“ Đứng lại!!!” Liêu Trúc Hàn giật mình suýt đánh rơi khay cơm. Cô ngượng ngùng nhìn mọi người xung quanh rồi ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi. Bây giờ cô thực sự không dám ngẩng mặt lên nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm thôi mà cô cũng cảm nhận được biết bao ánh mắt thù địch đang hướng về phía mình rồi. Hai người kia thì vẫn chẳng biết thương tiếc cho cô gì cả, cứ tiếp tục đấu võ mồm gây sự chú ý. Đang cắm đầu cắm cổ ăn, cô chợt nhận thấy hai người kia đã im lặng liền tò mò ngẩng lên. Sáu mắt nhìn nhau, nhất thời khiến cô không phản ứng kịp. Uy, bọn họ kia là vì sao hướng cô nhìn chằm chằm như vậy a, mà ánh nhìn đó hình như có đôi chút thương hại a. Thực tế quả nhiên trêu người, hai người kia vốn đang đấu võ mồm thì cảm thấy bên cạnh sao lại tĩnh lặng như vậy, đáng lẽ cái người nào đó phải đứng ra can ngăn chứ. Ai ngờ vừa quay sang thìu lại nhìn thấy một màn Liêu Trúc Hàn đang cúi đầu ăn ngấu nghiến giống như đã mấy ngày rồi chưa ăn cơm vậy. Cho nên liền mới có một màn ánh mắt đau xót kia, chỉ tiếc bạn Hàn này năng lực có thừa nhưng đầu óc có hạn, lại lí giải đạo ánh mắt đó là đang thương hại cô. Hai người kia nhìn nhìn khay cơm của mình một cái rồi dứt khoát gắp thịt bò trong đó sang cho cô, còn từ tốn nói: “ Ăn đi, cho lại sức.” Tức thì hàng chục đạo hàn quang loạt xoạt bắn về phía Liêu Trúc Hàn khiến cô không khỏi dựng tóc gáy. Mặt khác, bên cạnh cô hai vị đại thần lại tiếp tục đấu đá, nhưng lần này không phải là đấu võ mồm nữa mà là đọ mắt. Hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trừng qua trừng lại. Liêu Trúc Hàn bất lực nói nhảm một câu: “ Hai người không thể ăn một bữa cơm trong hòa bình sao?” Ai ngờ lời vừa thốt ra hai người kia liền quay phắt sang nhìn cô, khiến cô giật mình. Cứ tưởng sẽ bị quạt một trận, ai ngờ bọn họ lại đáp ứng. Và thế là hai người kết thúc chiến tranh, im lặng ngồi ăn cơm. Sau đó…không có sau đó. Bỡi lẽ cả ta và nàng ấy đều không dám nhớ tới tình cảnh lúc ấy, thái độ lúc ấy của quần chúng nhân viên đối nàng a. Sau lần ăn cơm này Liêu Trúc Hàn tự nhủ bản thân phải rút kinh nghiệm, không bao giờ được dính dáng tới hai người đó nữa, nhất là khi ăn cơm, và cũng không thể để hai người họ chạm mặt nhau mà còn có mình kẹt ở giữa. Giờ nghỉ trừa của vài vài vài hôm sau. “ Vật nhỏ, đợi lát.” Liêu Trúc Hàn liếc ngang liếc dọc thấy không có ai rồi mới dừng lại. “ Anh hai à, anh lại muốn gì nữa đây?” “ Ai da, đừng như vậy mà. Người ta sẽ đau lòng đó.” “ Rốt cuộc là anh muốn gì? Không có gì thì tôi đi đây. Giờ nghỉ trưa đã chẳng được bao nhiêu mà còn quấy rầy người ta.” “ Ế, em chưa ăn cơm sao, vậy chúng ta cùng đi ăn đi, đùng lúc anh cũng chưa ăn cơm.” Cô lại một lần nữa liếc ngang ngó dọc xem có ai ở đây không thì đã bị Đình Lâm kéo đi, vừa đi anh ta vừa càu nhàu. “ Sao vậy? Đi cùng anh em xấu hổ lắm sao?” “ Đúng vậy.” Anh bó tay luôn. ----------------------------------Tôi là đường phân cách ăn cơm chung---------------------------------- Thời