Tâm trạng Ngu Tương vốn đã không tốt, Thường Nhã Phù thiết kế gài bẫy Ngu Phẩm Ngôn đã chạm phải vảy ngược của nàng, sau đó còn muốn dùng nàng làm đá kê chân, muốn bôi đen nàng để tẩy sạch chính mình, thật quá mức ti bỉ vô sỉ. Bị người ta hãm hại còn phải nén giận, đây không phải là tính cách của Ngu Tương, nguyên tắc của nàng là ‘Người kính ta một thước ta kính người một trượng, người đạp ta một cước ta phải trả thù cho chết ngươi’. Nàng hướng mắt nhìn về phía bóng dáng của đám người đang dần xa hô lên: “Thường Nhã Phù, ngươi thành thành thật thật lui hôn sự này, chuyện của chúng ta cũng coi như xong rồi, bây giờ ngươi lại cứng rắn muốn khiến ta khó xử, cũng không nên trách ta trở mặt vô tình!” Thân hình Thường Nhã Phù lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may có người bên cạnh đỡ lên, trong đó có một người giận dữ quay đầu lại, thấp giọng quát: “Ngu Tương, đủ rồi đấy! Lưu lại cho người ta một con đường để sau này còn có thể nhìn mặt nhau, ngươi đừng có bức người khác phải nóng nảy!” “Cảm tình của các ngươi thật tốt đấy, quả nhiên là vật họp theo loài. Ta tốt bụng cho các ngươi một lời khuyên, cách xa nàng ta một chút, coi chừng hỏng thanh danh.” Ngu Tương hô xong liền quay sang nhìn Ngu Diệu Kỳ đang trốn dưới hành lang, chỉ chỉ: “Ngươi cũng vậy, biết rõ nàng là loại người gì lại còn tiến lên an ủi, ngươi có ý gì? Hay là ngươi cảm thấy từng cách làm ứng xử của nàng ta thật đáng noi theo? Ở Thủy Nguyệt am thanh tu mười bốn năm, đạo hạnh của ngươi đã tu được đi nơi nào rồi? Đúng là không biết xấu hổ chút nào.” Thường Nhã Phù đã vội vã chạy đến sảnh trước, tìm thấy phu nhân Tĩnh quốc công liền trốn ở phía sau bà ta lạnh run. Ngu Diệu Kỳ cúi đầu không hé răng, trong lòng cũng cảm thấy không ổn. Phạm Kiều Kiều nhìn có vẻ thật thà, kì thật không ngốc chút nào, tò mò hỏi: “Cái gì mà hỏng thanh danh, không biết xấu hổ? Trong chuyện này còn có nội tình gì không thể nói ra sao? Thường Nhã Phù không phải bị ngươi mắng nên mới phải từ hôn ?” Ngu Tương dựng ngón trỏ đặt trước làn môi mềm mại như cánh hoa đào: “Xuỵt, trước mắt đừng hỏi nhiều, rất nhanh ngươi sẽ biết.” Vẻ mặt Ngu Diệu Kỳ sợ hãi cả kinh, vội vàng tiến lên nói nhỏ: “Ngu Tương, ngươi không thể như vậy! Phù nhi tỷ tỷ chủ động lui hôn còn chưa đủ sao? Năm nay nàng đã sắp hai mươi rồi, nếu không tìm một lý do tốt đẩy chuyện này qua một bên, sau này làm sao có thể lập gia đình. Ngươi không có chút lòng thông cảm nào cho nàng sao?” Ngu Tương nhướng cao một bên chân mày, cười nhạo nói: “Nếu tự nhiên lại bị người ta phá nát thanh danh, ngươi có thể thông cảm hay không? Chắc các ngươi nghĩ thanh danh cua ta vốn đã không tốt, cho nên có thể chấp nhận cho kẻ khác bôi đen thêm phải không? Các ngươi cho rằng ta là Bồ Tát sống, mặc cho các người chà đạp sao cũng được? Hôm nay ngươi ra mặt thay nàng ta, cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị ta làm mất mặt chứ. Lăn qua một bên đi, ta không muốn thấy ngươi!” Tuy rằng hai người đã đè thấp giọng nói, lại vẫn cứ bị Phạm Kiều Kiều tập võ nhiều năm nghe thấy, lập tức đẩy Ngu Diệu Kỳ ra, hừ lạnh nói:“Nhanh lăn đi, lại là một tiện nhân không tốt lành gì. Tương Nhi, chúng ta tự đi chơi đi, đừng quan tâm bọn họ làm gì.” “Đi chơi ném thẻ vào bình rượu, một mũi tên được một trăm lượng bạc, có chơi hay không?” Ngu Tương chà xát tay. Phạm Kiều Kiều phất tay với Đào