Trên mặt đều là nước mắt cũng tràn đầy bi thương.
"Thả cô ấy ra!
Cố Tại Viễn đứng trên lầu hai hét to.
Mấy tên thuộc hạ sửng sốt, tay vẫn tóm chặt Thẩm Mặc Nhiên.
"Con mẹ nó các người không nghe lời tôi nói sao? Thả cô ấy ra!"
Cố Tại Viễn ném chiếc dép xuống, trực tiếp đánh vào đầu một tên thuộc hạ.
Cố Tại Viễn thật sự tức giận.
Rốt cuộc Thẩm Mặc Nhiên cũng được thả ra, cô như nổi điên xông lên lầu.
Cố Tại Viễn bị cô làm cho sợ hãi lùi về sau vài bước.
Chẳng lẽ cô gái này đến giết mình sao?
Sao tức giận như vậy.......
Một màn trước mắt khiến Cố Tại Viễn không dám tin vào mắt mình.
Thẩm Mặc Nhiên quỳ gối trước mặt anh ta.
... ...... ...... ......
"Lâm Tịch, hôm nay cô có rảnh không?"
Ngũ Y Y mắc áo ngủ nhỏ đáng yêu nằm trên giường lớn, tay cầm điện thoại.
Nguyễn Lâm Tịch ở một chỗ khác nghe điện thoại, cô ta vừa tập thể dục bên ngoài về.
Hôm đó ở trên núi, một mình cô đánh với hai mươi người, tuy không bị thương, nhưng lâu rồi không hoạt động gân cốt nên cơ thể không được khỏe.
"Hôm nay tôi có rảnh!"
"A, thật tốt quá thật tốt quá. Tôi vừa nghĩ ra một chuyện, vẫn không dám thực hiện, hôm nay chúng ta đi thử một lần đi!"
Ngũ Y Y ra vẻ thần bí nói, nhưng trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn.
"Nghĩ cái gì vậy Y Y?"
Nguyễn Lâm Tịch không biết cô bé này đang nghĩ đến điều gì.
"Ôi, cô đi rồi sẽ biết. 5 giờ chiều gặp nhau ở đài phun nước quảng trường nha."
Ngũ Y Y vui vẻ cúp điện thoại.
Nguyễn Lâm Tịch lắc đầu, cười cười.
Nhanh như vậy đã tin tưởng cô rồi sao? Đúng là một cô bé.
... ...... ...
Cố Tại Viễn nhìn Nguyễn Lâm Tịch hai hàng nước mắt chảy dài đang quỳ gối trước mặt mình.
Hơi không biết phải làm sao, phất tay một cái, thuộc hạ nhanh chóng rời đi."
"Em, em làm gì vậy?"
Thẩm Mặc Nhiên nâng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt.
Lấy quyển vở ra, sau khi viết xong đưa cho Cố Tại Viễn xem.
Vốn còn tưởng rằng lúc nãy anh ta đã gặp chuyện khủng khiếp nhất trong đời.
Nhưng sau khi nhìn đến quyển vở, Cố Tại Viễn cảm thấy sắp bị cô gái này làm cho phát điên rồi.
Xin anh bao dưỡng tôi, bắt đây bây giờ!
Chín chữ này như một trách nhiệm nặng nề áp đặt lên người Cố Tại Viễn.
"Này, có ý gì? Bao dưỡng em?"
Cố Tại Viễn mở to hai mắt nhìn cô bé trước mắt.
Cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thẩm Mặc Nhiên chẳng động đậy, chỉ mở to hai mắt nhìn Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn bị ánh mắt kia làm cho không biết nên phải làm sao.
Loại ánh mắt này chỉ có Hoắc Phi Đoạt thành thạo nhất, anh ta có thể không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bạn, sẽ khiến bạn sợ hãi.
Cuối cùng không được tự chủ mà nghe anh ta định đoạt.
Cố Tại Viễn chợt cảm thấy số mạng anh ta thật khổ, sao gặp phải nhiều người khó đối phó vậy chứ.
"Em đứng lên trước đi!"
Cố Tại Viễn dìu Thẩm Mặc Nhiên lên.
Đi vào phòng ngủ, Cố Tại Viễn để cô ngồi xuống, sau đó rót hai ly cà phê cho hai người.
Hôm nay gặp những chuyện này thật đau cả đầu, Cố Tại Viễn cảm thấy anh ta nên tỉnh táo lại một chút.
Mà cô cũng cần một ly cà phê để làm mình tỉnh táo lại.
Nhưng Cố Tại Viễn không biết bây giờ cô còn bình tĩnh hơn so với bất kỳ ai, tất cả đều muốn tốt cho cô.
"Em, vừa rồi em có ý gì?"
Cố Tại Viễn ngồi cách cô một khoảng, không vì cái gì khác, anh ta sợ vừa nhìn thấy cô thì thú tính lại nổi lên.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
102 chương
130 chương
6 chương
210 chương
45 chương