Mộng nhập thành tiên
Chương 20 : Nhân chi sơ, tính bổn thiện
Tiểu Minh đến Bách Nhiên Quốc này cũng được hơn bốn tháng rồi, thói quen tu luyện đến khi đã được định hình thì tâm hắn đã không còn tha thiết với việc tu tiên nữa, hắn nghĩ hắn có một mơ ước cao xa hơn, xứng đáng hơn : kiếm một chỗ an lành, sung túc như khu cổ lâm hú hí với phụ thân và sư tỷ.Nhưng mà từ giờ đến khi đó, hắn vẫn phải bỏ công ra tu luyện, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi mới được về nhà.Tuy có sự hỗ trợ đắc lực từ hòn đá thần kỳ, nhưng hắn không còn cảm nhận được mức độ nồng đậm của tiên lực như trước, thế mới thấy sự đáng quý của khu cổ lâm kia.Cũng vì vậy mà tu luyện cảm giác hầu như bị đình trệ vĩnh viễn.Cứ tối đến không có việc gì làm, hắn lại cắm đầu vào tu luyện, chán ngán lắm mới ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh.Cứ nghe dân tình đồn đại việc tu tiên cực khổ lắm, chứ hắn thực nghiệm rồi mới thấy cũng không tệ đến mức như vậy.Đây rõ ràng là điểm sai lầm, nhưng thôi, không cần đề cập chuyên sâu để bắt bẻ hắn.Chuyện chính đáng cần nói là Tiểu Minh vì hướng đến cuộc sống phàm trần sau này, hắn quyết định….đi học.Mọi người ai cũng bảo hắn còn trẻ, cần đi học đi, sau này có cơ sở mà kiến công lập nghiệp.Hắn nghe lời, dò la tìm hiểu về nền giáo dục hiện tại của nơi này.Vì dở đường nên cố lắm thì hắn cũng chỉ mò được vào một tổng giám tự hạng trung, cũng lạ, dạy đủ thứ về văn thư chữ nghĩa, nhân điều này nọ, trung hiếu đạo nghĩa, thiên văn địa lý, quy tắc tính toán, không thiếu thứ nào.Tiểu Minh mới nghe đã thấy choáng váng, đến khi nhập học được mấy tuần trăng thì hắn thực sự nổ đom đóm mắt.Hắn đầu óc tiếp thu không tốt cho lắm, nghe dăm ba chữ cũng đã là cố gắng rồi, học mười chữ nhớ chỉ được khoảng ba bốn chữ thôi.Hơn nữa mặt mũi Tiểu Minh cũng đặc biệt tầm thường, ở giữa đám đông thế này đừng hòng thấy được hắn chui rúc ở đâu.Được cái là ở đây hắn có vẻ khá là hòa nhập, nói một hai câu cũng quen được mấy bằng hữu thân cận.
Hôm nọ, có lão đồ già tên Lý Lâm tự nhiên đâm hứng thú, đứng ra đích thân chỉ dạy bọn hắn, toàn thân lão mặc một bộ trường bào trắng muốt nho nhã, mày tóc thì bạc phơ, mặt mày phiêu lãng rít liền một liều thuốc thật kêu, nhả ra làn sương khói mờ ảo mà ngâm rằng :
- “Cổ nhân có dạy :”Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, các ngươi chắc ai cũng đã từng nghe qua, bây giờ kẻ nào có thể giải thích ta nghe được không?Để ta xem thử thế nào, khà khà”.
Hỏi ba câu vớ vẩn như vậy, nhưng trong đám công tử tiểu thư đã có mấy kẻ len lén cảnh giác, không dám lớn tiếng mở lời.Vốn là, lão Lý Lâm có chút kỳ lạ, bí ẩn, bọn thanh thiếu niên nào khi nhìn vào mắt lão, cũng cảm giác như tâm can chính mình bị người nhìn thấu, có vẻ là lão đã từng trải qua rất nhiều kinh nghiệm đối phó với bọn tiểu nhi, hơn nữa tri thức tích góp trên đời đã đạt được một mức độ nhất định nào đấy mới có được phong thái đáng sợ như thế này.Cũng phải, lão đến đây dạy học đã từ lâu lắm rồi.Có cậu học trò nọ nổi tiếng thông minh can đảm đứng dậy trả lời :
- “Thưa Lý Lâm tiên sinh, câu thành ngữ này chúng con đã được dạy từ lâu lắm rồi, nay con xin nhắc lại, nếu có gì sai sót mong tiên sinh rộng lòng bỏ qua”.
Lão cười cười, lại rít một liều thuốc :
- “Cứ nói cứ nói, khà khà”.
