Mộng nhập thành tiên

Chương 6 : Tiên giới và những điều chưa từng biết

Không rõ là địa phương nào, chỉ có thể xác nhận một điều là Tiểu Minh hắn đang ở phần lưng chừng tại đỉnh của một ngọn núi nào đó.Nơi này không nói là cao đến ngất đến xuyên tầng mây, dù rằng Tiểu Minh hắn rất muốn như thế, nhưng cũng khó cho bậc phàm nhân bình thường có thể lỗ mãng xông vào.Lão sư phụ làm phép cắp hắn đến đây, đến khi mở mắt nhìn quanh thì lão lại biến mất lần nữa, không rõ là đi đâu mất rồi.Tiểu Minh không hề tỏ ra phiền muộn, than trách với những khoảnh khắc chờ đợi này, chục năm nay, ngày này nối tiếp ngày khác, hắn hầu như chỉ sống lủi thủi một mình như thế.Cái thứ hắn giỏi nhất trên đời không gì khác là: có thể tự mua vui cho mình.Được vài canh giờ thì Tiểu Minh hắn ngồi yên không nổi nữa, nhất mông lên hứng thú dò xét xung quanh.Một dặm xung quanh là giới hạn cao nhất hắn có thể khám phá được.Vượt qua ranh giới đó, không vực thẳm thì là rừng núi rậm rạp hoang sơ rất nguy hiểm.Điểm tốt cũng không phải là không có, cái mảnh đất trống nơi này, cây cối không sưa cũng không quá mức um tùm, thành ra rất là sạch sẽ, quang đãng, hơn nữa còn là một nơi sinh sống rất lí tưởng.Cách khoảng đất trung tâm không xa căn nhà chính làm bằng gỗ, còn có một con suối nhỏ, thoai thoải kéo dài từ trong khu rừng cổ, ngang qua nơi này rồi chảy thẳng xuống vực.Không biết ngọn cũng chẳng cần biết nguồn, quan trọng là suối này có cá, màu sắc rất sặc sỡ, vui mắt.Tất cả yếu tố này góp phần làm cho mảnh thực địa trở thành nơi thế ngoại đào viên, thích hợp cho việc tu luyện tâm cảnh.Dương Tiểu Minh không nghĩ đến những điều này, chỉ thấy thư giãn thoải mái thì thầm cảm thán: sư phụ quả thật rất biết hưởng thụ.Nơi này làm hắn nhớ đến ngọn núi ở sau thôn Song Diệp thôn, đang lan man hồi tưởng thì thấy sư phụ về.Năm canh giờ, Bồ Đề Lão Tổ đi đã được năm canh giờ.Lão thấy mặt hắn thì chẳng nói chẳng rằng vứt cho hắn ba quyển thư tịch cổ, rồi giơ tay đến khoảng trống vô hình phía trước, thản nhiên bước vào một bước...Không khí bỗng nhiên giao động lăn tăn thành hình sóng nước, tản nhẹ nhàng ra xung quanh đón lão bước vào, bóng hình lão sư phụ nhạt dần rồi lại biến mất không chút dấu vết.Còn đi nữa?Tiểu Minh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, cả cái tên của người còn chưa cho con biết nữa a.Ánh mắt hắn từ đầu đã dán lên mấy quyển thư tịch cổ kia, giờ sư phụ có như thế nào hắn cũng không hơi sức đâu quan tâm nữa, liền kiếm một mảnh đất trống, lần lượt mở ra hí hửng tham ngộ.Trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn nắm hết chính xác nội dung được viết trong quyển thư tịch, thế nhưng từng câu chữ đều ẩn chứa những bí mật kinh thiên động địa, vượt quá sức tưởng tượng đối với một phàm nhân như hắn, đại khái chính được liệt như sau: Một là: Từ thượng cổ đã có những cá thể sinh vật và nhân loại vô tình hay xảo hợp mà phát hiện ra được một phương pháp có thể đẩy nhanh mức độ tiến hóa của mình, đạt được trí tuệ và khả năng vượt hơn xa hơn những gì từng có: tu tiên.Bằng lượng tri thức mà hậu nhân tích tụ qua không biết bao nhiêu năm, hiện nay tiên giới đã có một nền tảng vô cùng chắc chắn, phân bố rải không đồng đều trên khắp bốn mảnh châu lục, kẻ tu tiên không phân người, yêu, nhiều đến mức đếm không xiết, so với kiến thậm chí còn nhỉnh hơn mấy phần. Hai: Bản chất của việc tu tiên, vốn dĩ là phát triển vượt bậc hơn so với nhân loại về sức mạnh và khả năng.Tất cả lí do khiến điều này đều có khả năng thành hiện thực, được người ta quy gọn về “tiên khí”.Giải thích như sau: tiên khí này tồn tại trong trời đất, cấu tạo và trung gian tạo nên vạn vật.Tu tiên giả chính là lưu chuyển tiên khí để cải tạo thân thể, điều khiển tiên khí mà biến hóa muôn vẻ muôn dạng thành vô số các loại pháp thuật khác nhau. Ba: Xuyên qua thời thượng cổ đầy ác liệt, có một bậc đại năng với sức mạnh vô song, đánh bại và thống nhất toàn bộ tiên