Mộng thiên thu - một kiếp nhân sinh
Chương 5 : trọng sinh quay về năm 16 tuổi.
-Khi nàng mở mắt tỉnh dậy, nàng nhìn tất cả mọi vật xung quanh bên trong căn phòng, nhưng không phải là Vọng Xuyên điện của nàng, nhưng lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc đến kỳ lạ, nàng đứng dậy mặc một lớp áo vào, lúc này nàng mới cảm thấy thân hình của mình hình như nhỏ lại, chưa nghĩ ra được điều gì thì có tiếng người vội vã chạy vào, nàng quay đầu nhìn người bước vào kia không thể ngờ người đó lại là Tiểu Liên nhưng lại là Tiểu Liên lúc còn nhỏ, Tiểu Liên nhìn nàng đẫm lệ nói.
Tiểu thư người tỉnh rồi, nô tỳ cứ nghĩ người sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
-Cô nhìn Tiểu Liên lúc này cô mới nhớ ra, đây chính là lúc mà cô xuyên không đến thế giới này, lúc này Mộ Dung Nguyệt Anh chủ nhân thật sự của cái xác này đã bị bệnh mà qua đời, vào lúc đó cô đã xuyên không trở về đây, và bây giờ cô lại trùng sinh thêm một lần nữa, cô không thể ngờ mình thật sự đã được trùng sinh, được sống lại thêm một lần nữa, lần này cô sẽ thay đổi tất cả một thứ, cô nắm tay Tiểu Liên ôn hòa nói.
Ta không sao, bệnh của ta đã khỏi rồi, thay y phục cho ta, phụ thân và mẫu thân đều ở nhà đúng không? ta muốn đi gặp phụ thân và mẫu thân.
Vâng, tiểu thư.
-Tiểu Liên nhìn thấy sắc mặt của nàng tốt lên cũng không hỏi gì nhiều, thay xong y phục nàng chạy tới đại sảnh Mộ Dung tướng phủ, nhìn thấy những người thân của nàng vẫn còn đó họ vẫn bình yên không bị sao cả, nàng rất vui, chạy tới chỗ của mẹ nàng Phương thị khóc, nàng sợ họ lại vì nàng mà trở thành con tin của người khác nữa, sợ họ vì nàng mà mất đi tính mạng, đời này kiếp này nàng phải bảo vệ cho họ chu toàn, tất cả bọn họ. Mọi người nhìn thấy nàng ôm mẹ khóc cười to.
Haha Nguyệt Anh à, cháu đã lớn bằng tuổi đó rồi mà còn khóc nhè sao?
-Giọng nói quen thuộc đó, nàng ngẩng đầu lên là đại thúc của nàng, ông ấy là một người tốt đối xử với nàng còn tốt hơn cả con ruột của mình nữa, tiếc là trong quá khứ 3 năm sau ông ấy đã chết ngoài chiến trận, lần này nàng sẽ không để cho ông ấy phải chết, nàng thề phải thay đổi tất cả cho dù có phải đánh đổ đi tình yêu nàng cũng không quan tâm. Nàng lau nước mắt, giọng nhẹ nhàng, trấn an mọi người .
Đại bá, Nguyệt Anh chỉ là do ngủ quá lâu , nhớ mọi người nhớ mẫu thân nên làm nũng thôi mà.
-Thấy nàng cười như vậy, những người ở đây đều an lòng vì nàng đã khỏe lại, tối đó tất cả mọi người trên dưới Mộ Dung gia đều ăn mừng vì nàng đã khỏi bệnh, tiệc đi tới cuối, ai nấy cũng ngà ngà say, duy chỉ có một mình nàng cầm một bình rượu phi lên mái nhà, hướng tới phía hoàng cung mà nhìn mà nhớ, tay cầm ly rượu lên uống lại nhớ tới ly rượu độc đó, cánh tay run rẩy, nhưng vẫn là một hơi uống sạch, từ nay về sau nàng sẽ không như trước nữa, những gì hắn nợ nàng, nàng sẽ trả lại hết tất cả. Bên trong hoàng cung, một thân ảnh cơ đơn, tay phải cũng cầm ly rượu lên uống, thân ảnh đó nhìn về phía Mộ Dung gia, sau đó hắn cười, nhưng trong nụ cười đó lại mang một thứ gì đó bi thương đến tận cùng, viên thái giám bên cạnh nói.
Thất vương gia, ngày mai là đại thọ của hoàng thái hậu rồi, người vẫn là nên nghỉ sớm thôi ạ.
Ừm bổn vương biết rồi.
-Thân ảnh đó chính là thất vương gia của Diệt Thiên quốc, cũng là phu quân quá khứ của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
161 chương
339 chương
64 chương
38 chương
67 chương