Cậu học trò khoanh tay nói rằng :
- “Nhân chi sơ, tính bổn thiện.Câu này ví tâm của đứa trẻ mới sinh thuần khiết tinh khôi như tờ giấy trắng, con người lúc nhỏ ai ai cũng đều hiền lành tử tế”.
- “Thế ngươi nói xem, tham ác sân si khởi phát từ bao giờ?Là lỗi tại ai?”.
- “Bẩm tiên sinh, ấy là do những người bậc làm cha làm mẹ bỏ công nuôi dạy không tốt, một phần là do hoàn cảnh thúc đẩy khiến nó không giữ lòng được thanh tịnh được nữa.Con nói như vậy, đến đây tiên sinh thấy đúng không?”.
- “Còn nữa không?”
- “Dạ bẩm, còn, ấy là do con người khi lớn lên sinh ra tâm niệm, mà một khi có tâm niệm ắt sẽ có ác niệm, như có âm có dương vậy, không thể xóa bỏ”.
- “Còn nữa không”.Nụ cười của lão càng lúc càng đậm.
- “Dạ bẩm….dạ bẩm, con, con chỉ nghĩ được như vậy, không biết còn điều gì thiếu sót, xin tiên sinh dạy bảo”.
Lão Lý Lâm chẳng trả lời, liên tiếp gọi thêm mấy học trò để bàn luận, nói qua nói lại, chẳng qua cũng chỉ là lặp đi lặp lại y hệt như thế, không có điểm khác biệt.
- “Con nghĩ là do nhu cầu của cơ thể, sống là phải như thế thôi, có gì mà phải bàn luận nữa”.
- “Haha, ngươi nói cũng có điểm chính xác.Ây, thằng nhóc kia, ngủ cái gì, dậy, trả lời ta xem”.
Kẻ mơ ngủ kia, tất nhiên là Tiểu Minh.Hắn làm việc mệt mỏi, lại buồn chán chả ai thèm nói chuyện, đã thiếp đi từ lúc Lý Lâm còn chưa vào giảng đạo kia kìa, nếu không với bản tính của hắn, có thể cũng chẳng nói gì, nhưng mà nhất định sẽ chú tâm lắng nghe, hắn luôn thích những câu chuyện cà kê, lảm nhảm như thế.Lý Lâm ném cây thước không trật đi đâu, bay thẳng vào đập vào đầu hắn kêu cái cốp.
-“A, có chuyện gì?”.
Hắn thấy người xung quanh đều ngoảnh mặt về phía mình đầy vẻ trêu cợt, xem thường thì mặt mày đỏ bừng, bất giác giơ tay lên che mặt, e thẹn như con gái, tiếng cười xung quanh vì thế mà ầm ĩ một hồi.
- “Im lặng, tiểu tử, giờ của ta ngươi cũng dám ngủ?Nói ta nghe, “nhân chi sơ, tính bổn thiện”, ngươi hiểu cái gì?Nói sai thì cút khỏi lớp quỳ đấy cho ta”.
Tiểu Minh thấy mặt lão gườm gườm mình phát ghê, lí nhí :
- “Lý Lâm tiên sinh, con, con xin lỗi.Con ngủ từ lúc người chưa vào cơ, chỉ là chẳng ai chịu gọi con dậy…”.
- “Trả lời đi, ngươi lảm nhảm cái gì?”.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, biết suy nghĩ của mình có chút khác người, nên ngần ngại không muốn nói, một là nếu làm lão chú ý, sau này hắn sẽ bị lão nhắc bài luôn, hắn thì đầu óc mù mờ, không khéo lại rước chuyện rắc rối vào mình, vừa ăn mắng vừa chịu sự trêu chọc của chúng bạn.Hắn nhút nhát, cái gì cũng sợ, ai cũng biết, nên không lấy gì làm lạ.
- “Câu trả lời không vừa lòng lão phu, thì sau này ngươi chỉ có đường chết”.
- “Con, con…Nhân chi sơ, tính bổn thiện.Con nghĩ câu ấy bắt đầu sai từ lúc ta mới sinh ra…”.
Có kẻ nói leo, mặt mày đáng ghét như muốn ăn đấm :
- “Haha, ý ngươi là từ khi sinh ra, trẻ con còn đỏ hỏn thì bú tý mẹ, vì cặp tuyết lê trắng ngần kia ở trước mặt thì sinh ra tạp niệm hay sao?Haha, ta cũng vì mấy cặp tuyết lê ấy mà sinh ra tạp niệm đây này.Hahaha…”.
- “….”.
Hắn vô tư mở miệng ra trêu chọc, nói đến vấn đề “cấm”, liền bị đám thiếu nữ trừng mắt liếc xéo giận dữ, giữa chừng phải im bặt.
