Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913 FULL
Chương 19
Tay hắn khép lại bao bọc hai bàn tay Phó Lan Quân, cúi đầu hà một hơi dài rồi thấp giọng thủ thỉ: “Cảm ơn em đã chạy đến đây.”
Trống ngực Phó Lan Quân đánh liên hồi, suýt chút nữa cô đã mất hắn thật rồi! Niềm vui khi mất đi mà lấy lại được tràn ngập cõi lòng, chợt thấy hai mắt hoa cả lên, cả người Phó Lan Quân ngất lịm trong vòng ôm của hắn.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, căn phòng yên tĩnh đến lạ, chỉ có mỗi mình Cố Linh Dục ngồi ở đầu giường nắm chặt tay cô, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng vô bờ bến chăm chú nhìn cô.
Phó Lan Quân bất giác sờ sờ mặt: “Sao thế?”
Cố Linh Dục bật cười, tiếng cười trầm thấp nhưng không giấu nổi niềm hân hoan khiến cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hồi lâu sau hắn vươn tay ôm ghì cô vào lòng, giọng nói khe khẽ vẳng bên tai: "Cố phu nhân, chúc mừng em sắp làm mẹ, anh sắp làm cha, lần đầu làm cha mẹ, về sau chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau nhiều hơn đấy nhé.”
- -----
Cố Linh Dục dẫn Phó Lan Quân đến nhà Đồng Sĩ Hồng tạ tội với ông.
Vừa hết tết nhưng nhà Đồng Sĩ Hồng lại không có chút gì gọi là dư âm ngày tết, cả ngôi nhà vắng lặng nhuốm đầy hơi lạnh, thoang thoảng có thể ngửi được mùi nhang khói đâu đây.
Cố Linh Dục giải thích tình hình cho Đồng Sĩ Hồng, ngoài dự đoán, ông có vẻ rất rộng lượng phóng khoáng: “Trò biết điều gì là quan trọng nhất đối với bản thân mình là quý rồi, trò còn trẻ, còn nhiều cơ hội lắm.”
Nói xong câu đó ông thở dài, gượng cười nói: “Năm đó, cậu ấy vốn cũng phải tới Nhật Bản du học.”
Phó Lan Quân khó hiểu.
Đồng Sĩ Hồng không giữ chân bọn họ ở lại ăn cơm, ra khỏi Đồng gia Cố Linh Dục nhẹ nhàng nói với Phó Lan Quân: “Hôm nay là ngày giỗ người bạn kia của thầy - Hà Kiều Mộc - người mười năm trước đã hy sinh trong trận hải chiến.”
Về tin tức Phó Lan Quân có thai, trừ Cố Linh Dục và cô thì người hưng phấn nhất đương nhiên chẳng ai ngoài mẹ chồng Trương thị.
Bình thường mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữ Trương thị và Phó Lan Quân chỉ giới hạn ở việc mỗi ngày đến thỉnh an mà thôi, kể từ sau khi biết mình sắp có cháu thì ngày nào Trương thị cũng đến phòng họ ngồi chơi một lúc, nắm tay Phó Lan Quân hỏi han ân cần đủ điều, việc này làm cô cảm thấy khó xử vô cùng.
Cô luôn có loại cảm giác rất khó nói đối với bà mẹ chồng này, mỗi lần đối mặt với bà là cô lại lâm vào tình thế thiếu khí không thở nổi, Phó Lan Quân quy kết tất cả chính là do sự “khác người” của phụ nữ trẻ tuổi ở góa.
Huống chi từ nhỏ cô đã được giáo dục theo kiểu Tây, thật sự không tìm được chủ đề chung nào để nói với bà mẹ chồng chỉ đọc luân lý nữ nhi.
Nhưng vì mẹ chồng lo nghĩ cho thế hệ mai sau của gia tộc đang lớn dần trong bụng con dâu, từ đó hoàn toàn coi những bối rối và xa cách như gió thổi mây bay, Phó Lan Quân đành phải miễn cưỡng ứng phó.
Thỉnh thoảng thím hai cũng tới thăm Phó Lan Quân, đây cũng là một phụ nữ trẻ góa chồng, trên mặt lúc nào cũng hiển hiện nụ cười ẩn ý khó đoán, cũng may tuổi không lớn nên ở chung với cô ấy vẫn thoải mái hơn với mẹ chồng nhiều.
