Mộng giới

Chương 70 : Kết thúc phó bản

Đã có người mở đầu, tự nhiên rất nhanh mọi người đều vội vàng nhanh chóng ai làm việc đấy. Nói đùa, nguy cơ trước mắt, muốn sợ hãi cũng phải chờ đánh xong hẵng sợ hãi! Cherry thu hồi súng, chuyển sang một khẩu pháo tự động có thể mang vác. Nhanh chóng tìm chỗ cao nhảy lên ngắm bắn. Tina cầm chặt hay thanh đoản đao, nhẹ nhàng như yến phi tới hỗ trợ Sarrchi. Kanon cũng kịp thời nhắm mắt, tia laser không dày đặc như lúc trước, nhưng vị trí lại vừa vặn xẻ ngang cổ chúng. Còn lại Gin, cậu nâng cao pháp trượng, ngọn lửa từ trên trời như mưa bổ xuống. Tôi để ý sau một đợt thực hiện pháp thuật như vậy, Gin lại lấy bình hồi phục thể lực từ hành trang ra uống một mạch, đủ biết pháp thuật diện tích lớn tiêu hao đến mức nào. Vì vậy cho nên cậu không đủ lực để dựng nên kết giới bảo vệ. Mọi sự chuẩn bị đều gọn gàng nhanh chóng, từng đợt công kích như vũ bão liên tiếp đối kháng với quân đoàn. Thế nhưng số lượng quân đoàn quá đông, mà sức tiêu hao của kỹ năng có hạn. Cứ cái đà này chắc chắn sẽ không chống cự được bao lâu. Đã có vài con lọt khỏi trùm công kích, đang lao về phía này. Bàn tay nắm chặt, đến giờ phút này tôi không thể không tiến lên. Mặc kệ thương thế, tôi xuất ra song kiếm, nhịn đau đỡ lấy công kích của một con gần Kanon nhất. Đau đớn truyền đến dây thần kinh đại não, cánh tay tôi run rẩy suýt rơi thanh kiếm, thân thể nhanh chóng thối lui. Nhưng tôi thối lui được một bước, lại phải chống đỡ tiếp với đòn tấn công tiếp theo. Pằng! Âm thanh súng đạn vang lên, may mắn Cherry hỗ trợ kịp thời. Tôi và Kanon hai mắt nhìn nhau, liên thủ bảo vệ Gin sau lưng. Thời gian, từng giây từng phút. Khẩn trương giành giật chỉ để chờ một tia hy vọng nhỏ nhoi. [Cảnh báo! Thân thể vượt ngưỡng chịu đựng cho phép. Đồng ý mở phòng ngự?] Tiếng nói máy móc của hệ thống vang lên. Khiến tôi lập tức nhớ tới khả năng phòng ngự và hồi phục của vòng tay Hell Angel. Hệ thống này cũng quá tử tế đi, còn nhắc nhở trước, tôi tưởng nó sẽ không báo trước mà bật lên trong lúc nguy cấp chứ. Nhưng tôi nhớ không nhầm vòng tay chỉ bảo hộ duy nhất một lần, sử dụng bây giờ… “Đồng ý!” Tôi cắn răng, phải hồi về trạng thái sung mãn thì mới có cơ may. Lập tức, lời nói vừa xong, một vòng ánh sáng nhẹ nhàng từ vòng tay như suối nước tràn vào khắp kinh mạch trong cơ thể, chữa trị nối liền từng vết thương. Thậm chí virus zombie trong cơ thể cũng đã được tiêu trừ. Chưa dừng lại ở đó, nó còn tạo nên một vòng lá chắn mơ hồ bao bọc toàn thân. Ánh mắt tôi nhìn lên thời gian lơ lửng trong góc, thời gian bảo hộ còn mười phút. Tinh thần và thể xác bỗng thoải mái hẳn, tôi vươn cánh tay hoạt động, không còn cảm thấy trì độn như trước. “Đến vòng tay cũng đã dùng, mình không tin không gặt được cái mạng nào!” Tự lẩm bẩm, tôi đổi tay dùng kiếm, lợi dụng những chiêu thức cơ bản của kiếm sư và kiến thức sâu rộng tiếp thu được từ Quỷ Thư. Rất nhanh liền giết được một con. “Ran, cậu…” Kanon ở gần hình như đã nhận ra khác biệt, lên tiếng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói, im lặng một bên hỗ trợ. Tôi không có thời gian giải thích cho Kanon, vì thời gian thật sự quá gấp rút. Giết được con nào là bớt gánh nặng con đó. Một con… Hai con… Ba con… … Cánh tay dần mất đi tri giác, màn bảo hộ từ đậm thành nhạt dần, cho đến khi mất hẳn. Mất đi màn bảo hộ, sự khó khăn liền cứ thế tăng lên, Kanon bên cạnh cũng không khá khẩm hơn. Tôi bất lực nhìn một mảng đen dày đặc trước mắt, tựa như chưa từng giảm bớt. Lại một móng vuốt trảo tới, thần kinh tôi vẫn căng chặt sử dụng kỹ năng tác động tinh thần khiến chúng khựng lại ít giây. Hiện tại tôi sử dụng kỹ năng này càng ngày càng thuận tay. Thành công giải quyết được thêm một con, khoé mắt tôi vô tình lướt qua lối vào toà nhà. Chợt con ngươi co rụt lại, một đoàn khô lâu khác đi tới từ chỗ đó. Hơn nữa các cửa sổ trên tầng đều xẹt qua từng cái bóng mơ hồ. Không ổn, Cherry! Cherry vì tìm địa