Diệp thị. Đỗ Trúc Doanh đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Diệp Ngọc Phong, rút kinh nghiệm chuyện lần trước tâm tình anh ta không biểu lộ ra ngoài thái quá như trước nữa. “Chủ Tịch...” “Sao?” Sự chú ý của Diệp Ngọc Phong đều đặt hết trên đống giấy tờ trên bàn làm việc, một chữ dư thừa cũng không có. “Đã...đã có tin từ đội cứu hộ.” “Họ nói thế nào?” Ông vẫn không ngẩng lên. “Cảnh... cảnh sát...” Diệp Ngọc Phong nhíu mày, lúc này mới chịu dừng bút, ngẩng đầu lên: “Tôi đang hỏi tin của đội cứu hộ cậu nhắc đến cảnh sát làm gì?” “Là...là phía bên cảnh sát báo cho chúng ta.” “Anh báo cảnh sát sao? Tôi có nói anh làm vậy sao? Họ nói gì?” Diệp Ngọc Phong bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, bất giác nhướn mày. “ Không, thưa chủ tịch, là bên đó chủ động liên lạc với chúng ta. Họ nói rằng...họ phát hiện ra thi thể của một nhân viên cứu hộ trong khu rừng cách tòa lâu đài cổ đó không xa.” * CẠCH* Cây bút trên tay Diệp Ngọc Phong rơi xuống. Đỗ Trúc Doanh lén nhìn sắc mặt ông tiếp tục báo cáo, mồ hôi lạnh lúc này đã túa ra ướt trán: “Nghe nhân viên giám định nói thì người này chết vì bị rút cạn máu, do hai vết thương nhỏ như vết cắn ở cổ chỗ động mạch cảnh. Lúc được tìm thấy cái xác đã trở nên khô quắt.” Sắc mặt Diệp Ngọc Phong hết xanh rồi lại tím cuối cùng thì trở nên trắng bệch. Ông ngả người dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. “Chuẩn bị đi!” Đang im lặng Diệp Ngọc Phong bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong văn phòng. “Chuẩn bị gì cơ ạ?” Đỗ Trúc Doanh nãy giờ đứng đó suy nghĩ không biết có nên đi hay không, giật mình bởi giọng nói của ông. “Đến khu rừng đó, tôi muốn xem xét thử.” “Vâng.” Với kinh nghiệm tích cóp được khi làm việc bên cạnh Diệp Ngọc Phong, Đỗ Trúc Doanh biết cho dù nguy hiểm cũng không nên mở miệng can ngăn ông chủ. Chỉ lẳng lặng bước ra ngoài. Anh ta phân vân không biết có nên gọi cho Diệp Lam Phi hay không. Biệt thự của Diệp Lam Phi bên sườn núi. Diệp Lam Phi gõ cửa phòng dành cho khách mãi không thấy Liêu Trúc Hàn ra mở cửa, nghĩ rằng cô vẫn đang ngủ nên cũng không quấy rầy mà đi xuống bếp làm đồ ăn sáng. Tuy Diệp thị là một tập đoàn lớn nhưng Diệp Lam Phi lại thích ở một mình tự làm công việc nhà mà mình cho là hứng thú này. Bữa sáng được hoàn thành anh vẫn không thấy cô xuống lầu nên chạy lên gọi, định bụng nếu không mở cửa sẽ tự mình vào nên cầm theo chìa khóa phòng luôn. Qủa nhiên gõ cửa mãi mà cô không chịu mở, anh đành lấy chìa khóa ra mở, nhưng khi bước vào phòng lại không thấy bóng dáng cô đâu, cửa đi ra ngoài ban công không khóa, rèm cửa bay phấp phới. Anh bước ra ban công lẩm bẩm: Không phải là nhảy xuống từ đây chứ, cửa chính đàng hoàng sao không đi. Một cô gái thú vị! Ánh mắt anh lấp lánh ý cười không hề che dấu, chợt ngẩn người, tai sao mình lại cười vì hành động ngớ ngẩn của một cô gái? Có lẽ hoặc đó là do chuyện này khá buồn cười hoặc đầu óc anh...có vấn đề. Nhưng theo tình cảnh này tôi nghĩ là trường hợp thứ hai. “Sẽ nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại cô gái ạ.” Nhưng... ...bằng cách nào??? Và khi nào. Anh cũng không biết. Chỉ là, anh có cảm giác như vậy. ---------------------------Tôi là đường phân cách bị hút máu-------------------------------------------- Khu rừng phía đông tòa lâu đài cổ. “Chủ tịch lại đây xem này!!!” “Có chuyện gì sao?” “Ở đây có vết máu khô, còn có cả một ít đồ của nhân viên cứu hộ nữa.” Diệp Ngọc Phong đi tới người lúc nãy liền đưa vật mình đã nhặt được cho ông, đó là một ít đồ chuyên dụng của đội cứu hộ bên trên còn dính chút máu điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến việc bọn họ có thể đã gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn. “ Cái này?” Diệp Ngọc Phong cầm lấy đồ mà nhân viên nọ đưa cho không khỏi rơi vào trầm tư. “Đi lần theo vết máu thử xem sao có thể sẽ tìm được ai đó hoặc đồ vật gì đó.” “Vâng.” Đoàn người tiếp tục đi trên đường chỉ rải rác vài vệt máu nhỏ nhưng đủ để họ xác định được rằng mình đi đúng hướng. Họ đi được một đoạn khá xa thì phát hiện ra một thi thể khô quắt nằm dưới gốc một cây đại thụ. Hai mắt trợn trừng như phải trải qua điều gì đáng sợ lắm. Vẫn là vết cắn nơi cổ. Đích xác đó chính là một thành viên của nhóm chuyên gia nghiên cứu đượcDiệp Ngọc Phong mời về. Mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp áo, không ai bảo ai, những người chứng kiến cái xác đều hoảng loạn không biết mình có khả năng sẽ giống như người này hay không. Họ bắt đầu cảnh giác, nhìn quanh quất xung quanh không ngừng, sợ rằng thứ đáng sợ đó có thể nhảy ra bất cứ lúc nào và tấn công họ. Duy chỉ có Diệp Ngọc Phong là suy nghĩ rất lung, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ông thật sự rất tò mò muốn biết. Ông không tin trên đời này có quỷ hút máu. Đoàn người rời khỏi khu rừng lúc trời về chiều, dĩ nhiên là phải khiêng theo thi thể đã phát hiện được trong rừng. Ai cũng cảm thấy may mắn vì không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nào ai biết có một đôi mắt sâu thẳm vẫn đang nhìn chằm chằm họ. Phải, đó là Liêu Trúc Hàn, lúc nãy cô từ trong tòa lâu đài cổ đi ra, định đi tìm một con mồi nào đó nhưng lại bất ngờ chạm mặt họ, cứ nghĩ sẽ vớ được miếng mồi ngon, ai ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Ngọc Phong thì cô lại sững sờ. Giống! Phải nói là rất giống, khuôn mặt này thực giống với người hôm trước cô đã gặp ở biệt thự bên sườn núi. Nói cách khác, cô có ngốc đến đâu cũng có thể suy diễn ra rằng người này và anh ta chí ít có một chút quan hệ. Bởi vậy tuy rằng cũng có khả năng chỉ là người giống người, cô cũng lại chọn bỏ qua cho những người này. Chỉ là sau khi họ rời đi rồi cô mới suy nghĩ đến một chuyện. Bản năng khát máu, lạnh lùng của một vampire trong cô đâu mất rồi? Tại sao lại dễ dàng buông tha cho con mồi của mình như vậy??? Ây da, thật khó hiểu mà. Cô vỗ vỗ trán mình cuối cùng bỏ qua câu hỏi mà bản thân không trả lời được. Xoay người đi về phía tòa lâu đài. Đành nhịn đói một đêm vậy, ai bảo ngu ngốc đi buông tha thứ thức ăn mình yêu thích nhất. Dù sao cũng đã rồi không lẽ giờ đuổi theo người ta đòi hút máu, về chuẩn bị một chút vậy, mai, chỉ ngày mai thôi cô sẽ trà trộn vào sống trong thế giới của con người, sẽ ăn no thỏa thích với lượng máu me không giới hạn. Hà Hà.