Nhưng sau đó vì một số nguyên nhân nên cha cô ta bị phá sản, nhất thời không thể chấp nhận được những điều này nên ba của cô ta đã tự sát, sau khi mẹ cô ta đưa cô ta đến chỗ sư phụ học võ thì biến mất không thấy. Khi đó cô ta mới 5 tuổi, vì vậy Nguyễn Lâm Tịch gần như lớn lên cùng với sư phụ." A Trung giải thích ngắn gọn về Nguyễn Lâm Tịch cho Hoắc Phi Đoạt nghe. "A? Đúng là được tập võ từ nhỏ. Chỉ có vậy?" Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt nhếch lên một đường cong, nhưng tuyệt đối không có ý tốt. "Đúng, chỉ như vậy. Trong khoảng thời gian này sở dĩ cô ta xuất hiện bên cạnh Ngũ tiểu thư, là do trường học của Ngũ tiểu thư mời cô ta vào làm huấn luyện viên dạy võ, sau đó Ngũ tiểu thư và tên Hàn Giang Đình cùng tham gia vào xã đoàn kia, vì vậy bọn họ mới có thể đi chung với nhau." Hoắc Phi Đoạt im lặng không nói, một lúc lâu sau. "Sư phụ của cô ta là ai?" A Trung lập tức trả lời: "Sư phụ của cô ta là người sáng lập Lãnh Hân Vinh. Nhưng......." "Nói tiếp đi......." Hoắc Phi Đoạt không thích ấp a ấp úng. "Sư phụ của cô ta đã qua đời." "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi! Tiếp tục âm thầm theo dõi cô ta, có tình huống gì nhất định phải lập tức báo cáo với tôi." A Trung nhận lệnh, từ từ đi ra cửa. Trong mắt Hoắc Phi Đoạt tràn đầy ý lạnh, trên gương mặt tuấn tú như kết liễu một màn sương lạnh lùng. "Nguyễn Lâm Tịch!" Anh nhẹ nhàng đọc lại tên này. Anh không biết khi cô gái này được Âu Dương Chấn Đình cứu, biến mất không thấy bóng dáng đâu. Hàn Giang Đình mở cửa xe thể thao lo lắng chờ đợi ở trước chung cư của Nguyễn Lâm Tịch. Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, trời vừa sáng Hàn Giang Đình đã rời giường tắm rửa thay quần áo. Cậu ta chưa bao giờ hao tâm tổn trí với cô gái nào. Nguyễn Lâm Tịch đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng vén một góc bức màn, nhìn Hàn Giang Đình đang đứng dưới lầu. "Tiểu tử, cậu thật sự thích tôi sao? Nhưng làm sao đây, hiện tại tôi chỉ xem cậu như một ván cầu, là cậu cho tôi cơ hội, tại sao không xuất hiện sớm một chút. Hiện tại tim tôi đã trao cho người khác mất rồi." Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, sau đó buông bức màn xuống. Hàn Giang Đình vẫn nhìn không chớp mắt vào cổng lớn tòa nhà, Nguyễn Lâm Tịch vừa ra thì anh ta đã nhìn thấy. Hôm nay Nguyễn Lâm Tịch mặc váy ngắn, trong trí nhớ của Hàn Giang Đình, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy cô ta mặc váy. Hai chân thon dài hiện ra, đẹp và có tính đàn hồi. Trên người mặc chiếc áo len, bên trong là cái áo nhỏ màu đen. Hàn Giang Đình nhin đến ngây người. Đến khi Nguyễn Lâm Tịch đi đến trước xe cậu ta, cúi đầu gõ gõ cửa xe, Hàn Giang Đình mới khôi phục tinh thần. Nguyễn Lâm Tịch ngồi vào trong xe, mỉm cười nói: "Để cậu chờ lâu." Nụ cười này làm cho Hàn Giang Đình cảm thấy cho dù bây giờ có xảy ra đại chiến thế giới cũng không liên quan đến cậu ta, nụ cười của cô ta có thể chữa trị tất cả tổn thương của cậu. "Nào có! Chờ đợi một chút mà thôi. Hơn nữa, tôi còn nguyện ý chờ." Câu nói sau cùng của Hàn Giang Đình gần như ngậm trong miệng, Nguyễn Lâm Tịch không nghe rõ. "Chúng ta đi đâu?" Nguyễn Lâm Tịch hỏi. "Ừ......Trước tiên tôi đưa cô đến một chỗ. Tôi nghĩ đảm bảo cô sẽ thích." Từ lúc Nguyễn Lâm Tịch xuất hiện thì Hàn Giang Đình vẫn cười không khép miệng, nụ cười vẫn luôn hiện trên gương mặt đẹp trai của cậu. "Được rồi, vậy thì xuất phát đi." Hôm nay Hàn Giang Đình mới biết, thì ra Nguyễn Lâm Tịch không phải là người đẹp lạnh lùng như tòa núi băng, cô ta cũng có một vẻ mặt hoạt bát.