Hồng Liễu Lục muốn đẩy xe lăn đi, lại vội la lên: “Chơi, sao lại không chơi chứ! Ngươi đợi lát nữa đi, ta gọi tất cả đệ đệ muội muội của ta đến đây, chúng ta liên thủ thắng hết hà bao của bọn họ về đây.” Vừa nói vừa vội vàng lanh lẹ đẩy người đi. Đào Hồng Liễu Lục không có cách khác phải chạy đuổi theo. Ngu Diệu Kỳ đứng bất động một lát, xoay người đi nhanh vào tiền sảnh, muốn cảnh báo cho hai mẹ con Thường gia đề phòng, để các nàng nhanh chóng nghĩ biện pháp ngăn cản Ngu Tương, lại không ngờ hai mẹ con Thường gia đã sớm bị dọa chạy mất. Ngu Tương và Phạm Kiều Kiều thắng rất nhiều hà bao, nhất thời cao hứng liền uống hơn hai chén rượu, lúc trở về Hầu phủ còn có chút choáng váng đau đầu, lão thái thái phải cho nàng uống một chén canh giải rượu thật lớn mới có thể giúp đôi mắt của nàng có tiêu cự một lần nữa. Phun ra một hơi đầy mùi rượu, nàng mở miệng nói: “Bà nội, người có biết hay không, Thường Nhã Phù chơi cái trò treo cổ tự tử tự sát, nói rằng nàng ta không chịu nổi người độc ác như con nên mới từ hôn với ca ca. Bà nội, nếu chính con tự làm thối thanh danh của mình thì không sao, nhưng không thể chịu nổi việc kẻ khác ngang nhiên hắt bát nước bẩn lên đầu con. Con muốn tính sổ với nàng ta!” Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị ở lại chính viện không chịu rời đi, nghe những lời ấy xong cũng vội vàng khuyên nhủ: “Coi như hết đi, người phải có lòng khoan dung độ lượng. Nàng làm thế cũng chỉ vì bất đắc dĩ, cho nàng một con đường sống đi!” “Để cho nàng ta chủ động từ hôn chính là đã tha cho nàng ta một con đường rồi, thế mà nàng lại không thuận theo càng không chịu buông tha cho ta? Bà nội, người không biết đấy thôi, Ngu Diệu Kỳ này lại còn chạy tới an ủi nàng ta, nói Ngu gia chúng ta xin lỗi nàng. Đây là có ý gì? Nàng ta một chân đạp hai thuyền, lại còn có ý muốn cắm sừng lên đầu ca ca, vì sao ngược lại phải là Ngu gia chúng ta xin lỗi nàng ?” Ngu Tương càng nói càng cảm thấy hoang đường, “xuy” một tiếng cười nhạo. Chỉ nghe tới câu ‘con người phải biết khoan dung độ lượng’, lão thái thái vừa mới thoáng buông lỏng cũng nhất thời nổi trận lôi đình, ném tràng phật châu xuống lớn tiếng chất vấn: “Ngu Diệu Kỳ, ngươi còn nhớ mình họ gì hay không?” “Tổ mẫu, con chỉ thấy Phù nhi tỷ tỷ đáng thương, nghĩ muốn nói sơ giúp nàng vài lời hay để cho nàng thuận lợi tìm một nhà chồng tốt, cũng coi như tích một chút âm đức*, tu cái kiếp sau……” Ngu Diệu Kỳ có ý dùng kinh Phật để giải vây cho mình. âm đức* âm công (âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ) “Ý ngươi là nói chúng ta để nàng từ hôn chính là tổn hại âm đức của mình sao? Ca ca cưới nàng,   đội nón xanh, làm rùa đen rụt cổ cả đời mới có thể tích một chút âm đức để kiếp sau tìm một thê tử hiền lương hả? Ngu Diệu Kỳ, đầu óc của ngươi bị bệnh rồi phải không ?” Ngu Tương nâng ta xoa xoa huyệt thái dương âm ỉ của mình. Lâm thị ngượng tới mức không ngóc nổi đầu, Ngu Diệu Kỳ lại biện bạch: “Đầu óc của ta thì có bệnh gì chứ ? Phù nhi tỷ tỷ vốn là bị ngươi chọc tới mức muốn treo cổ tự tử mấy lần, nếu ngươi  khôngchịu buông tha lần này, chẳng phải định bức bách nàng ấy đến chết sao?” Lão thái thái xoa bóp ấn đường, trầm giọng: “Được rồi, bớt nói mấy câu đi! Ngu Diệu Kỳ, ngươi đau lòng cho Thường Nhã Phù còn nhiều hơn đau lòng cho ca ca ngươi, rốt cuộc vẫn là kẻ được nuôi lớn ở bên ngoài, không bao giờ xem mình