Ngũ Y Y bước cao bước thấp rời đi. Đi khỏi nghĩa trang, nhưng không tìm thấy xe đạp leo núi của cô, Ngũ Y Y thở dài, "Trời đất, thật là nóc nhà lủng còn gặp mưa dằm, sao tôi lại xui xẻo như vậy?" Làm sao về đây? Đi bộ? Đi từ ngoại ô về trang viên Ngũ gia? Ông trời ơi, vậy phải đi đến ngày tháng năm nào. "Có phải cô đang tìm xe đạp không?" Một người đột nhiên hỏi. "Làm ơn, sao ai cũng goi nó là xe đạp a, đó là xe leo núi có được hay không!" Ngũ Y Y tức giận xong, mới nhìn người vừa tới. Á? "Tiêu Lạc? Anh làm gì ở đây?" Ngũ Y Y nhìn đến điếu thuốc Tiêu Lạc đang hút. Không thể tưởng tượng được, Tiêu Lạc ôn hào như ngọc cũng hút thuốc. Nhưng mà, tư thế hút thuốc của Tiêu Lạc vô cùng tao nhã, giống như không phải anh đang hút thuốc, mà đang cũng thuốc lá yêu đương. Tiêu Lạc vứt điếu thuốc đi, đi về phía Ngũ Y Y, trên mặt mang theo sự thương hại đối với Ngũ Y Y. Đó là vẻ mặt thương hại sao? Ngũ Y Y đoán không ra. "Em liều mạng chạy xe, đến đèn xanh đèn đỏ cũng không chú ý, vừa lúc tôi đứng ở giao lộ, nhìn em giống như gió chạy qua, nên tôi cũng tới đây." Ngũ Y Y chấn kinh, "Anh ở đây hơn một tiếng để chờ tôi?" "Không có." Tiêu Lạc cười nhẹ, "Em mơ tưởng tôi ngu ngu ngốc ngốc ở đây chờ một tiểu nha đầu như em sao, tôi ở chỗ này chơi game! Cũng không phải chỉ ngồi chờ em a..." Lòng Ngũ Y Y cứng rắn, dần dần hào tan. Tiêu Lạc sờ tóc Ngũ Y Y, cởi áo khoác của mình xuống, phủ lên người Ngũ Y Y, trách cứ, "Buổi tối sương lạnh, cũng không biết mặc nhiều quần áo một chút, có phải không biết lạnh?" "Không lạnh..." Ngũ Y y còn nói chưa xong, hai bàn tay nhỏ của cô đã bị Tiêu Lạc nắm lấy, anh dùng hai bàn tay to của mình xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn của Ngũ Y Y, "Còn cậy mạnh, em xem tay đều đã lạnh thế này! Đi, nhanh vào xe, tôi mở máy sưởi rồi." Ngũ Y Y cụp mắt, không dám nhìn Tiêu Lạc. Có đôi khi, người đã quen lạnh lẽo, không dám dễ dàng tiếp nhận sự ấm áp. Bởi vì, họ sợ mất đi. Tiêu Lạc nắm tay Ngũ Y Y, một tay ôm vai Ngũ Y Y, một tay mạnh mẽ đem cô nhét vào chiếc Land Rover của anh. Trong xe quả nhiên đã mở máy sưởi, vừa tiến vào, Ngũ Y Y đã bị không khí ấm áp vây quanh. Thân thể, lúc này dần dần ấm lên. "Xe leo núi của tôi đâu?" "À, ở phía sau, không dám vứt xe bảo bối của em lại đâu, mà có bỏ đi, cũng đừng có nôn nóng." Tiêu Lạc nhợt nhạt mỉm cười, chuẩn bị lại gần thắt dây an toàn cho Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đã tự động cầm dây an toàn, thắt lại. Cái loại hưởng thụ của mấy cô gái nhỏ để đàn ông thắt dây an toàn, cô không nghĩ muốn có kinh nghiệm. Tiêu Lạc sợ run lên, cười khổ nói, "Vật nhỏ, luôn kiên cường như vậy, phải để cho người khác có thể đến gần một chút chứ." Ngũ Y Y xoay mặt nhìn Tiêu Lạc, "Cuối cùng có muốn lái xe không, dài dòng, bụng đã đói dẹp lép rồi." "Tuân lệnh, nữ hoàng của tôi. Bây giờ lái xe." Tiêu Lạc cười khởi động xe, nhìn Ngũ Y Y. Nha đầu kia, rõ ràng bị oan uất, trong lòng yếu ớt, nhưng trước mặt người ngoại lại ngụy trang mình thành cứng rắn mạnh mẽ. Thật là chọc cho người khác phải yêu thương nha. Ngũ Y Y nghe Tiêu Lạc gọi "Nữ hoàng" giọng điệu trêu chọc, nhìn không được vụng trộm nở nụ cười. Không thể tưởng tượng được người hào hoa phong nhã như Tiêu Lạc cũng có thể nói những lời hài hước như vậy. Quả nhiên, đàn ông cũng có nhiều bộ mặt. Đột nhiên nghĩ tới ông chú Hoắc Phi Đoạt. Có vẻ như chú Hoắc không phải là người thích đùa giỡn, giọng điệu luôn lạnh lùng, lợi hai giống như một vị hoàng đế.