- “Ngươi, cút ra khỏi lớp, còn ngươi, giải thích cho lão phu, không thì ngươi cút theo hắn”.
- “Con nghĩ hắn nói cũng có phần đúng giống ý của con”.
Tên mập nói leo tên Bức Long cũng vì thế mà mặt mày phát sáng, hắn có bạn theo cùng rồi, cũng bớt chút ấm ức ở trong lòng.Đám tiểu thư liền đổi đối tượng nổi giận, xem ra lần này Tiểu Minh chết chắc rồi.
- “Tiên sinh, người nghĩ xem, lúc trẻ con sinh ra đỏ hỏn cần bú tý mẹ, lúc đấy tất nhiên nó còn chưa có ý thức, có ai tranh đâu mà một tay, miệng nó…bú một bên, tay còn lại nó túm, sờ, giữ lấy bên còn lại.Nếu đơn giản như thế thì thừa một trái…tuyết lê ra để làm gì”.Giọng hắn lí nhí sắp tắt.
- “Tiếp”.Lão Lý Lâm và đám nam tử không biết có phải được nghe đến chủ đề nóng bỏng hay là nhìn thấy được một khía cạnh mới lạ mà đều tỏ ra hết sức hối hả.
- “Phải chăng là tạo hóa sinh ra có điểm thiếm khuyết?Thực con nghĩ là, trẻ con sinh ra sống trong môi trường luôn luôn no đủ, không lo ăn mặc, thích gì thì quấy khóc đòi hỏi, ấy thì bổn thiện cái gì?Thậm chí chúng đòi hỏi rất nhiều, rất lâu, mãi tự nằm lấy một chỗ, yếu đuối đến cực độ.Nếu chúng quả thật bổn thiện, thì với hành động ăn nằm trên xương máu, cơ cực của phụ mẫu, thì là bổn thiện với ai đây, có hoàn toàn chính xác bổn thiện hay không?”.
- “Còn tham ác sân si bắt nguồn khi nào?”.Lão gặn hỏi.
- “Điều này…Tiên sinh xét xem, người ta thường nói, phụ mẫu tô vẽ lên cho tiểu hài của mình những suy xét không đúng, không đủ, nên sinh ra ác niệm.Nhưng con không nghĩ là như thế, từ nhỏ, phụ thân chẳng phải dạy con rất nhiều hay sao?Nhưng rốt cục, con vẫn cố tình phạm lấy điều xấu, ấy là mặt xấu của nhân loại.Nó vốn tồn tại từ ở những đường nét cơ bản rồi, có thể nói là chẳng có lí do nào, nếu quy được thì chỉ có thể là do…”
- “Trời?”.Lão Lý Lâm mắc lại lỗi cũ của học trò, chen ngang.
- “Ư, tiên sinh…Ưm, con đúng là nghĩ như vậy.Còn nếu ta cũng sống một cuộc sống dư thừa cái ăn cái mặc như bọn trẻ con, mở mắt vớ ngay đến ngọn tuyết lê mà tha hồ ăn uống, sưởi lấy cái ấm áp yêu thương từ người mẹ, vô tư vô tâm thoải mái như thế thì cần gì đến tham ác sân si?Còn nữa, à ừm…cặp tuyết lê…”.
- “Ngươi đổi hình tượng đi được không?”
Bọn nữ nhi đồng lúc hét toáng.Lão Lý Lâm cũng ậm ờ bảo hắn lảng qua một bên, nếu để người ngoài vô tình nghe được, thì không phải là nghĩ lão dạy bọn hắn làm dâm tặc hay sao?”.
- “Ưm, nếu như ngươi nói như thế, con người phải làm thế nào thể có thể đạt được thiện tâm?”.
- “Nếu muốn thiện tâm thì chỉ có một phương pháp :tĩnh”.
- “Thế nào là tĩnh?”.Lão Lý Lâm dường như là càng lúc càng hồ đồ rồi, cái này không phải là lão đàm đạo, tham ngộ học hỏi từ tên vãn bối đấy chứ?”
- “Tĩnh ở đây là tĩnh về tâm thần.Haha, con nghĩ là nó đại khái một phần được xem như là bình tĩnh ấy.A, không phải, để con xem…Hẳn là, hẳn là…tĩnh.Haha, con không giải thích rõ được, nó kiểu như người phải thấu hiểu được chính mình, khống chế được bản tâm, tinh minh nhìn rõ được vấn đề.A, con biết rồi, cảm xúc, tất cả là về cảm xúc, con người chỉ là quá nhiều suy nghĩ, cảm xúc thế thôi….Phải chăng là…”.