là người của Ngu gia. Nếu lần sau ngươi lại không chừa, vẫn cứ liên kết với người ngoài gây khó dễ cho Tương Nhi nữa, ngươi liền đi về thôn trang sống với mẫu thân ngươi đi, Ngu gia chúng ta không chấp nhận được kẻ “ăn cây táo, rào cây sung”.” Dứt lời nhìn sang cháu gái đang phẫn nộ, bất đắc dĩ xua tay: “Con muốn tính sổ với Thường Nhã Phù kiểu gì? Chỉ bằng với cái danh thanh xấu xa của con, nếu nói ra sự thật người ta còn cho rằng con cố ý nói xấu nàng ta, ai sẽ tin? Dù nói thắng, nhỡ người ta lại muốn tìm chết thêm lần nữa, con càng không thể phủi tội sạch sẽ .” Cách làm việc lần này của Thường gia cũng thật là ghê tởm, ngó thấy cái thanh danh xấu xí của Ngu Tương đã truyền xa, vì vậy nên mới dám đổ hết trách nhiệm lên trên đầu nàng. Lại bởi vì Ngu Tương đã đắc tội với rất nhiều quý nữ, những người này lập tức liền sinh ra lòng thông cảm bao dung với người đồng bệnh tương liên là Thường Nhã Phù, tệ hơn nữa chính là càng tăng thêm sự chán ghét với Ngu Tương. Nhờ vào đám người cổ động này, không bao lâu nữa Thường Nhã Phù sẽ có thể thuận lợi tìm được nhà chồng. Đây là muốn lấy cháu gái nhà mình ra làm đá kê kê chân mà chà đạp đây! trong lòng Lão thái thái bực bội, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra phương pháp giải quyết vẹn toàn. Ngu Tương thấy bà đau đầu, ôm cành tay bà lắc lắc mềm giọng an ủi, phải nói rằng mình sẽ tạm thời nhẫn nhịn, sẽ không gây chuyện, hầu hạ bà rửa cái mặt nằm nghỉ ngơi xong mới theo mẹ con Lâm thị đi ra ngoài. Nói đến nói đi còn không phải cố nén nhịn cơn giận này hay sao? Miệng đời đáng sợ, Ngu Tương lợi hại mức ấy nhưng có thể địch nổi trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn hay sao? Cũng chỉ là một con hổ giấy nhìn thì mạnh mẽ nhưng lại vô dụng mà thôi! Ngu Diệu Kỳ nghĩ thế, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười miệt thị. Ba người đi tới khúc giao nhau, đang muốn mỗi người đi một ngả, lại nghe Ngu Tương nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, đến viện của muội chơi một chút chứ?” Vẻ mặt Ngu Diệu Kỳ hơi chần chờ. “Thế nào? Sợ ta?” Ngu Tương nhướng cao một bên chân mày, dung nhan vốn đã diễm lệ giờ phút này lại càng mang khí thế vú lấp miệng em. Ngu Diệu Kỳ bỗng dưng cảm thấy mình lại thấp hơn nàng một cái đầu, lập tức cười: “Như thế nào, vậy thì liền đi thôi.” “Kì Nhi……” Lâm thị giữ chặt ống tay áo nàng khẽ lắc đầu. “Tỷ tỷ mấy tuổi rồi? Vừa rời khỏi mẫu thân thì ngay cả con đường nào cũng không biết đi phải không? Ta cũng không phải lão hổ, còn có thể ăn ngươi sao?” Ngu Tương che miệng cười khẽ. Ngu Diệu Kỳ phất tay với Lâm thị, dẫn theo hai đại nha đầu đi theo phía sau nàng. Đoàn người mới vừa tiến vào tiểu viện như chốn đào nguyên, Ngu Tương đã sai người đóng chặt cửa viện, lôi đai lưng Ngu Diệu Kỳ kéo nàng quỳ rạp trên mặt đất, một tay trói chặt hai cánh tay của nàng, một tay bóp lấy khuôn mặt mỏng manh của nàng, tươi cười âm trầm quỷ dị. Hai nha đầu đi theo quá sợ hãi, đang muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Đào Hồng cùng Liễu Lục đá một cái ngã ra sau, sau đó lại bị ghì chặt trên đất không thể động đậy. “Ngu Tương, ngươi muốn làm gì!?” Ngu Diệu Kỳ kinh hãi không hiểu chuyện gì, lời chất vấn phát ra từ trong miệng có phần bén nhọn ác độc. “Ta muốn làm gì, phải hỏi là ngươi muốn làm gì mới đúng! Hôm nay ngươi chủ động bước lên an ủi Thường Nhã Phù