thế thuận lợi cho công kích tầm xa, nên đã tự mình leo lên phần thanh ngang trồi ra bên ngoài, tức là hiện tại phần lưng của Cherry đang đối mặt với một cửa sổ của tầng hai. “Cherry!!! Phía sau!!!” Trong lòng gấp gáp, tôi vội vã hét lên. Cherry đang bắn sung chợt hơi dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi. Sau đó liền quay đầu ra sau. Móng tay khô quắt sắc nhọn vươn tới, nhanh như chớp chuẩn xác cắt qua cổ họng. Không một cơ hội thở dốc, Cherry trong khoảnh khắc liền ngã xuống. Tôi trơ mắt nhìn, điên cuồng muốn lao tới. Nhưng bước chân vừa động, đã bị ba bốn con bủa vây bó buộc chân tay. Ánh mắt tràn ngập không thể tin, thanh kiếm trên tay cũng càng lúc càng ra sức chém. Hình ảnh cuối cùng trong mắt, chính là Cherry ngã xuống bầy khô lâu, chìm dần vào trong đó, không còn thấy bóng dáng. Sao có thể chứ? Không thể nào!!! “Ran, bình tĩnh lại! Cậu cũng muốn hại chết tôi sao?” Giọng nói của Kanon lạnh lùng vang lên từ phía sau, khiến tôi miễn cưỡng lấy về tinh thần. Phải rồi, còn Kanon, còn Gin. Còn Tina và Sarrchi đang nỗ lực ở phía trước. Tôi đang làm gì vậy chứ? Nhưng Cherry… Mạnh mẽ gạt đi nước mắt, bước chân nhảy lên đạp phải một đầu khô lâu. Tay trái vung lên, Mặc kiếm nhẹ nhàng chém đứt một cổ. Xác khô lâu chồng chất dưới đất, thế nhưng vẫn không thể kéo giãn ra được bao nhiêu khoảng cách. Kanon có lẽ đã kiệt sức, những tia laser xẻ đôi không còn tác dụng, nhanh chóng biến mất. Không có người hỗ trợ, áp lực trên vai lại nặng thêm một phần. Chợt, bỗng đoàn lửa xanh từ hốc mắt chúng bắt đầu dấy lên, những bộ xương chân xương tay rải rác khắp nơi lục đục nối lại với nhau. Tôi nhìn cảnh tượng đang diễn ra, tuyệt vọng trong ánh mắt lan tràn. Bàn tay buông thõng khiến hai thanh kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng. Đầu gối ngồi thụp xuống, vẻ mặt tôi vô hồn nhìn những cái xác mình chém được đang dần “sống lại”. Quân đoàn khô lâu lại một lần nữa hoàn chỉnh. Sarrchi và Tina đã chạy về, chúng tôi cùng tụ lại một chỗ. Gin mệt mỏi dựa vào cây pháp trượng, nhìn xuống chân có thể thấy đầy những chiếc bình thể lực rỗng la liệt dưới đất. “Hết sức rồi!” Không biết là ai nói ra câu này, tất cả đều kiệt sức ngồi dưới đất. Từng quãng thời gian từ khi tới đây, gặp gỡ những người đã lâu chưa cùng ngồi trò chuyện. Những hình ảnh, từng kí ức từ khi tới đây chợt hiện lên trong đầu… Tôi không muốn chết! Nhưng biết làm sao đây… Kiệt sức rồi… Tay không còn sức vung kiếm, chân không còn sức chuyển động, mọi thứ trong cơ thể rã rời như muốn đình chỉ. Nhìn khô lâu đang gần ngay trước mắt, tôi nhắm mắt phó mặc. “Mấy đứa vất vả rồi!” Không có đau đớn như tưởng tượng, thay vào đó là một giọng nói quen thuộc. Tôi mở mạnh mắt, thấy một chiếc lá bài đang chỉ cách mặt tôi chưa đến hai phân đang chống đỡ bàn tay của khô lâu. Chỉ một chút nữa, chậm một chút nữa là tôi về chầu ông bà rồi. Tôi lập tức dời mắt nhìn, từng dãy lá bài lơ lửng xếp thành hàng ngay ngắn tạo thành một dây chuyền lá chắn đang quây chung quanh chúng tôi. Bất kỳ công kích gì cũng không thể phá được. Kansai học trưởng đứng ở lối vào toà nhà, một tay nâng lên điều khiển các lá bài. Tay khác mang theo một vật hình cầu bước tới. “Là viên ngọc! Anh Kansai đã thu thập đủ rồi!” Sarrchi và Tina đồng thanh kêu lên. Viên ngọc? Thu thập? Chính là từ những mảnh vỡ thủy tinh ghép lại sao? Ngay sau đó, một màn trước mắt đã giải đáp nghi vấn của tôi. Chỉ thấy Kansai học trưởng vừa ngăn chặn được bước đi của quân đoàn khô lâu, một tay kia lập tức nâng viên ngọc cỡ bằng bàn tay lên cao. Tức khắc một luồng ánh sáng trắng từ viên ngọc loé lên, lấy nó làm trung tâm bao trùm đến toàn bộ không gian. Ánh sáng trắng đến nỗi khiến tôi không nhịn được nhắm mắt lại. Đến khi một lần nữa mở ra, trước mặt chỉ là một bãi đất trống rộng lớn. Không còn một bóng dáng khô lâu. Đing! [Chúc mừng tổ đội hoàn thành nhiệm vụ phó bản cấp S: Quân đoàn khô lâu] — Hết phần 1 —