Lý Lâm giơ tay ý cho hắn dừng.Lão nghe được Tiểu Minh diễn tả thế này, thấy cũng đã quá đủ rồi, còn hơn nữa, nếu không sai, thì hắn còn chưa thấu được, cần thêm thời gian mà suy nghĩ.”Tĩnh”.Haha, rất thú vị.Lão lại có cái nhìn khác về tên tiểu tử này.Bức Long thấy được lão Lý Lâm có vẻ nghiêm trọng thì châm vào :
- “Tiên sinh, người đừng hiểu lầm.Tên này đèn sách bê bết lắm, hắc hắc, hắn chỉ bỏ thời gian ra để lảm nhảm ba điều vớ vẩn như thế cả ngày thôi.Chúng con tiếp xúc với hắn nhiều rồi, người nếu cho hắn nói một ngày đi, hắn cũng nói mãi nói mãi không ngừng a.Hahaha”.
Cả bọn lại được phen cười rộ.Một số thấy được Tiểu Minh có suy nghĩ kiểu này xem ra những tưởng rất có đầu óc, nhưng mà nhận thấy Bức Long nói cũng không có sai biệt, bọn hắn không bàn nhưng đều đồng thuận với nhận xét đó.
- “Thôi, được rồi, các ngươi cứ về đi, ta còn có chuyện.Hôm nay thế thôi, kết thúc”.
Bọn thiếu niên được dịp nghỉ sớm, rủ nhau tụm năm tụm ba phân chia nam nữ hữu biệt thỏa sức chơi đùa.Năm sáu thiếu nữ ghé sát tai nhau, bàn luận về cái tên mới nổi ngày hôm nay.
- “Bích Hồng, ngươi xem, tên Tiểu Minh kia cũng có điểm vui đấy chứ.Hihi, hắn tính cách thì ngố, mặt mày thì, hihi, vừa ngơ ngác vừa đần đần.Nói chuyện thì toàn trên trời dưới đất, hihi, ta chẳng hiểu được hắn là cái loại người gì?Ấy, các ngươi nhìn kìa, hắn lại làm gì kìa”.
Tiểu Minh nằm dài trên bãi cỏ, lại ngẩng mặt nhìn trời, ngẫm nghĩ về những điều chính mình nói hôm nay, tất cả hầu như chỉ là mơ hồ hư ảo, nhưng mà sau cùng, điều ấy giúp hắn có lại được niềm yêu thích, hứng khởi để tu tiên.Hắn vốn muốn làm người lương thiện cơ mà.Tiểu Minh lẩm bẩm một câu :
- “Híc, hôm bữa chính ta còn nói mình không muốn tu tiên, bây giờ lại…Ôi, cái tuổi mười ba của ta, nhiều chuyện như thế nhỉ.Ta, ta lại còn nhớ sư tỷ.Híc”.
Tiểu Minh im lặng, hắn cứ nhìn mãi lên những đám mây trôi hờ hững trên bầu trời, trong đầu trống trơn một mảng, ngày giờ tháng năm cứ thế theo đó như trôi mãi, trôi mãi.
- “Bích Ngọc, ngươi thấy không.Hắn vừa mới lẩm bẩm xong rồi lại nằm im giả chết kia kìa.Hihi, ta bó tay với tên này luôn rồi”.
- “Ngươi đừng có nói xấu hắn một lần được không?Ta nghĩ hắn cũng có điểm tốt, ví như sau này ta lấy hắn làm lão công, với tính cách như thế, Tiểu Minh ít nhất cũng không lừa dối ta đi.Ít ra còn mấy lời lãng mạn chứ, người tốt bây giờ thật hiếm lắm a”.
- “Nghe ngươi nói kìa, không phải là thích tên đầu đất kia rồi chứ.Hihi, ta bắt được tim đen ngươi rồi.Hihi, đừng chối”.
- “Hâm, ngươi nghĩ gì vậy, ta không có thích hắn đâu, hắn tầm thường quá.Ta còn muốn cưới bạch mã hoàng tử cơ.Này, ngươi không tin ta à?”.
Một đám thiếu nữ xinh đẹp ríu rít như chim vàng oanh, làm bọn nam tử nhìn đến thất hồn lạc phách.Chỉ là Tiểu Minh hắn vẫn ngây ngơ không biết, hắn bận rồi, bận nhớ đến sư tỷ trong lòng của hắn.Nữ nhi tên Bích Ngọc liếc mắt cũng nhếch miệng mỉm cười, không rõ là tư vị gì…
Truyện khác cùng thể loại
4318 chương
528 chương
1112 chương
777 chương
252 chương
801 chương
81 chương