Hình như cô ấy hơi sợ mẹ chồng thì phải, đang nói chuyện với Phó Lan Quân mà nghe thấy nha hoàn thông báo đại thái thái đến là thím hai lập tức đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên sau đó vẫn đụng phải Trương thị ở cửa, hai người gật đầu coi như chào hỏi.
Trương thị đem thuốc bổ tới, cười tủm tỉm quan sát Phó Lan Quân uống chén thuốc nhỏ, bỗng bà cất tiếng bảo: “Sau này ít tiếp xúc với thím hai lại.”
Phó Lan Quân không hiểu tại sao bà nói thế, Trương thị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng vẻ mặt lại khiến người khác hãi hùng: “Người như vậy chỉ mang điềm xấu, con cô ấy chưa sinh ra đã chết yểu, xúi quẩy quá.”
Nghe xong những lời này nội tâm Phó Lan Quân cũng bất an lo lắng, “ồ” lên một tiếng đồng ý.
Lúc cô mang thai đã được vài tháng thì rốt cuộc tới ngày nhậm chức của tân tuần phủ.
Tân quan nhậm chức ba lần châm lửa*, đương nhiên phải đến địa phương thị sát một phen, Ninh An là điểm dừng chân đầu tiên.
*Ẩn dụ rằng khi mới nhậm chức thì vị quan đó phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của mình.
Vào ngày Diệp tuần phủ di giá đến, đại diện của ba bên quân đội, chính trị và thương nghiệp đích thân ra mặt nghênh đón.
Phía chính trị có Phó Vinh là tri phủ hiển nhiên không thể thoái thác.
Đồng Sĩ Hồng thì đại diện cho tân quân, với tư cách là môn đệ tâm đắc và cấp dưới có năng lực nhất của ông, Cố Linh Dục cũng phải đi theo cùng.
Phó Lan Quân nằm lăn qua lộn lại trên giường, hai mí mắt díp vào chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì Cố Linh Dục về, vừa vào cửa cô đã phát hiện ngay sắc mặt của hắn rất không bình thường.
Phó Lan Quân hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì à?”
Cố Linh Dục miễn cưỡng cười: “Không có gì.”
Cô tỉ mỉ quan sát thái độ hắn, ngập ngừng một lúc mới hỏi dò: “Nghe dì bảo tuần phủ Diệp Tế Châu mới tới là đối thủ nhiều năm của cha em, hôm nay bọn họ không có xung đột chứ?”
Cố Linh Dục trìu mến mơn trớn bên tóc mai cô: “Làm gì có chuyện ấy, cho dù không làm đối thủ thì hiện giờ cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, cha em đứng ở hàng cáo già xảo quyệt trong cái phường quan lại xô bồ đầy rẫy nguy hiểm này, há có thể không có chút định lực nào.”
Phó Lan Quân thở phào một hơi: “Nói cũng phải, cha em thường nói, người trong chốn quan trường ai cũng phải trang bị hai bộ mặt, dù có thù giết cha đi chăng nữa thì khi đối mặt vẫn phải mỉm cười hòa hợp êm thấm.”
Đôi mày Cố Linh Dục cau chặt, hắn quay sang dém góc chăn cho cô: “Trời không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Nửa đêm Phó Lan Quân thức giấc vì khát, vươn tay sờ sờ bên cạnh lại chỉ chạm vào một khoảng trống không lạnh lẽo.
Cô rón ra rón rén đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh trăng vàng vọt như hóa thành dòng nước chảy xuôi trên nền gạch xanh trước cửa, Cố Linh Dục mặc áo ngủ ngồi trên bậc thang, đôi mắt phóng ra xa xăm, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Phó Lan Quân đi tới khoác chiếc áo choàng ba-đơ-xuy lên vai hắn, vừa định ngồi xuống thì Cố Linh Dục đã cản lại: “Bậc thang lạnh lắm.”
Hắn cởi áo choàng ra gấp mấy lần rồi trải xuống thềm đất, còn vỗ vỗ thêm vài cái, Phó Lan Quân đặt mông ngồi xuống: “Nghĩ gì thế, nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ?”
Cố Linh Dục ôm vai cô cho cô tựa hẳn vào vai mình, tay kia vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô.
