Buổi sáng học bốn tiết, Từ Xán ngủ đến thiên hôn địa ám (1). Thật kỳ lạ, ở chốn đông người như vậy mà anh vẫn có thể ngủ vô cùng an tâm. Buổi chiều, anh vừa nhìn lên bảng chép bài, vừa quay sang nói chuyện câu được câu không với bạn cùng bàn là Vũ Phi. Tan học thì lại mượn vở để chép bài học lúc sáng. Vũ Phi tựa đầu trên bàn, nhìn Từ Xán cười ngơ ngẩn, “Bọn bạn thân hồi sơ trung của tớ nhìn thấy ảnh chụp hai chúng ta đều ghen tị muốn chết. Hehe, chúng nó đều nói ngồi bên cạnh tớ là một đại mỹ nữ…” Từ Xán ngừng bút, không cần quay đầu cũng có thể ném thẳng chiếc bút bi vào mặt Vũ Phi, “Muốn ăn đập hả?!” “Ai ui!” Người nào đó hét ầm lên, “Từ Xán, tớ không mà!” Anh đứng dậy bước ra khỏi lớp học. Thiên Hách đang dựa vào lan can mỉm cười với anh, “Hôm nay là thứ Tư. Cậu vẫn học vẽ ở đó chứ?” Từ Xán như vừa tỉnh mộng, “Tớ quên mất.” Thiên Hách nhìn anh cười, nhưng giọng thì lại như ra lệnh, “Vậy còn không đi mau!” “Ah?” “Tớ quên đồ vẽ trong lớp, quay lại lấy đã.” “Oh, được.” Từ Xán nhìn Thiên Hách cười rạng rỡ, sau đó quay lại gõ vào cửa sổ lớp. Vũ Phi ngẩng đầu. Từ Xán lấy tay ám chỉ: Cặp sách, cất đồ vào, vứt ra ngoài này. Thiên Hách ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Từ Xán. Một vật màu đen bị ném rất nhanh ra ngoài cửa sổ, Từ Xán bắt lấy, quay đầu vẫy tay với Thiên Hách. “Đi thôi!” Dương Thiên Hách và Tự Xán, một người thích lại gần, một người cũng không hỏi vì sao. Lúc này, cổng trường đang đóng, muốn ra ngoài chỉ có thể trèo tường. Thiên Hách nhìn vào bức tường rất cao, “Trèo được không? Hay cậu trước đi, để tớ giúp cho.” Từ Xán ném cặp xách qua bức tường, “Không cần.” Sau đó, hai tay anh bám vào tường, không đợi Thiên Hách kịp phản ứng đã nhanh nhẹn trèo lên. Thiên Hách cúi đầu cười, cũng trèo qua. Trên đường, hai người đụng mặt bạn của Thiên Hách. Cậu ta đánh giá Từ Xán từ trên xuống dưới, “Hmm, Thiên Hách, có bạn gái xinh đẹp như thế này từ bao giờ?” Thiên Hách hơi bối rối, kéo vai cậu ta qua đấm một cú, “Nói linh tinh gì thế!” Dạy dỗ cậu ta xong thì quay sang xin lỗi Từ Xán, “Cậu ta không có ý gì đâu. Chỉ là bị cận thị, với cả thích nói đùa.” Từ Xán mím môi, ngây người nhìn cửa kính bên cạnh, “Có phải, tớ nên cắt tóc rồi không?” Thầy giáo dạy mỹ thuật là một người đàn ông trẻ tuổi tên Triệu Vĩ, cùng bạn bè cùng nhau mở một phòng tranh giữa thành phố. Hắn đang giảng cho Từ Xán một số lỗi hay mắc phải khi vẽ mô hình hình học không gian, “Sao bút pháp của em lúc nào cũng thô thế này? Em nhìn đi, đây là một cây bút ảo. Còn đây là…” Những ngón tay mảnh dẻ lạnh như băng của hắn di chuyển trên bảng vẽ, sau đó quay đầu cười yếu ớt với Từ Xán, “Lại thiếu tập trung rồi. Em vẫn chưa chú tâm.” Người đàn ông mi thanh mục tú (2), khi cười thì thản nhiên như nước. Từ Xán ngoảnh đầu về hướng khác, bỗng thấy cả người không được tự nhiên. Lúc tan học, ngoài trời đã tối. Từ Xán bước xuống cầu thang, từ xa đã thấy Thiên Hách vẫn đang ngồi đợi ở quán cà phê dưới tầng một. “Sao vẫn còn ở đây? Không phải tớ đã nói là chuyển nhà rồi à? Giờ đường về nhà khác nhau rồi.” “Oh!” Thiên Hách lấy hai ngón tay xoa xoa trán, “Thế nào lại quên mất. Thôi, đằng nào cũng đợi lâu thế rồi. Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên (3), để tớ đưa cậu về nhà.” Người lập dị. Từ Xán cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài mặt không có chút dấu vết gì, lặng lẽ đấy cửa bước ra ngoài. “Bình thường cậu học vẽ những gì?” Đi bộ trên đường, Thiên Hách hỏi. “Mô hình, mấy vật đơn giản thôi, vẽ mô phỏng theo. Nhưng nhiều nhất là vẽ ký họa và mô hình hình học không gian.” “Tớ đang nghĩ đến vẽ cơ thể người, dùng người thật làm mẫu.” Từ Xán chỉ cười, không nói gì. “Hôm nào tớ làm người mẫu, cậu vẽ cho tớ một bức được không?” “Cậu?” Từ Xán cười, cố tình đánh giá y từ trên xuống dưới, “Được.” “Thật chứ?” Ánh mắt Thiên Hách sáng lên, “Vậy bao giờ?” “Khi nào cậu đến nhà tớ, tớ sẽ vẽ cho cậu.” “Được.” Thiên Hách nhìn thoáng qua Từ Xán, hỏi thử, “Nếu chỉ dựa vào trí nhớ, cậu có vẽ được không?” “Dựa vào trí nhớ?” Từ Xán dừng lại, nheo mắt nghiêm túc nhìn chăm chú Thiên Hách hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, “Có thể, không nhất thiết phải có mẫu mới vẽ được.” Bước vào nhà, chào đón Từ Xán là nụ cười lúc nào cũng dè dặt của mẹ Từ. “Xán Xán học vẽ về rồi à? Để mẹ hâm lại thức ăn. Con tắm trước đi.” Lam Dương đang ngồi trước bàn học làm bài tập về, thấy có người đi vào thì ngẩng lên nhìn Từ Xán rồi lại cúi xuống. Ăn tối xong, Từ Xán nhìn chằm chằm cái chén của riêng anh từ màu đỏ đã chuyển sang màu đen của nước ép mận (4). Anh ngẩng đầu nhìn mẹ Từ đang ngồi ở phía đối diện, nói, “Mẹ ơi, con ra ngoài cắt tóc một lát nhé.” Tay mẹ Từ đang đan áo vẫn không ngừng, “Con đi đi. À đúng rồi, mang cả Dương Dương đi cắt tóc nữa.” Bà ngoảnh đầu, nhìn về phía căn phòng phía sau, “Được không, Dương Dương?” “Dạ.” Từ Xán và Lam Dương một trước một sau đến tiệm cắt tóc. Tóc của cả hai đều vừa mỏng vừa mềm, rất nhanh đã cắt đến chỉ còn cao hơn da đầu một chút, càng làm lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ. Đi đến chỗ ngoặt, thấy có xe bán khoai lang nướng bên lề đường, Lam Dương đi chậm dần. Từ Xán quay đầu lại, “Sao thế?” Lam Dương thò tay vào túi quần, lấy ra mấy tờ nhân dân tệ, ngước lên nhìn Từ Xán, “Anh có muốn ăn khoai lang nướng không?” Từ Xán bỗng thấy buồn cười, “Em đang mời anh?” Lam Dương rũ mắt, “Dạ.” Từ Xán xoa đầu cậu, “Cất tiền đi, để anh mua cho em.” Khoai lang mới nướng nắm trong tay vô cùng ấm áp. Từ Xán đưa củ to cho Lam Dương. Lam Dương đón lấy, ánh mắt lấp lánh nhìn Từ Xán. Từ Xán đột nhiên nghĩ, hình như Thiên Hách cũng nhìn anh như thế. Nhìn mái tóc vừa ngắn vừa mềm mượt của Lam Dương, anh không kìm được mà chạm vào, “Về nhà nào.” Về đến nhà thì cha Lam đi làm tăng ca cũng đã về, Từ Xán nhìn ông, “Cha, cha đã về.” “Cha ơi.” Cha Lam hiền từ gật đầu rồi cười, “Hai con đều đã cắt tóc.” Mẹ Từ trông rất vui vẻ, đưa tay xoa đầu Từ Xán và Lam Dương, “Vào trong nhà đã, nhìn tóc của hai anh em đều ngắn cũn rồi này!” Chú thích: (1) 天昏地暗 – Thiên hôn địa ám: Trời đất tối tăm mịt mù. Đại ý là Từ Xán ngủ say đến mức không biết trời trăng gì nữa hết. (2) 眉清目秀 – Mi thanh mục tú: Lông mày thanh mảnh mà rõ nét, đôi mắt đẹp rất sáng. (3) 送佛送西天 − Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên: Đã lỡ làm thì làm cho đến nơi đến chốn. (4) 酸梅汁 – Nước ép mận.