"Người kia nói: Thẩm tiểu thư, thiếu gia của tôi mời cô qua đó." Thẩm Mặc Nhiên có vẻ hơi giật mình, cô nghĩ rằng giữa bọn họ đã chấm dứt. Cô do dự quay lại nhìn phòng bệnh. Người kia lập tức hiểu ý: "Cô hãy yên tâm, ở đây sẽ có người đến chăm sóc cho ba cô." Thẩm Mặc Nhiên cúi đầu suy nghĩ, sau đó viết vào tờ giấy: "Vậy anh biết tổng giám đốc Cố tìm tôi có việc gì không?" Người đàn ông kia lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, cô vẫn nên đi xem một chút." Thẩm Mặc Nhiên không viết gì nữa, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu. Cố Tại Viễn bưng ly rượu giả vờ nhàn nhã uống. Thật ra trong lòng đã rối bời không thể gỡ được. Cô bé đó có đến hay không. Nếu cô ấy đến thì làm sao bây giờ? "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, tim của Cố Tại Viễn đập mạnh. Tất cả đều giống như lần đầu tiên cô đến đây. Nhưng lần này, Cố Tại Viễn đi ra mở cửa. Đúng là cô, chỉ là bây giờ, trông cô như rất mệt mỏi. Cố Tại Viễn nhìn hơi ngây người, trong lòng cảm thấy đau nhói. Đưa tay quơ quơ trước mặt anh, Thẩm Mặc Nhiên chen vào từ bên cạnh anh. Cố Tại Viễn mới phản ứng lại, nghĩ thầm cô gái này thật to gan, không sợ anh ta làm ra chuyện gì đối với cô sao? Đóng cửa lại, Cố Tại Viễn nhìn cô cũng không thể tin được, dưới đùi mình lại nổi lên phản ứng! Cố Tại Viễn, mày là cầm thú sao? Trong lòng thầm chửi mình, Cố Tại Viễn sợ cô nhìn thấy lập tức ngã nhào ra giường, kéo chăn lên che đi bộ phận quan trọng. Thẩm Mặc Nhiên nhìn anh ta như vậy, không biết anh ta có ý gì. Sao gọi cô đến, lại lên giường nằm không để ý đến cô chứ. Thẩm Mặc Nhiên lấy vở ra, viết vào. Sau khi viết xong đưa Cố Tại Viễn xem, Cố Tại Viễn không ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái. Trực tiếp nhìn kết quả trên vở, trên đó viết: "Anh tìm tôi đến đây có việc gì?" Cố Tại Viễn ném quyển vở lại cho cô, rồi nói: "Gia nhớ em, không được sao?" Cố làm ra vẻ bình tĩnh, Cố Tại Viễn không muốn bị cô bé này xem thường. Thẩm Mặc Nhiên vừa nghe những lời này của Cố Tại Viễn, hơi xấu hổ cúi đầu xuống. Nhưng sau đó cô lại viết vào quyển vở. Sau khi Cố Tại Viễn nhìn xong, mặt lập tức đỏ lên. Cô viết trên quyển vở: "Anh muốn gọi tôi đến làm chuyện kia à?" Lời này cô viết nghiêm túc trên giấy, với lại vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Cố Tại Viễn có cảm giác anh ta sắp bị cô làm cho phát điên rồi. Lúc này, Cố Tại Viễn ném quyển vở qua một bên, từ trên giường nhảy dựng lên, kéo cô ngã nhào trên mặt đất. Cô đã nói như vậy, thì tất cả như cô mong muốn. Trên tấm thảm mềm mại, Cố Tại Viễn một lần lại một lần xuyên vào cơ thể mềm mại của cô. Lúc này Cố Tại Viễn rất dịu dàng, anh ta sợ cảm giác này trôi qua nhanh, anh ta còn chưa kịp thưởng thức. Dường như khi tiến vào cơ thể cô trong chớp mắt nổi buồn bực tích tụ mấy ngày gần đây đều mất sạch. Sau khi xong việc, hai người không mảnh vải che thân nằm trên thảm trải sàn. Thẩm Mặc Nhiên cuộn người lại một chỗ, không biết tại sao Cố Tại Viễn lại rất muốn ôm cô. Nhưng lần nào đối với cô cũng vậy, có một loại cảm giác muốn bảo vệ cô khó nói thành lời. Là vì thân thế cô đáng thương sao? Hay là vì cô có đôi mắt đẹp động lòng người. Hay là anh ta đang si mê thân thể này của cô.