gian cứ thế trôi, mọi thứ đều theo nhịp điệu cuộc sống mà diễn ra bình thường. Phải! Sẽ diễn ra bình thường nếu bọn họ không xuất hiện. Chuyện là Boss Diệp của chúng ta hôm nay ra ngoài tiếp mấy vị khách là đối tác của công ti từ nước ngoài tới. Mọi việc vô cùng suôn sẻ thuận lợi khiến tâm trạng của anh lần đầu tiên trong tháng có chuyển biến tốt, anh nhanh chóng về công ti mời Liêu Trúc Hàn ăn cơm cũng như để giải quyết khúc mắc của mình. Nhưng nào ngờ vừa về đến cửa đã nhìn thấy cô cùng tên đáng đánh nào đó cười cười nói nói đi vào nhà hàng đối diện công ti. Nhất thời máu nóng dồn lên não, anh cũng chẳng thèm phân tích xem tâm trạng của mình là như thế nào, khí thế như muốn bắt gian theo sau hai người họ. Đứng ngoài nhìn vào, anh lại càng điên hơn khi thấy vị trí họ ngồi là vị trí mà lần đầu tiên anh và cô ăn cơm cùng nhau, đã thế Đình Lam còn thân mật kéo ghế cho cô nữa chứ. Đáng ghét. Anh ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì làm vậy chứ. Hai người bên trong kia chẳng hề hay biết có người đang nhìn mình, Đình Lam đùa cợt cứ đùa cợt, Liêu Trúc Hàn hôm nay tâm trạng vui vẻ cũng hùa theo anh ta khiến ai kia càng nhìn càng chán ghét. Đột nhiên Đình Lam đứng dậy chạy qua chỗ Liêu Trúc Hàn ngồi. Cô đang ngạc nhiên vì hành động này thì thấy anh sáp lại, chống khủy tay lên mặt bàn, đối diện với mặt của cô mà kề sát. Đang định đẩy anh ra thì lại nghe thấy một câu nói khó hiểu của anh. “ Tiểu Hàn Hàn, em định bao giờ thì hồi phục đây.” Liêu Trúc Hàn ngớ người. Anh đang nói gì vậy. Đang mải suy tư thì cô bị ai đó kéo dậy khỏi ghế rồi lôi đi tuồn tuột quên cả phản kháng. Ây, còn làm sao nữa, Boss nhà mình đứng đối diện Liêu Trúc Hàn nên không nhìn rõ, vừa nhìn thấy Đình Lam áp mặt lại gần thì tưởng là họ hôn nhau, anh nổi cơn ghen, không thèm nhìn cho kĩ liền bước hai bước một tới kéo chị nhà vẫn còn ngơ ngác đi. Đến chỗ đỗ xe cuối cùng người chậm tiêu nào đó cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, liền hỏi một câu xanh rờn. “ Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?” Diệp Lam Phi mặt đen lại, thì ra nãy giờ cô không thèm chú ý đến sự tồn tai của mình. Nhất thời khí lạnh toàn thân phát ra khiến người trước mặt rụt cổ lại. Bực tức đem cô đẩy vào trong xe, chính mình cũng an ổn tại ghế lái. Anh không thèm cho cô nói thêm một lời nào nữa mà cúi xuống tìm môi cô. Có chút gì đó ngọt ngào. Kết thúc nụ hôn chưa đầy năm giây, anh đột nhiên hỏi một câu khiến cô dở khóc dở cười. “ Hôm nay cô ăn kẹo à.” Má mi a, hôm nào cô chẳng ăn kẹo. Chợt nhận thức mình đang ở trên xe người ta mà lại không biết đi đâu, cô liền hỏi: “ Tổng giám đốc, chúng ta đi đâu vậy?” “ Siêu thị.” “ Hả? Siêu thị? Sao lại là siêu thì?” “Cô bị ngốc à! Đến siêu thị đương nhiên để mua thức ăn.” “ Mua thức ăn? Mua thức ăn để làm gì?” Người nào đó ngơ ngác hỏi lại “ Đem đến nhà tôi.” Kẻ còn lại cũng kiên nhẫn đáp lời. Thế nhưng hình như cô không có ý định thoi suốt. “ Đem đến nhà anh? Vậy có nghĩa là