giới.Người cắt đất phong công cho tam đại tông phái, nhất đại gia tộc có công lớn nhất thay phiên cai quản, phát triển trên tứ đại châu lục; còn chính mình thì lập ra Phật môn, thu nhận môn đồ, lánh xa khỏi hồng trần mà chuyên tâm tu luyện.Tam đại tông phái và nhất đại gia tộc kia xưng hùng bốn phương, tự nhận là thiên tử, lập ra tứ đại thiên cung, gọi là : Đông Thiên Cung, Nam Thiên Cung, Bắc Thiên Cung và Tây Thiên Cung.Nghe đâu, bốn Thiên Cung này ngoài mặt ra sức chủ trì cai quản, thế nhưng tất cả đều tuân theo một số quy tắc nhất định và sự hậu thuẫn của vị đại năng kia.Bởi vậy mà qua trăm vạn năm qua, dù thời thế có lên xuống biến động đến mức nào, thì tứ đại thiên cung này vẫn hiệu lệnh thiên hạ, không mảy may suy chuyển. Bốn: Tu tiên giả cốt lấy việc tu thân làm chính, thế nhưng vẫn cần đến sự giúp đỡ của ngoại vật, tỷ như tiên thảo hấp nạp.Ấy thế mà lại sinh ra nhiều việc.Vì những nguồn tài nguyên ấy chẳng phải là vô tận, những con người thường được tôn làm thần ấy phải liên tục tranh đấu với nhau mà giành giật.Dần dà gay gắt đến độ tàn nhẫn chém giết nhau thường xuyên như cơm bữa.Dưới tình thế ấy, vị đại năng kia cũng không quản hết được, bèn đặt ra một phương pháp giải quyết mà bất kỳ tu tiên giả nào cũng ngầm tuân theo: hạn chế tối thiểu nhất việc giao tế với nhân gian, làm cân bằng số lượng tu tiên giả phát triển.Việc này do tứ đại tiên giới đứng ra đảm trách, thực hiện quản lý tai mắt, bố cáo ra thiên hạ; việc chấp pháp thì tất nhiên không phải người nào cũng nghiêm chỉnh tuân theo, người hành động quá lộ liễu, ảnh hưởng lớn đến nhân gian mà bị bắt gặp thì chịu sự trừng phạt không nhỏ của Phật môn hay tứ đại Thiên Cung.Thế nên có nơi thì cả đời chẳng thấy mặt tiên nhân đâu, nơi thì yêu quái thay phiên nhau càn quấy từng khắc. Năm : Vì sinh tồn, tu tiên giả cũng phải bấu viếu vào các loại nghành nghề khác nhau.Nào là dược sư, nào là luyện khí sư, nào là trận pháp sư,…..vv.Tu tiên giả một khi thành công bước vào tiên đạo thì sẽ làm chậm tiến trình lão hóa, thế nhưng việc này cũng không thể đáp ứng nổi nhu cầu thực tiễn của việc tiếp nhận tri thức của nhiều ngành nghề khác nhau, trao đổi vì thế mà ra đời.Tiên giới quy ước chung đơn vị trao đổi cho một loại linh thảo gọi là Ngân Tinh.Linh thảo này hoàn cảnh phát triển không cần cầu kỳ, lại dễ dàng hấp thu tiên khí, bất kể là sử dụng trực tiếp hay là điều chế đan dược. - “Oáp, sư tỷ, Tiểu Minh buồn ngủ!”. Tất cả điều trên kể ra không dài, thế nhưng tiêu tốn của Tiểu Minh ba ngày ba đêm mới xong một cuốn.Hắn vừa mới bước những bước chân đầu tiên vào tiên giới, sự tò mò thôi thúc hắn không nghỉ.Quyển thư tịch thứ hai liệt kê đủ loại linh thảo, yêu quái, trận pháp và các tông môn tông phái, các đại nhân vật quanh vùng.Cái này hắn có xem hết một năm cũng không thông thuộc được bao nhiêu.Những quyển sách này độ dày không lớn, chỉ tầm chục trang, hắn giở mỏi liệt cánh tay cũng không hết, có lẽ là được phù phép bởi một loại pháp thuật nào đấy.Các quyển thư tịch còn lại, bề mặt dường như cũ kỹ đến mức có thể, may mà văn tự vẫn có thể đọc được: “Hồn Mộc Trùng Lâm”, dường như là bộ công pháp tu tiên.Dương Tiểu Minh vui sướng đến độ ôm hôn vài cái lên những quyển thư tịch.Thứ này tuyệt đối đúng là bảo bối hắn mong ước, khát khao bấy lâu nay.Bao giờ luyện thành thì hắn thành tiên, có thể về nhà gặp phụ thân cùng sư tỷ rồi.Nhưng rồi mộng tưởng hão huyền nhanh chóng bị dập tắt, hắn xem đi xem lại mấy lần vẫn chỉ có thể hiểu được hai chữ Ma Sát tông được điểm ở trang đầu – có lẽ là môn phái của lão nhân gia; những trang khác dù rất nhiều chữ đến loạn cả bìa nhưng vẫn mờ mịt khó hiểu.Xem ra hắn cần phải đi gặp sư phụ một chuyến.Bây giờ là canh ba, sư phụ chắc là ngủ lâu rồi, hẹn đến mai vậy. - “Phụ thân, sư tỷ, sư phụ ngủ ngon”.Hắn chui vào đống cây lá bùi nhùi thay làm chăn kia, trong khi thiếp đi thì mê sảng: ”Sư phụ, có nhà mà sao lại không có chăn….”