Từ sau khi mang thai tay chân Phó Lan Quân luôn lạnh buốt tê cứng, Phó Vinh kể năm đó mẹ cô mang thai cũng bị như vậy.
Cố Linh Dục nổi hứng nói gần nói xa, hỏi cô: “Em có bao giờ nói muốn cùng đi hết quãng đời còn lại với bạn mình không?”
Phó Lan Quân trầm ngâm một lúc: “Khá nhiều đấy, từ nhỏ đến lớn nhai đi nhai lại mấy lời này, có khi một bàn tay đếm cũng không hết được.”
Cố Linh Dục cười khẽ: “Anh quên mất là bọn con gái các em luôn thích thề non hẹn biển.”
Lời này của hắn nghe cứ như đang khinh thường tình bạn của phái nữ vậy, Phó Lan Quân bất mãn đấm vào ngực hắn, Cố Linh Dục bắt lấy cái tay hành hung người khác của cô: “Được rồi được rồi, là anh sai, vậy bây giờ bạn bè của em thế nào?”
Phó Lan Quân cố gắng hồi tưởng lại thuở thơ ấu: “Thực ra anh nói không sai, con gái quả rất dễ dàng nói chuyện cả đời, khi vui vẻ bên nhau sẽ buột miệng thốt ra, đôi khi là cùng chơi một trò chơi, hoặc có lúc chỉ là cùng ăn món điểm tâm ngon tuyệt cùng nhau.
Lần đầu tiên em nói hai chữ ‘cả đời’ với bạn bè là lúc em mới bảy tám tuổi, giờ đây tên tuổi mặt mũi cô gái đó ra sao cũng sắp quên mất rồi.
Trong số đó em có ấn tượng sâu sắc nhất với cô gái tên A Tuệ, khả năng anh biết đấy, coi như có chút tiếng tăm ở Ninh An này.”
Cố Linh Dục tư lự: “Con gái lớn nhà Mễ Kí Lương Hành?”
Phó Lan Quân gật đầu: “Chị ấy là bạn chơi cùng em lúc cha được bổ nhiệm làm tri phủ Ninh An lần đầu, lớn hơn em năm tuổi.
Khi đó quan hệ của chúng em tốt lắm, một ngày không gặp như cách ba thu, có thứ gì tốt có chuyện gì buồn là đều muốn chia sẻ với chị ấy.
Sau A Tuệ đem lòng yêu một họa sĩ người Anh, bỏ nhà rời quê hương theo chân người đó đi đến xứ sương mù xa xôi giá rét, từ đó bọn em cắt đứt liên lạc luôn.”
Cố Linh Dục cúi đầu: “Khi đó chắc em mới mười ba mười bốn tuổi thôi nhỉ, đột nhiên mất đi người bạn tốt như thế có thấy buồn không?”
Phó Lan Quân thở dài não nề: “Đâu chỉ buồn, khoảng thời gian ấy mẹ em vừa qua đời, cha thì ngày nào cũng bận rộn, bộn bề với đống giấy tờ công văn, dì thì vẫn chưa gả vào nhà, cả phủ Ninh An chỉ có duy nhất A Tuệ là tốt với em, chị ấy đi rồi em cảm giác như bầu trời sụp xuống vậy.”
Cố Linh Dục hỏi: “Em không ngăn cô ấy à?”
Phó Lan Quân cười khổ: “Em không phải người duy nhất ngăn chị ấy đâu.
Mọi người ai cũng bảo chưa nói đến việc nước trong nước ngoài, tuổi tác người đàn ông đến từ nước Anh kia tính ra lớn gấp đôi tuổi chị ấy, lại là tay ăn chơi phiêu bạt lông bông.
Nước Anh bao xa? Nếu người đàn ông đó lừa bán chị sang Anh thì có kêu trời trời cũng chẳng thấu.
Em có hỏi riêng chị ấy, hỏi rõ chi tiết hoàn cảnh về người đàn ông đó, chị bảo mình không biết, thậm chí rốt cuộc là người tốt hay xấu cũng chẳng xác định được.”
“Chị ấy bảo không quan tâm tương lai mai sau sẽ ra sao.
Chị chỉ biết là, giờ phút này nếu không đi với người nọ thì quãng đời còn lại sẽ vì giây phút chần chừ này mà hối hận.
