Tuy Nguyễn Lâm Tịch đối mặt với Hoắc Phi Đoạt thành cái dạng này nhưng, nhưng cô ta lại tuyệt không lùi bước.
Đó là bởi vì trong lòng cô ta còn có một người, một người cần cô dùng hết sức lục mới có thể cứu ra ngoài,
Cô biết, có lẽ cũng không trông mong mình làm gì, điều khó khăn để đi vào trái tim người kia, nhưng cô không quan tâm, có thể vì người mình yêu làm một việc, chính là dự tính ban đầu của cô.
Hoắc Phi Đoạt nghe thấy lời cô ta, sự tức giận trong lòng tăng lên. Anh là ai chứ, lợi dụng với không lợi dụng đối với anh đúng là chuyện thường như cơm bửa.
Nhưng anh không bao giờ chấp nhận có người lừa gạt tình cảm của Ngũ Y Y. Tuyệt đối không thể!
"Cô mau mở cửa ra, lão gia hỏa Âu Dương Chấn Đình kia đang ở đâu?"
Tuy Hoắc Phi Đoạt rất tức giận, nhưng anh vẫn chưa bao giờ ra tay đối với con gái.
"Nhưng mà cửa ải của tôi, chỉ sợ là anh cũng không gặp được ai!"
Nguyễn Lâm Tịch hung dữ nói, tay của cô ta đã để sau lưng, cầm vũ khí của cô ta.
"Tôi không ra tay đối với con gái, cô........."
Hoắc Phi Đoạt còn chưa nói hết, Nguyễn Lâm Tịch liền một bước lao đến.
Phản ứng của Nguyễn Lâm Tịch bất ngờ nhanh nhẹn, rút con dao ở sau lưng ra rồi lao về phía Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không chút lo lắng, hai cánh tay dài thoải mái mở ra, hai cây súng lục đã nằm trong tay.
Trong chớp mắt Nguyễn Lâm Tịch đã xông đến gần, trước khi anh nổ súng, cô xác định một dao kia nhất định sẽ thật sự đâm vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng Hoắc Phi Đoạt cũng không ngồi không, hai cánh tay có lực của anh chỉ cần dùng súng đã chặn được một dao xông tới mạnh mẽ này.
Lúc này Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên xuất quyền bên trái, đồng thời vung tay lên, cây súng giấu trong tay áo cũng rơi xuống trong tay cô ta.
Không ngờ chính là, khoảng cách gần nhau như thế, viên đạn còn được bắn ra nghe đến rung động lòng người.
Nguyễn Lâm Tịch từng bước cẩn thận, nếu ăn phải viên đạn này, cũng không phải là chuyện đùa.
Cô ta nhẹ nhàng nhảy lên, cả người rơi trên không, lúc này cô ta tách hai tay ra, chẳng chút nương tình giơ lên cao, vẫy tay về phía sau.
Mùi thuốc súng tràn ngập giữa hai người.
Nguyễn Lâm Tịch chuyển động thân hình linh hoạt, mắt thấy sắp rơi xuống, không ngờ ở trên không cố gắng hết sức, nhảy ngược lại về phía Hoắc Phi Đoạt, dao găm như có mắt bay thẳng đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nắm súng trong tay, cong người về phía sau, cả người hiện ra chữ n, con dao găm của Nguyễn Lâm Tịch chỉ lướt qua. Nếu phản ứng chậm một chút, chỉ sợ đã xuyên thẳng vào gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt lông mày đẹp, không ngờ sức lực của cô gái này lại to lớn đến thế, phản ứng lại thật nhanh.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, từng đợt công kích của Nguyễn Lâm Tịch đã đến gần, chỉ thấy họng súng trong tay cô ta bay thẳng đến anh, viên đạn như có mắt bay thẳng về phía Hoắc phi Đoạt. chân của Nguyễn Lâm Tịch lướt như bay, tốc độ hành động vô cùng nhanh. Vừa bay nhanh về phía trước, vừa nã đạn không ngừng.
Hoắc Phi Đoạt lại không chút lo lắng, lắc người thật nhanh, thân hình quỷ dị liên tiếp tránh khỏi làn đạn.
Nguyễn Lâm Tịch không thể tin được, sao người đàn ông này có tốc độ đáng sợ như thế.
Ngay cả viên đạn cũng tránh thoát được?
Mắt thấy Nguyễn Lâm Tịch xông đến trước người, Hoắc Phi Đoạt chờ đúng thời cơ, hai tay vươn ra phía trước bắt lấy cổ tay cô ta.
Nguyễn Lâm Tịch muốn hất tay của anh ra, nhưng là sức lực của phụ nữ cuối cùng không chống lại được đàn ông, huống chi người này lại là Hoắc Phi Đoạt!
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
102 chương
130 chương
6 chương
210 chương
45 chương