tôi không đáng để cô thích tôi. Tôi không giống với những người đàn ông bình thường khác, tôi thích phụ nữ nhưng tôi lại càng thích đàn ông hơn. Vốn dĩ cứ tưởng rằng Anh Nguyệt sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định với anh ta, ai ngờ Anh Nguyệt lại ăn mặc giống đàn ông chạy đến trước mặt anh ta, thật lòng nói: “Anh Hàn, anh xem em có thể là nam cũng có thể là nữ, có thể tấn công cũng có thể chịu đựng, anh chọn em thì em sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho anh” Nghiêm Mặc Hàn suýt chút thổ huyết Trong mắt mọi người, hai người họ như một đôi trai tài gái sắc cứ mãi kẻ đuổi theo người bỏ chạy như thế từ thời niên thiếu đến lúc phải gia nhập đội ngũ ế. Nếu như Chiến Anh Nguyệt có thể quên Nghiêm Mặc Hàn và có tình cảm với người đàn ông khác, mà đừng nói là đàn ông, dù là có ý với một động vật giống đực nào nó thôi thì Chiến Hàn Quân cũng cảm thấy nhà họ Chiến nên mở sâm banh để chúc mừng rồi. Vì vậy mục đích mà Chiến Anh Nguyệt vòi tiền anh là để làm gì? Chiến Hàn Quân gọi điện ra bên ngoài: “Quan Minh Vũ, cậu qua đây” Quan Minh Vũ đến văn phòng tổng giám đốc và nói: “Tổng giám đốc, anh có gì căn dặn ạ?” “Tìm một thám tử tư lanh lợi một chút thay tôi giám sát Chiến Anh Nguyệt” Quan Minh Vũ trợn tròn mắt, hai anh em nhà này sao lại trở nên yêu nhau lắm cần nhau đau thế này? “Tổng giám đốc, chuyện này không dễ giải quyết. Cô ấy là sinh viên giỏi tốt nghiệp chuyên ngành trinh thám hình sự, muốn điều tra cô ấy e là còn khó hơn cả lên trời” Chiến Hàn Quân lại không cảm thấy như vậy, anh nói: “Cậu đánh giá nó cao quá rồi, nó là cô hai nối tiếng của nhà họ Chiến chúng tôi. Quan Minh Vũ toát mồ hôi, cái miệng độc đoán của tổng giám đốc đúng thật là không nhận người thân. “Dạ, em sẽ đi làm ngay” Quan Minh Vũ nói xong thì rời khỏi đó. “Quay lại đây!” Dường như Chiến Hàn Quân lại nghĩ ra điều gì đó. Quan Minh Vũ quay người lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tổng giám đốc: “Phải rồi, mẹ của Lạc Thanh Du dạo này thế nào rồi?” Quan Minh Vũ hơi ngây ra, tổng giám đốc vừa mới đá Lạc Thanh Du đến chỗ khỉ ho cò gáy mà giờ lại động lòng trắc ẩn, ban phát tình thương cho mẹ của Lạc Thanh Du sao? “Thưa tổng giám đốc, tình trạng của bệnh nhân ốn định, thêm một tuần nữa thì có thế tiến hành ghép thận cho bệnh nhân rồi.” “Được, bắt đầu từ hôm nay, gỡ bỏ cách ly với bà ấy” “Dạ” Chiến Anh Nguyệt cầm theo khoảng tiền lớn vừa lừa được từ chỗ Chiến Hàn Quân thì chạy ngay đến các khu mua sắm đồ trẻ em lớn để hốt sạch đồ. Cuối cùng thì cô ấy đã chất đầy túi lớn túi nhỏ lên xe, chuẩn bị chở quà về Phong Vân cho Chiến Quốc Việt và Thanh An. Cùng lúc đó, bảng liệt kê chi phí tiêu dùng của Chiến Anh Nguyệt cũng được thể hiện hết trong tin nhắn gửi đến điện thoại cho Chiến Hàn Quân. Chiến Hàn Quân nhìn danh sách mua hàng mà ngây người ra. Chiến Anh Nguyệt toàn mua đồ dùng của trẻ con, thứ gì cũng mua ba cái y hệt nhau như thể cóp dán. Hơn nữa, đồ ngủ trẻ con mà Chiến Anh Nguyệt mua cũng kì lạ, hai bộ đồ con trai cùng kiểu và một bộ đồ con gái có kiểu dáng tương tự: Chiến Hàn Quân thấy hơi khó hiểu, nếu như. nói Chiến Anh Nguyệt mua cho Chiến Quốc Việt thì hoàn toàn không cần thiết phải mua hai bộ đồ giống hệt nhau, hơn nữa còn có đồ con gái cùng kiểu. Nhưng nếu như không phải mua cho Chiến Quốc Việt thì tại sao kiểu dáng và kích cỡ quần áo lại dựa theo kích thước của Chiến Quốc Việt. Rốt cuộc con nhóc này đang giở trò gì? Anh đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Chiến Anh Nguyệt mặt mày nhếch nhác, áo quần xộc xệch trong cái đêm mưa gió bão bùng năm năm về rước. Chiến Hàn Quân đau đớn nhắm mắt lại.