Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ
Chương 9 : Khách tha phương trở về (cửu)
Kleist xuống lầu, Pierce đối diện đi tới.
“Anh tới tìm tôi sao?” Kleist mong đợi nhìn hắn.
Pierce một tay đỡ chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nói: “Nghe nói cậu là người thừa kế của Grantham?”
“Vâng, à không. Ách, chuyện này vẫn chưa quyết định xong.”
“Cậu cần thuê thêm một hộ vệ nữa sao?” Pierce hỏi.
Kleist há miệng.
“Chỉ lấy mười đồng vàng.” Đối với kỵ sĩ cấp mười thì giá này khá mềm.
Kleist lục túi vải trên người, dốc cả túi được một đồng vàng và ba đồng bạc, “Xin lỗi, tôi chỉ có nhiêu đây. Anh cứ cầm lấy mà xài, không cần làm hộ vệ cho tôi cũng không sao.”
Pierce lấy tiền trong tay hắn, suy nghĩ một chút, trả lại một đồng bạc cho hắn, “Lấy trước chừng này. Cậu định khi nào xuất phát?”
“Ngày mai.” Kleist nói, “Tôi đã có hai kỵ sĩ bảo hộ, anh có thể bảo vệ phu nhân Grantham và Audrey không?”
“Các người đi riêng à?”
“Không, ngồi khác xe ngựa.”
“Thế cũng được.” Chỉ cần cách nhau không xa lắm là có thể bảo hộ tất cả.
Kleist về phòng nhưng không thấy McKee đâu, đang tính ra ngoài tìm kiếm, thì thấy McKee trên tay cầm một bình sữa không biết lấy được ở đâu sung sướng từ dưới lầu đi lên.
Thấy Kleist về, tâm trạng McKee cực kỳ vui vẻ, “Này.”
“Giờ tôi mới biết là anh cần được đút sữa.”
“……” McKee nói, “Là một kẻ đáng thương bị nhốt trong rương tách biệt với ánh mặt trời một thời gian dài, tôi cần bổ sung chế độ dinh dưỡng phù hợp.”
“Bình sữa lấy từ cái trong rương tách biệt với ánh mặt trời ấy sao?”
“Nhà bếp. Thành thật mà nói, cũng giống cái rương lắm. Bọn họ khóa hết cả cửa sổ lẫn cửa ra vào, may là gặp tôi…… Đừng bày ra bộ mặt như vậy chứ. Nhớ cái lần cậu bẻ gãy chân tôi không? Lúc đó tôi cũng chưa tới mức làm ra vẻ mặt như thế cho cậu xem đâu.”
Kleist nói: “Anh không dám.”
McKee: “……” Sao lại có người đáng ghét đến không chê vào đâu được thế này.
“Ngày mai Pierce đi cùng chúng ta.”
“Ba kỵ sĩ ngày sau rung trời chuyển đất lần đầu tụ họp, thật làm người ta kích động mà.” McKee trông chờ vào tương lai, nhiệt huyết sôi trào.
Kleist nói: “Trong đó có một người ngủ trong rương.”
“…… Anh ta phát hiện được sao?”
“Phải.” Kleist không chút do dự trả lời. Cho dù nhốt trong rương, dựa vào cảm giác và nhĩ lực của Pierce, nhất định có thể phát hiện bí mật trong rương.
McKee nói: “Cậu biết phải giải thích thế nào cho hợp lý chưa? Chẳng lẽ bảo là thức ăn mua ở chợ làm bữa tối?”
“Chỉ có một biện pháp tránh được tai mắt của anh ta.”
“Biện pháp gì?”
“Người chết.”
“……”
Phu nhân Grantham dậy rất sớm, vội vàng chào hỏi lão gia Humphrey xong, liền giục mấy người Audrey thu dọn hành lý. Đến sau bữa sáng mới chuẩn bị xong.
Vẻ mặt phu nhân Grantham vô cùng rạng rỡ, so với tình trạng sứt đầu mẻ trán mới nãy cứ như hai người khác nhau.
