Tiễn bước Lâm thị, đổi thành Ngu Tương và Ngu Tư Vũ cùng nhau lo liệu việc nhà, rốt cục Hầu phủ lại khôi phục những ngày yên tĩnh như xưa. Bốn ma ma giáo dưỡng dù sao cũng đi ra từ trong cung, ở lâu cũng sợ bị Hoàng hậu nương nương quên mất, thấy Ngu Diệu Kỳ an phận không ít liền vội cáo từ, trước khi đi còn cầm theo năm trăm cuốn nữ giới, tất cả đều là do Ngu Diệu Kỳ tự tay sao chép mỗi ngày. Từ đó về sau Ngu Diệu Kỳ liền thường xuyên ra khỏi phủ, nói là đi thăm Lâm thị. Nàng cứ như đã khôi phục lại bình thường sau một loạt đả kích kia, chẳng những sắc mặt hồng nhuận, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra ít thần thái sáng lán, hơn nữa sau mỗi lần thăm Lâm thị xong có thể liên tục trưng ra vẻ mặt tươi cười với người khác trong vài ngày. Ngu Tương phái người đi theo nàng, thấy nàng đi vào tiểu viện Lâm gia xong cũng không đi ra, sau đó cùng dần dần thả lỏng cảnh giác. Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, ánh nắng vàng rực rỡ xua tan hết những luồn gió lạnh lẽo, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa mai nở rộ. Ngu Phẩm Ngôn được hưu mộc (ngày nghỉ), giờ phút này đang đứng trước bàn vẽ tranh, vẽ một bức ngạo tuyết hàn mai đồ. Ngu Tương nằm trên chiếc giường mềm đối diện hắn, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết chí quái đọc say sưa. Ngu Phẩm Ngôn vẽ xong vài cánh hoa hoa mai liền mất hứng thú, đặt tờ giấy Tuyên Thành ấy sang một bên rồi lấy tiếp một tờ khác ra, liên tục liếc mắt nhìn về phía muội muội. Ngu Tương cảm nhận được tấm mắt chuyên chú của hắn, buông sách hỏi: “Huynh đang vẽ muội sao?” “Ừm, đừng lộn xộn.” Ngu Phẩm Ngôn cẩn thận điều chỉnh màu mực. Ngu Tương nháy mắt mấy cái, hình như đang nghĩ đến cái gì, nhanh chóng tháo châu sai trên đầu xuống, cởi bỏ búi tóc, buông xõa mái tóc đen của mình ra, sau đó lại đặt hai chân mình lại thành dạng dáng nằm nghiêng tuyệt đẹp, rút luôn chiếc tất dưới chân để lộ ra bàn chân ngọc khéo léo tinh xảo, một tay tự nhiên đặt bên hông, một tay nâng má, cười trong veo: “Vẽ muội như thế này này.” Dứt lời còn cảm thấy vẫn chưa đủ hoàn mỹ, nghĩ nghĩ một lát lại đẩy áo khoác ngoài xuống tận khủy tay, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà. Trong nháy mắt, một nha đầu xinh đẹp đáng yêu đã biến thành yêu tinh diễm sắc vô song, bàn tay cầm bút của Ngu Phẩm Ngôn không tự giác căng lại, chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, cây bút trong tay đã bị bẻ làm hai đoạn. Ngu Phẩm Ngôn bất đắc dĩ đỡ trán, ném luôn cây bút hỏng ấy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng bước chân qua, trong giọng nói trầm thấp lộ ra mùi dục vọng nồng đậm: “Tương Nhi, bộ dạng muội thế này làm sao ta có thể vẽ? Hiện giờ ta nghĩ chỉ muốn hôn muội.” Khi nói chuyện, đôi môi cũng không ngừng tới gần. “Chúng ta hôn xong rồi hãy vẽ, vẽ đôi môi sưng đỏ của muội đi, nhất định sẽ đỏ hồng đẹp như mận đào.” Ngu Tương cười duyên khanh khách, vươn đầu lưỡi liếm liếm làn môi mỏng mà tươi đẹp của huynh trưởng. Cũng không ngờ sau khi lộ tâm ý ra muội muội lại có thể nhiệt liệt như lửa thế, ngay cả thánh nhân đến đây cũng sợ là không thể kìm nén, Ngu Phẩm Ngôn thấp giọng rên rỉ, sau đó hung hăng cắn đôi môi của tiểu yêu tinh…… Ngu Tương khẽ cười ôm hắn cổ, trong nháy mắt hai người đã lăn lộn trên giường mềm phập phồng dây dưa. Bên trong vốn có đốt địa long, lúc này độ ấm cao hơn bên ngoài rất nhiều, dường như có thể toát ra cả những đốm lửa nhỏ. Đào