Chị nói với em rằng: Ham muốn một đời thường bị phá hủy trong chốc lát, chị muốn có được hạnh phúc này dù nó chỉ là tức thời.
A Tuệ đã nói tới mức ấy thì em có thể làm gì nữa đây? Dù quan hệ của bọn em tốt cỡ nào, dù em coi chị ấy như bầu trời trên đỉnh đầu mình, nói đến cùng thì trên thế giới này, đầu tiên là bản thân chị ấy, sau đó mới là bạn của em.”
Nhớ lại chuyện cũ Phó Lan Quân không khỏi thổn thức.
Cố Linh Dục im lặng, hắn ôm Phó Lan Quân, đờ đẫn giương mắt nhìn bóng tối như nước dưới chân, hồi lâu mới hoàn hồn đỡ cô đứng dậy: “Về ngủ thôi.”
Hết ba tháng đầu thai kỳ Phó Lan Quân trở lại với quỹ đạo trước kia, mỗi ngày đến trường làm việc, hôm nay đang nghỉ ngơi trong văn phòng bỗng có nhân viên trường học đến báo có người ở ngoài chờ cô.
Trừ Cố Linh Dục thì trường chưa từng có khách ghé thăm, Phó Lan Quân tò mò đi ra, đập vào mắt là bóng dáng cao to dũng mãnh quen thuộc đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh ở cổng.
Là Tề Vân Sơn.
Phó Lan Quân tươi cười đi tới: “Anh Vân Sơn sao lại đến đây, A Tú bảo anh chuyển lời gì à?”
Tề Vân Sơn lắc đầu: “Không phải, lần này tôi tự đến tìm thiếu phu nhân.”
Lòng Phó Lan Quân nổi lên nghi vấn, anh ấy bảo tự đến tìm cô? Để làm gì?
Anh Vân Sơn trước giờ là người luôn luôn giữ khuôn phép, bản thân cũng là quân nhân ngày ngày ra ra vào vào quân doanh với Cố Linh Dục, rất ít tiếp xúc với người của Cố gia, gặp phụ nữ trong nhà là tự giác né xa ba thước.
Lần duy nhất Tề Vân Sơn chủ động nói chuyện với Phó Lan Quân chính là để giúp hòa giải mối quan hệ giữa cô và Cố Linh Dục.
Nhưng hiện tại hai vợ chồng cô thắm thiết vô cùng, anh ấy còn đến làm gì nữa?
Tề Vân Sơn nhận ra nghi hoặc của cô: “Thiếu phu nhân, vào trong rồi nói.”
Trong trường hiện có một gian phòng học thủ công mỹ nghệ chưa có giờ lên lớp, Phó Lan Quân dẫn Tề Văn Sơn vào đó.
Vừa bước vào Tề Vân Sơn đã đóng cửa lại, Phó Lan Quân giật mình, chỉ thấy anh ấy lùi về sau mấy bước rồi phịch gối quỳ xuống đất đoan chính dập đầu với cô, Phó Lan Quân hết hồn: “Anh…”
Tề Vân Sơn ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt hết sức trang nghiêm: “Cái này là để tạ ơn tình cảm của cô dành cho A Tú hai năm qua.”
Phó Lan Quân thấy trong lòng khó chịu, cô và Cố Linh Dục là vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng về mọi mặt là chuyện thường tình, ai mướn người ngoài đến cảm ơn, anh ấy có tư cách gì lập trường gì để đến đây nói với cô mấy lời này? Bụng nghĩ thế nhưng ngoài miệng cô vẫn khách sáo lễ phép: “Sao anh lại nói thế.”
Lời còn chưa dứt Tề Vân Sơn lại dập đầu thêm cái nữa, lần này dùng lực quá mạnh nên trán xước mấy chỗ rớm cả máu: “Cái này là để xin cô, năm đó được A Tú cứu tôi đã thề phải bảo vệ cậu ấy một đời một kiếp, nhưng giờ đây e rằng tôi phải nuốt lời rồi, vậy cầu xin cô giúp tôi đảm đương nốt phần còn lại.
Cuộc đời này của Vân Sơn không có gì đền ơn, chỉ có thể thành tâm dập đầu làm chứng, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
Anh ấy vừa nói ra câu đó, Phó Lan Quân hoàn toàn quên mất cái gì mà lập trường, cái gì mà tư cách, cô nhớ lại những gì đêm qua Cố Linh Dục nói với cô, chẳng lẽ hắn đang ám chỉ Tề Vân Sơn?