Bà len lén chúc phúc Audrey. “Hôn sự của con được quyết định chắc chắn rồi, giờ chỉ cần chuẩn bị làm tốt vai trò phu nhân Humphrey thôi. Phấn chấn lên nào, mẹ không ngăn con đâu.”
Audrey nói: “Con cười không nổi, mẹ, lòng con sắp khổ sở đến chết lặng rồi.”
Phu nhân Grantham lườm một cái, mắt điếc tai ngơ xách hành lý lên xe ngựa.
Pierce đến nơi hẹn.
Phu nhân Grantham nghe nói Kleist cố tình mời người bảo vệ mình và Audrey, lòng hơi nghi ngờ. Không phải bà nghi Kleist có ý mưu hại gì, mà là sợ Pierce lai lịch không rõ, dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc đưa con riêng “đơn thuần” đến gần như ngu xuẩn của mình.
Humphrey ba mươi bốn ra tiễn, không quên nói chút lời ngọt ngào với Audrey.
Audrey gặp ánh mắt bức ép của mẹ, chịu đựng cho có lệ.
Pierce thấy cái rương của Kleist, hơi bất ngờ, “Xem ra tiền của cần bảo vệ không phải ít.”
“Chỉ là ít quần áo thông thường thôi.” Kleist bê rương để ra phía sau xe ngựa.
Hết thảy chuẩn xong, hai chiếc xe trong ánh mắt “lưu luyến không rời” của Humphrey ba mươi bốn, một trước một sau chạy ra khỏi nhà Humphrey, thẳng tiến đường về.
Cùng một lộ trình, lúc đến nơi thời gian như rút còn một nửa. Xe ngựa nhanh chóng dừng tại cổng Công hội Ma Pháp, đoàn người xách hành lý bước vào ma pháp trận, chớp mắt đã về đến trấn Ripe.
Bầu không khí quen thuộc khiến phu nhân Grantham và Audrey đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong thời gian ở nhà Humphrey, phu nhân Grantham luôn phấn khích và vui mừng, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, may mắn toàn bộ đều như bà mong muốn.
Ma pháp sư học việc thấy họ trở về, vui vẻ chạy tới, “Phu nhân Grantham, nhìn khí sắc của bà thì có vẻ chuyến đi vô cùng thuận lợi! Thế thì còn gì bằng, chúng tôi đều đang chờ nghe bà kể về thành Zul đây. Phu nhân Thomson luôn nói không ngừng, bảo là nếu phu nhân không quay lại đây, bà ấy sẽ cùng con gái đến thành Zul nương tựa bà.”
“Cậu lắm mồm quá đấy, không giấu được chút bí mật nào.” Phu nhân Grantham miệng thì quát lớn, nhưng trong bụng vô cùng đắc ý. Quả không uổng một đồng bạc tiền boa kia. Bà đúng là muốn mấy kẻ dám cười cợt mình biết rằng quan hệ giữa bà với Humphrey không những không chấm hết theo lão gia, mà còn có chuyển biến! Con gái của bà sẽ ghi tên vào một dòng họ vô cùng cao quý lâu đời, không có đứa con gái nào trong cái trấn nhỏ bé này so được với con gái bà.
Mơ hồ tự thấy mình hơn hẳn người khác khiến bà nhìn Kleist đặc biệt thuận mắt, mặt mày hớn hở cả đoạn đường, về nhà vẫn y như thế.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn phá hủy tâm trạng tốt của bà, phải nói là, cực kỳ tệ!
Jeff và Kim từng bị cho một vố tại lễ tang lão gia Grantham nghe nói bọn họ trở về lập tức tìm tới cửa. Đi cùng hai người còn có tế tự của phân hội Quang Minh thần hội ở trấn Ripe – một tế tự cấp hai không được chú ý trong Quang Minh thần hội ở cái trấn mà kỵ sĩ cấp ba cũng có thể diễu võ dương oai, hiển nhiên trở thành nhân vật lớn khó lường.
Về đến nhà, dây cung trong đầu phu nhân Grantham còn chưa kịp thả lỏng, đã lại căng hết cỡ. Bà vội vàng mặc lại áo khoác vừa cởi ra, gọi Audrey và Kleist cùng xuống lầu.