anh đi mưa thức ăn cho mình đúng không? Vậy kéo tôi theo làm gì?” Có vẻ như sức chịu đựng của anh đã max, bực dọc tuôn một tràng ra. “ Đúng là tôi đi mua thức ăn về nhà, nhưng không phải cho mình tôi ăn. Hơn nữa cô phải đi theo để xách đồ cho tôi.” Bản tính tò mò bắt đầu nổi lên, đúng là gần mực thì đen, cô thực sự đã lây bệnh tám của mấy bà thím bát quái trong công ti rồi. “ Hửm, còn có người khác sao? Là ai vậy, có phải là tiểu mỹ nữ hôm trước không?” “ Không phải.” “ Chứ là ai?” “ Là cô.” “ À.” Cô gật đầu ra chiều đã hiẻu sau đó lại giật thót mình.” Cái gì!!! Sao lại là tôi?” “ Không là cô thì là ai? Hửm?” Bạn nhỏ nhà mình bị đánh bại như vậy đó. Liêu Trúc Hàn ngoan ngoãn đi theo Diệp Lam Phi đến siêu thị, ở đó cái gì cũng mới lạ a. Cô cun cút đi đằng sau Diệp Lam Phi còn anh thì vừa đẩy xe vừa chọn đồ. Mấy bà chị trong siêu thấy trai đẹp thì mắt lóe sáng, lại còn không quên nói cô tốt số, có được người bạn trai thương yêu chiều chuộng như vậy nữa. Sở dĩ có tình cảnh này là vì Liêu Trúc Hàn cô chỉ biết ăn không biết nấu, còn Diệp Lam Phi thì vừa biết nấu vừa biết ăn. Hồi nhỏ mẹ anh đã từng nói với anh rằng, sau này lớn lên con cho dù có trở thành một người đàn ông ưu tú hay không thì con cũng nhất định phải biết nấu ăn và hãy nấu cho người mà con yêu thương để cô ấy cảm nhận được tâm ý mà con dành cho cô ấy. Lúc đó, tuy anh không hiểu tại sao mẹ lại nói như vậy, nhưng anh luôn nghe lời mẹ và anh còn thấy cha anh biết nấu ăn, ông cũng thường nấu cơm cho cả gia đình, những khi đó anh cảm thấy rất vui rất hạnh phúc. Vậy nên sau này anh cũng đã đi học nấu ăn. Tuy niên anh vẫn chưa bao giờ nấu một bữa cơm cho bất kì ai ăn chứ đừng nói là một cô gái. Lần này thì…Quay trở về từ dòng hồi ức, Diệp Lam Phi phát hiện cái người vẫn lẽo đẽo theo mình đang tụt lại phía sau với khoảng cách dần xa. Không biết lại làm sao nữa. Anh quay đầu lại thì thấy cô đang chăm chú nhìn thứ gì đó trên giá bèn hiếu kì bước lại xem xét. Anh vừa lại gần thì cô quay sang nói với anh một cách hồn nhiên. “ Tổng giám đốc, tôi muốn ăn thủy tiên.” Anh giật mình. Sống trên đời hơn hai mươi năm lần đầu tiên anh thấy có người nói muốn ăn thủy tiên a. Thứ đó làm sao ăn được, hơn nữa sao người ta lại bày thủy tiên ở quầy rau củ quả được. Thấy anh liếc nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ như nhìn người sao Hỏa tới thăm Trái Đất, cô hỏi anh. “ Tổng giám đốc, sao vậy, không được thì thôi, sắc mặt anh có cần phải khó coi thế không?” Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn đống hành tây trên quầy, rồi chỉ tay, nghi hoặc hỏi cô. “ Ý cô là cái này?” Cô gật đầu lia lịa. “ Phải.” Thấy ánh mắt anh nhìn mình lạ hơn, cô nghi ngờ hỏi. “ Chẳng lẽ không phải?” “ Phì…” Trời đất chứng giám. Anh thực sự không nhịn được nữa rồi, sao trên đời này lại có người có thể nhầm lẫn hành tây với củ thủy tiên được chứ. “ Sao vậy? Sao anh lại cười?” “ Liêu Trúc Hàn, cô thực sự không biết đây là gì sao? Cô là ngốc thất hay đang giả ngốc thế?”