Hồng Liễu Lục canh giữ ngoài cửa, nghe thấy tiếng mút nước chậc chậc bên trong thỉnh thoảng truyền ra, biểu tình sớm từ thẹn thùng đã chuyển thành chết lặng. Đối diện với biểu tình chết lặng của các nàng là những thị vệ trông coi thư phòng đang đứng thẳng tắp ở cách đó không xa, ngay cả đuôi lông mày cũng không nhúc nhích. Đúng tại lúc này, một tên thị vệ vội vàng chạy từ ngoài viện bước vào, đi tới trước cửa mới nửa quỳ hành lễ: “Hầu gia, đã tìm được Khổ Tuệ đại sư rồi! Lúc này đã được chúng ta hộ tống trở về, ngày mai là có thể đến kinh.” Trong thư phòng im lặng một lát, không lâu sau, Ngu Phẩm Ngôn đẩy cửa phòng đi ra, trầm giọng hạ lệnh: “Chuẩn bị ngựa, bản hầu tự mình đi đón ngài ấy.” —————————————- Nói Khổ Tuệ đại sư được hộ tống trở về, không bằng nói bị áp giải trở về thì đúng hơn. Vì muốn chữa trị cho muội muội, có thể nói Ngu Phẩm Ngôn đã lo lắng hết lòng, phái rất nhiều thị vệ đến Thiên Trúc, Xiêm La, Nam Dương tìm người, lộ phí tốn kém trong vòng năm năm này đã là một con số khổng lồ. Cũng may công sức không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tìm được Khổ Tuệ đang tiến tu ở Thiên Trúc, không nói hai lời liền khiêng người lên tàu nhanh chóng hồi kinh. Khổ Tuệ năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu, tuy rằng do Khổ Hải tự tay nuôi lớn, nhưng ngày thường lại nghiên cứu y thuật nhiều hơn cả phật hiệu, vì một câu “tu vi không đủ” của Khổ Hải mới xa độ lấy kinh nghiệm. Lúc đến Thiên Trúc lại bị y thuật dị quốc hấp dẫn, quên luôn tu hành, chính vì vậy nên tâm tình không thể viên dung như Khổ Hải được. Trong lòng Khổ Tuệ có chút không ngờ, dọc theo đường đi nhiều lần hỏi thăm, biết được người bắt mình là Vĩnh Nhạc Hầu, được xưng là người gian ác, bình sinh giết người như ma, tạo sát nghiệt vô kể, từ đó phần không ngờ liền biến thành kháng cự. Tới Trấn Quốc Tự, nghe Ngu Phẩm Ngôn khẩn cầu một phen xong, hắn liền cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. Ngu Phẩm Ngôn ôn tồn hỏi: “Đại sư, phải làm thế nào người mới bằng lòng chữa trị cho xá muội? Dù là gì thì Ngu Phẩm Ngôn ta cũng sẽ làm được, không gì là không thể.” Khổ Tuệ ngâm tụng một đoạn kinh Phật, sau đó lại trợn mắt mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay giờ tý, ngươi chỉ mặc một bộ quần áo đơn, từ những bậc thang hiểm trở dưới chân núi thực hiện động tác ba quỳ chín lạy trên mỗi bậc thang, nếu đi được tới trước cửa chùa, bần tăng sẽ suy xét thỉnh cầu của ngươi.” Trấn Quốc Tự ở đỉnh núi, có một con đường xe chạy bao quanh núi, cũng có một con đường bậc thang hiểm trở mà các tiều phu thường đi. Đi đường xe chạy phải mất nửa canh giờ, nếu đi từ con đường bậc thang hiểm trở ấy thì phải mất một canh giờ, lại còn muốn làm động tác ba quỳ chín lạy trên mỗi bậc thang dốc đứng, có thể hiểu được mức độ gian nan khó khăn của việc này. Một phen giày vò như thế, chỉ sợ dù Ngu Phẩm Ngôn có làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi. Thị vệ đứng lặng hai bên không nhịn được lập tức rút đao chĩa về phía này, Khổ Tuệ lại nhắm mắt, thấp giọng tụng phật. Ngu Phẩm Ngôn xua tay, lệnh cho thị vệ thu đao lại, chắp tay nói: “Đại sư, chúng ta một lời đã định.” Lập tức vội vàng xuống núi. Trở về Hầu phủ, hắn cũng không nói cho ai lời nào, nhìn chằm chằm muội muội đang ngủ say, nằm bên cạnh nàng đến giờ tý liền lặng lẽ rời đi, chỉ mặc một kiện áo trắng đơn bạc, từ chân núi ba quỳ chín lạy chậm rãi tiến về phía đỉnh núi. Bất tri bất