Tế tự Twain mặc áo bào trắng rộng rãi thêu chỉ bạc, ung dung đứng trong phòng khách ngắm bích họa*. Jeff và Kim ngồi trên sô pha, chân bắt chéo, dáng vẻ ngạo mạn.
*tranh vẽ trên tường
Phu nhân Grantham bất an tiến thêm một bước dài, tay chân rón rén bước tới sau lưng Twain, sợ tiếng bước chân thô lỗ quấy nhiễu đến dáng vẻ tao nhã của hắn. “Cảm tạ ân điển của nữ thần Quang Minh, cung nghênh ngài giá lâm tệ xá.”
Twain lấy lại tinh thần, mỉm cười.
Nụ cười như thế Kleist đã gặp rất nhiều, mỗi khi tế tự của Quang Minh thần hội nào trưng kiểu nhếch miệng này ra, lại khiến người ta nhớ ngay đến Sophiro, một trong hai đại thần tế tự. Bất kể tâm tình Sophiro có tệ đến mức nào, trước mặt Giáo hoàng, hắn vẫn có thể tươi cười giống như con chó trung thành được ăn no uống đủ là không biết đến ưu sầu.
“Ngưỡng mộ ánh mắt tinh tường của lão gia Grantham đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội xin chỉ bảo, đáng tiếc về sau cũng không còn cơ hội.” Twain lộ vẻ mặt bi ai, “Một người tốt như thế lại ra đi quá vội vàng, thật khiến người đau lòng.”
Phu nhân Grantham nghe mà lông tơ dựng thẳng.
Từ khi Kerry trở về, bà liên tục gặp thuận lợi, đẩy lùi Jeff và Kim, nối lại tình xưa với Humphrey, mọi chuyện đều như ý, nhưng lại quên mất tai hoạ ngầm lớn nhất – lão gia Grantham sinh thời bị Twain vài lần đưa ra ám chỉ hối lộ nhưng lại coi khinh không thèm để ý. Sau này Twain mấy lần tìm mọi cách moi ra một vài gốc rạ, bị lão gia Grantham hợp tác với thị trưởng Marshall và phân hội trưởng Công hội Ma Pháp Gavin ngăn cản, thù hận bởi vậy mà ngày càng sâu. Hiện tại nhà Grantham không có người làm chủ, chính là thời cơ tốt để đối phương phản kích.
“Cảm tạ ngài quan tâm. Lão gia nhẫn tâm ra đi, trong nhà chỉ còn mấy người mẹ góa con côi chúng tôi, không nơi nương tựa, rất cần nữ thần Quang Minh che chở! Xin đại nhân chỉ đường dẫn lối.” Phu nhân Grantham không có được khí phách của lão gia Grantham, nhanh chóng quy phục.
Twain cũng không cảm kích, lạnh nhạt nói: “Phu nhân không cần lo lắng, nữ thần biết tất cả, người luôn ban phát ơn huệ cho chúng sinh, sẽ không bạc đãi người tốt, cũng không khoan dung cho ác nhân.”
Phu nhân Grantham vấp phải cái đinh mềm, lúng túng không dám nói.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bánh xe ngựa chuyển động, không bao lâu sau, Marshall đi đường mệt nhọc xuất hiện.
Phu nhân Grantham thở phào, cuống quít ra đón. Bà nói: “Đã muộn thế này còn phiền ngài đích thân đến đây.”
Marshall phớt lờ ánh mắt xin giúp đỡ của bà, đi thẳng tới bắt tay Twain, “Nhanh chóng kết thúc cho xong đi.”
Phu nhân Grantham kinh ngạc nhìn hai người giống như bạn bè cực kỳ thân thiết, cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Lúc trước, khi lão gia Grantham trở mặt với Twain, Marshall là người trợ giúp, biểu tình mỉa mai của ông ta với Twain vẫn còn khắc sâu trong tâm trí bà, vậy mà nay lại đảo điên thế này.
Marshall quay đầu nhìn phu nhân Grantham, ánh mắt bình tĩnh mà vô tình, “Kết quả đối chiếu vân tay không trùng khớp.”
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
10 chương
1830 chương
7 chương
144 chương