chính vì muốn xác thật lời đồn đãi ta khi nhục nàng ta phải không? Có một cô em chồng lợi hại như vậy, còn nữ nhi nhà ai dám gả vào Hầu phủ. Trước mắt bà nội còn chưa nhận ra, chờ sau khi suy nghĩ cẩn thận , nhất định sẽ tìm cách đuổi ta đi để chừa chỗ lại cho vị tẩu tử mới. Ta liền có thể biến khuất mắt ngươi? Ta đã làm gì chọc giận ngươi chứ hả?” Ngón tay đang bóp da mặt càng thêm dùng sức, đau đến mức Ngu Diệu Kỳ không thở nổi, nhưng nỗi hận thù tràn ngập trong lòng nàng ta không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể đỏ mắt nhìn chằm chằm. Ngu Tương cười lạnh: “Ngu Diệu Kỳ, nếu ngươi không tìm tội đi chọc ta, ta cũng sẽ không trêu chọc ngươi. Nếu ngươi cứ cứng rắn muốn đối đầu với ta, ta không thể không bỏ việc xé rách chiếc mặt nạ của ngươi ra.” Vừa nói vừa hung hăng bấm đầu ngón tay xuống da thịt. “Xin ngươi đừng bấm, ta sai rồi, ta chỉ là ghen tị ngươi được bà nội và ca ca sủng ái mới đối đầu với ngươi khắp nơi như thế. Sau này ta không dám nữa, cầu xin ngươi mau buông tay ra đi! nếu ngươi chịu thả ta, sau này ta nhất định sẽ yên phận, thấy ngươi liền tự động đi đường vòng, như vậy có được không? Được không?” Một nỗi đau đớn bén nhọn nói cho Ngu Diệu Kỳ biết, hai má của nàng đã sắp bị Ngu Tương bấm nát, nếu không nhanh chóng dùng thuốc, không chừng sẽ để lại vết sẹo. Nếu như thế, đời này còn ý nghĩ gì nữa? Người này làm sao có thể tiểu thư khuê các được, mà là còn hung hăng hơn cả tội phạm, ác độc hơn cả ác quỷ, nếu dám chọc nàng bực bội đến phát điên thì việc gì nàng cũng có thể làm được. Lúc này Ngu Diệu Kỳ mới hiểu rõ sợ là gì, vừa van xin vừa khóc rống lên, nước mắt rơi xuống miệng vết thương càng khiến nỗi đau da thịt thêm lợi hại, tới mức khiến nàng hoang mang lo sợ, lòng người đại loạn. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt giàn giụa, chật vật không chịu nổi, Ngu Tương mới cảm thấy tâm tình thư sướng, buông cánh tay và khuôn mặt nàng ra, đẩy nàng ra xa, rồi sau đó lấy khăn tay chậm rãi chà lau đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói:“Thế là được rồi. Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội song sinh cùng mẹ, tội gì phải khó xử lẫn nhau? Nếu ngươi thật sự ngoan ngoãn , ta tuyệt đối sẽ không động đến ngươi. Tốt lắm, tốt lắm, khóc cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi hả?” Ném khăn tay xuống, nàng vẫy tay với Đào Hồng đang ngồi dưới đất kèm chặt lấy Bảo Sinh: “Đi lấy lọ cao xóa máu bầm tử tinh đến đây.” Đào Hồng đồng ý, đạp Bảo Sinh một cái mới chịu chạy vào trong phòng. Bảo Sinh vội vàng đứng lên đỡ lấy chủ tử, khóc thút thít nói: “Tam, tam tiểu thư, người quá đáng lắm. Người xem…người bấm khuôn mặt của tiểu thư chúng ta thành như vậy, nếu Hầu gia cùng lão phu nhân hỏi đến……” Ngu Tương không chút để ý cắt lời nàng: “Được rồi, không cần ca ca và bà nội phải hỏi, nếu các ngươi cảm thấy ủy khuất thì cứ thoải mái đi tìm bọn họ cáo trạng, đi đi, đi đi, đã lấy thuốc đến rồi kìa.” Đào Hồng vội vàng chạy đến đưa bình thuốc ra cho Bảo Sinh còn đang nghẹn họng. Ngu Diệu Kỳ hận không thể cách thứ ác quỷ như Ngu Tương càng xa càng tốt, dùng ánh mắt ngăn hai nha đầu đang tức giận bất bình lại, bước chân rời đi có phần lảo đảo. Sau này nàng không bao giờ bước vào cái tiểu viện này nữa, tổng cộng vào hai lần, đã bị Ngu Tương uy hiếp hai lần, thật sự cứ như trải qua hai lần ác mộng. hết chương 91