giác, màn trời tối đen đã hơi lóe ra tia sáng, trên sợi tóc của hắn đã dính đầy những giọt sương mai trĩu nặng, lớp vải y phục dưới đầu gối vì ma sát quá nhiều mà rách nát hoàn toàn, lộ ra vùng đầu gối xanh tím không chịu nổi. Đi theo phía sau hắn, đám thị vệ đã sớm rơi lệ đầy mặt, không ngừng nói: ‘Hầu gia, để cho thuộc hạ nâng người dậy đi!” Hắn lại mắt điếc tai ngơ, cho đến khi mặt trời mới lên, rốt cục cũng đã đến trước cửa Trấn Quốc Tự. Khổ Tuệ lại tránh mặt không xuất hiện, chỉ sai một cái tiểu sa di đi ra nói: “Thí chủ giết chóc quá nặng, tội nghiệt khó tiêu, mời ngày mai tiếp tục.” “Tên đầu trọc, ngươi đang nói cái quái gì!?” cả bọn thị vệ đều nổi giận rút bội đao ra. Ngu Phẩm Ngôn lại chỉ khoát tay áo, lạnh nhạt đứng dậy. Quỳ, cho dù Khổ Tuệ muốn hắn quỳ bao nhiêu lần đi nữa, cho dù có san bằng cả những bậc thang hiểm trở ấy cũng được, nhất định hắn cũng phải làm để có thể chữa khỏi cho muội muội. “Hầu gia, coi như thôi đi!” Một tên thị vệ trong đó cắn răng gầm nhẹ. Nếu mỗi ngày đều bị đày đọa như vậy, hai chân Hầu gia còn không bị phế luôn hay sao? Ngu Phẩm Ngôn đột nhiên quay đầu, hai mắt đều là màu đỏ: “Bản hầu không muốn nghe thấy câu này lần thứ hai!” Sự việc liên quan đến cả cuộc đời Tương Nhi, làm sao có thể bỏ qua như vậy! Thị vệ bị ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn quét qua người, nhất thời câm như hến, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau: “Đúng vậy, coi như thôi đi!” “Tương Nhi, sao muội lại tới đây?” Ngu Phẩm Ngôn muốn bước lên đón nàng, nhưng đôi chân đã cứng ngắc không thể động đậy. Ngu Tương được Đào Hồng Liễu Lục đẩy đến trước mặt hắn, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay giữ chặt vạt áo hắn, kéo hắn quỳ rạp xuống đất, Một tiếng “bụp” trầm đục vang lên khiến người ta nghe thấy cũng phải đau đớn. Cả bọn thị vệ đều lộ ánh mắt oán giận, lại giận mà không dám nói gì. Chọc Hầu gia thì không tới nỗi nào, nhưng tuyệt đối đừng chọc đến Tương Nhi tiểu thư. Ai mà không biết Tương Nhi tiểu thư là mạng sống của Hầu gia. Ngu Tương vuốt ve sườn mặt nhầy nhụa mồ hôi của hắn, nở nụ cười xinh đẹp mà quỷ dị: “Đau không?” Không đợi huynh trưởng trả lời, nàng lại tiếp tục nói: “Trái tim của muội còn đau hơn đầu gối của huynh gấp nhiều lần! Nếu để chữa khỏi chân của muội mà bắt phải đổi lấy đối chân của huynh, thì thà muội bị liệt luôn cả cuộc đời này! Nếu ngày mai huynh còn dám tiếp tục, muội liền tự tay chặt luôn đôi chân này của mình, huynh có tin hay không?” Nàng đưa tay lấy một thanh chủy thủ từ tay vịn xe lăn rồi dùng sức đâm một đao lên đầu gối của mình, một dòng máu ấm áp lập tức tràn ra nhuộm đỏ một mảng trên làn váy. Đào Hồng Liễu Lục sợ tới mức hét lên một tiếng sợ hãi, bọn thị vệ cũng đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc không thôi, trong lòng không hẹn mà thầm nghĩ: Khó trách Hầu gia yêu sủng tam tiểu thư như thế, thì ra cả tam tiểu thư cũng có thể không màng tính mạng mình vì Hầu gia. Không sai, nàng là người tốt đẹp khó gặp trên đời. Động tác của Ngu Tương thật sự quá nhanh, lại thêm việc cơ thể này đã quỳ một đêm nên hơi cứng ngắc, Ngu Phẩm Ngôn không thể ngăn cản đúng lúc, sau khi đoạt lấy chủy thủ trong tay nàng mới hổn hển rống giận: “Muội làm cái gì vậy? Điên rồi sao!” “Đau lòng sao? Có thể so sánh với tâm trạng của muội khi thấy huynh quỳ trên mặt đất lúc này hay sao?” Ngu Tương càng khuấy động miệng vết thương, khiến máu càng chảy nhiều hơn, nén lệ ra