Cô đứng dậy định lên tiếng thì Tề Vân Sơn đã vội sải bước đi ra ngoài.
Buổi chiều lúc Cố Linh Dục tới đón cô kể chuyện này với hắn: “Hẳn đêm qua anh muốn nói đến anh Vân Sơn nhỉ?”
Cố Linh Dục nín thinh, về đến nhà hắn cũng không hé răng lấy một lần.
Đêm khuya Phó Lan Quân cứ mãi thao thức trở mình vì bụng dạ âm ỉ khó chịu, đồng hồ sắp điểm canh ba cô bỗng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa nên quay sang đẩy Cố Linh Dục: “A Tú, anh có nghe tiếng gì ngoài kia không?”
Dường như hắn ngủ rất sâu, chẳng có tí phản ứng nào.
Phó Lan Quân đành nén ngờ vực trong lòng xuống rồi tiếp tục trằn trọc, tận khi trời hửng sáng mới vỗ mình vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì Cố Linh Dục đã không còn nằm bên cạnh.
Phó Lan Quân xoay người rời giường, cái lạnh ngắt truyền từ gối đầu của hắn sang các đầu ngón tay cô, chiếc gối ấy, hình như có hơi ươn ướt.
Vài ngày kế tiếp Phó Lan Quân cẩn thận theo dõi nhưng không thấy tăm hơi Tề Vân Sơn đâu cả, như là bốc hơi khỏi thế giới luôn rồi.
Phó Lan Quân mơ hồ cảm giác anh ấy đang làm điều gì đó khiến bản thân không thể không bội ước với Cố Linh Dục.
Suy đoán này khiến ruột gan cô nóng bừng như ngồi trên chảo lửa.
Quả nhiên sau khi Tề Vân Sơn mất tích, vào một buổi tối nọ của nửa tháng sau, Phó Vinh đột nhiên nổi giận đùng đùng đến nhà, vừa vào cửa liền đòi gặp Cố Linh Dục, không để ý cả nhà già trẻ đang ăn cơm mà cứ thế xông thẳng vào nhà ăn.
Làm tri phủ, trước mặt thông gia Phó Vinh luôn là kiểu người kiêu ngạo mặt hướng lên trời, chưa từng có dáng vẻ hổn hển không màng thế diện thế này.
Cố Linh Dục đặt đũa xuống rồi lặng lẽ bước ra ngoài với Phó Vinh, Phó Lan Quân cũng vội đứng dậy đi theo hai người.
Vừa bước vào thư phòng Phó Vinh đã vứt bỏ hết tất cả lễ tiết, đồ đạc trên bàn bị ông đập phá không thương tiếc, còn đi tới đi lui trong phòng như con thú rơi vào cảnh khốn.
Phó Lan Quân bước lên khuyên giải cha mình: “Có gì thì từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Thái độ Phó Vinh rất hung dữ: “Chuyện gì à, nhà họ Cố các người nuôi thích khách, nuôi phản tặc!”
Phó Lan Quân hoài nghi: “Cha nói hươu nói vượn gì thế ạ?”
Phó Vinh cười lạnh: “Ta nói vớ vẩn? Đi mà hỏi thằng chồng tốt của con đi, sĩ quan phụ tá Tề Vân Sơn của cậu ta đi đâu rồi?”
Phó Lan Quân giật thót, linh tính không hay đã trồi lên mặt nước, cô gượng cười quay đầu nhìn Cố Linh Dục: “A Tú, anh Vân Sơn đi đâu thế?”
Cố Linh Dục lắc đầu: “Mấy hôm trước anh ấy đi chẳng lời từ biết, đã hai ngày anh không gặp anh ấy.”
Phó Vinh cười phá lên, vẻ mặt càng dữ tợn: “Hôm trước hắn ta ám sát tân tuần phủ mới nhậm chức còn bị bắt ngay tại trận, hiện giờ đang ở trong nhà tù của nha môn tuần phủ kia kìa.
Dù các người có muốn cũng không gặp được!”
(còn tiếp).
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
59 chương
99 chương
69 chương
47 chương
11 chương
40 chương
23 chương