lệnh: “Giờ huynh lập tức theo muội trở về, sau này không cho huynh đến đây nữa, có nghe không? Bằng không muội lập tức phế bỏ hoàn toàn hai chân mình!” Vừa nói vừa đẩy thương Đào Hồng cùng Liễu Lục đang cấp tốc băng bó vết thương cho mình ra. Ngu Phẩm Ngôn không có biện pháp nào với nàng, chỉ có thể kéo vạt áo buộc chặt miệng vết thương của nàng lại rồi thỏa hiệp: “Nghe rồi, chúng ta mau về nhà thôi.” Ngu Tương vừa lòng, dùng sức xoa nắn mu bàn tay của hắn, sau đó giương giọng hô to trước của Trấn Quốc Tự: “Khổ Tuệ, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi muốn huynh trưởng của ta buông gươm đao tẩy trừ sát nghiệt, nhưng ngươi có biết nếu huynh ấy không khổ chiến ở biên thuỳ bảo vệ quốc gia, sẽ có bao nhiêu dân chúng Đại Hán lâm vào cảnh sống trong chiến hỏa, máu chảy thành sông? Không có huynh ấy trừng trị tham quan, sẽ có bao nhiêu người chịu hàm oan không rõ, không có cửa lên trời xuống đất. Huynh ấy lấy sức lực của một người để bảo vệ tính mạng của ngàn ngàn vạn vạn dân chúng, rốt cuộc là huynh ấy sát nghiệt hay tạo công đức đều có Phật tổ phán xét suy luận, chưa tới lượt ngươi bình phán đâu! Huống hồ, người bị tàn phế cũng là ta, cần y cũng là ta, có cứu hay không đó là suy nghĩ của ngươi, có liên quan gì đến ca ca ta? Suốt ngày không hề trải qua việc gì, liền thấy mình là thánh hiền. Suốt ngày gặp quá nhiều chuyện, liền đau thương cho cả trời đất. Khổ Tuệ, ngươi đi con đường của thánh hiền nhưng lại không biết đau thương cho đất trời, sau này dù có làm bao nhiêu việc thiện, độ bao nhiêu khổ ách cũng không thể bù lại, mau chóng quay lại Thiên Trúc tu thêm mấy chục năm nữa đi!” Dứt lời quay sang phất tay với bọn thị vệ: “các ngươi nâng Hầu gia lên xe ngựa đi!” Thị vệ đồng ý, vội vàng nâng chủ tử đi ra đến chiếc xe ngựa đã chờ lâu. Ngu Tương vừa được Đào Hồng cùng Liễu Lục ôm lên xe, chỉ thấy Khổ Tuệ nhanh chóng bước ra la lớn: “Thí chủ, xin dừng bước……” Những lời nói của Ngu Tương tựa như con dao nhỏ cứa vào trái tim hắn, khiến hắn xấu hổ không chịu nổi, hối hận không kịp. Đầu gối của ca ca đã bị thương thành như vậy, làm sao Ngu Tương có tâm trạng ở lại, lớn tiếng quát lớn hối thúc xa phu nhanh chóng chạy về cứu người. Khi xe ngựa đã thay đổi phương hướng mới xốc màn xe lên, nâng ngón tay giữa (ngón tay thối) hướng về phía Khổ Tuệ đang mang vẻ mặt xấu hổ phía sau. “Đây là ý gì?” Trơ mắt nhìn xe ngựa đi xa, Khổ Tuệ quay đầu lại hỏi sư huynh vừa bước chân ra. Khổ Hải sờ sờ cái đầu trụi lủi, đoán: “Chắc là ý nói tu vi của đệ không đủ, nếu không nàng phải dựng thẳng ngón cái mới đúng. Sư đệ, khổ tu ở Thiên Trúc năm năm, đệ vẫn là không rõ sao? Thế gian này, khắp nơi đều là phật, hết thảy chúng sinh, mỗi người đều là phật, đệ không nên lấy ác niệm để cứu độ nhân thế, lại càng không nên vì giận chó đánh mèo mà cự tuyệt người khác, vài năm tu hành này của đệ đã uổng phí. Huống hồ không phải đệ khổ học y thuật chính là vì muốn tế thế cứu dân sao, vì sao lại không thể cứu Ngu thí chủ? Đệ hẹp hòi quá.” “Sư huynh giáo huấn rất đúng, sư đệ thật hổ thẹn. Nhưng việc đã đến nước này, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Khổ Tuệ cười khổ. “Ta lập tức sai một tiểu sa di đi gửi bái thiếp cho Ngu thí chủ, nể tình mặt mũi của ta, có lẽ nàng sẽ quay lại.” Khổ Hải chăp hai tay, niệm một câu ‘a di đà Phật’. Vốn là người khác cầu xin mình chữa trị, bây giờ lại thành mình cầu mong người khác được chữa trị, Khổ Tuệ thật sự có chút bất đắc dĩ .