Trước khi màn đêm buông xuống, mọi người cho rằng cô đang cố giết họ. Đồng hồ chuyển sang sáu giờ tối. Chỉ vài phút sau, tốp đầu tiên bắt đầu bước xuống bếp dùng bữa. Những người đàn ông đã có một ngày làm việc đầy mệt nhọc. Sàn tàu đã được gột rửa, những chiếc võng được giặt sạch, lưới được vá lại và một nửa trong số các khẩu pháo được lau chùi sạch sẽ. Những người thủy thủ đang rất mệt mỏi, cơn đói của họ trở nên dữ dội. Hầu hết đều ăn hai tô xúp đầy trước khi cơn đói lắng dịu. Họ không lên cơn đau bụng cho đến cuối phiên canh gác thứ hai. Sara không hề hay biết đoàn thủy thủ đã bị bệnh. Dù vậy, cô đang mất dần sự kiên nhẫn của mình, đến giờ vẫn chưa thấy ai đến và nói rằng cô đã hoàn thành công việc tốt đến thế nào. Một tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên, Sara chạy ào ra trả lời. Jimbo đứng ngoài ngưỡng cửa cau mày nhìn cô. Nụ cười của Sara trở nên ngập ngừng. “Chào buổi tối, Jimbo”, cô bắt đầu. “Có điều gì không ổn sao? Trông anh dường như không được vui cho lắm.” “Cô chưa dùng chút canh nào ư, phu nhân Sara?”, gã ta hỏi. Sự quan tâm rõ ràng của gã không có ý nghĩa gì với Sara. Cô lắc đầu. “Tôi đang chờ dùng bữa với dì Nora”, cô giải thích. “Jimbo, những âm thanh kinh khủng mà tôi đang nghe thấy là gì?” Cô ngó ra cửa để xem liệu có thể định vị được nơi phát ra âm thanh. “Là đoàn thủy thủ.” “Đoàn thủy thủ làm sao?” Nathan đột nhiên xuất hiện cạnh Jimbo. Vẻ mặt chồng khiến hơi thở Sara nghẹn sâu trong cổ họng. Anh đang vô cùng giận dữ. Sara lùi lại theo bản năng. “Có chuyện gì, Nathan?”, cô hỏi, giọng đầy cảnh giác. “Có điều gì đó không ổn ư? Là dì Nora sao? Dì ấy vẫn ổn chứ?” “Nora ổn.” Jimbo xen vào. Nathan ra hiệu cho Jimbo tránh đường, sau đó hiên ngang tiến vào ca bin. Sara tiếp tục lùi khỏi anh. Cô thấy quai hàm anh đang bạnh ra, cho thấy dấu hiệu không tốt. “Chàng đang thất vọng điều gì ư?”, cô hỏi Nathan trong tiếng thì thầm nhạt nhòa. Anh gật đầu. Cô quyết định hỏi rõ hơn. “Chàng thất vọng về em sao?” Anh lại gật đầu. Và đá cánh cửa đóng sầm lại. “Tại sao?”, cô hỏi, cố che giấu nỗi sợ hãi để anh không nhận ra. “Món xúp.” Giọng Nathan trầm thấp, đầy kiềm chế và giận dữ. Cô bối rối vì câu trả lời của anh nhiều hơn là vì sợ. “Bọn họ không thích món xúp của em ư?” “Cái thứ đó không phải là do em cố ý chứ?” Vì không biết anh đang ám chỉ điều gì, cô im lặng. Anh có thể thấy trong mắt Sara sự bối rối. Anh nhắm mắt và đếm đến mười. “Vậy nghĩa là không phải em đang cố tình giết họ sao?” Cô buông tiếng thở gấp gáp. “Dĩ nhiên em không bao giờ thử giết ai đó. Sao chàng có thể nghĩ ra cái thứ tồi tệ đến thế? Tất cả mọi người giờ đã là thuộc cấp của em, và em chắc chắn sẽ không cố làm điều gì đó để tổn hại đến họ. Nếu mọi người không thích món xúp em làm, thì em rất lấy làm tiếc. Em không biết họ lại là những người kén ăn đến thế.” “Những người kén ăn ư?”, anh gầm lên và lặp lại từng từ. “Hai mươi trong số những thủy thủ của ta giờ đang treo người bên mạn tàu để nôn hết cái thứ xúp em nấu. Mười người khác đang quằn quại trong đau đớn trên võng của họ. Các thủy thủ chưa chết, nhưng chắc chắn là họ đang ước mình thà bị đày xuống địa ngục còn hơn.” Cô kinh hoàng trước những gì anh nói. “Em không hiểu”, cô kêu lên. “Ý chàng muốn nói là món xúp của em không ngon? Và những người thủy thủ đã đổ bệnh do em sao? Ôi, Chúa ơi, em phải đi an ủi họ.” Anh tóm lấy vai cô trong lúc cô cố vội vã vượt qua anh. “An ủi ư? Sara, một hoặc hai trong số họ rất có thể sẽ an ủi em rời khỏi con tàu này.” “Họ sẽ không ném em xuống biển. Em là chủ nhân của họ.” Nathan cảm thấy muốn quát lên. Sau đó, anh nhận ra mình đã làm vậy. Anh hít một hơi thật nhanh. “Cái quái gì sẽ khiến họ không ném em xuống biển chứ”, anh lẩm bẩm. Nathan kéo cô đến bên giường, ấn cô ngồi xuống chiếc mền bông. “Giờ thì, vợ của ta, em phải nói cho ta biết em đã làm cái món xúp chết tiệt đó như thế nào.” Cô bật khóc. Nathan mất gần hai mươi phút mới hiểu nguyên nhân. Và đến cuối cùng thì Sara vẫn không phải người cung cấp cho anh những thông tin đầy đủ. Anh không thể hiểu đầu cua tai nheo như thế nào với những câu giải thích rời rạc của cô. Ivan nhớ những miếng thịt hỏng ông ta đặt trên vỉ nướng. Ông ta cũng nhớ rằng mình không hề nói cho cô biết những miếng thịt đó đã bị hỏng. Nathan nhốt Sara trong ca bin để cô không thể gây thêm sai lầm nào nữa. Cô trở nên tức giận với Nathan vì anh đã không cho cô đi xin lỗi các thủy thủ. Tối hôm đó, Nathan không trở về giường. Anh và những người còn khỏe phải tiếp quản ca canh gác kế tiếp. Sara không hiểu rằng chồng cô đang làm nhiệm vụ và cô tin là anh giận đến nỗi không muốn ngủ cùng cô. Cô không biết mình sẽ tìm lại đủ can đảm để đối mặt với những thủy thủ bằng cách nào. Làm sao để thuyết phục họ rằng cô không cố tình gây ra điều đó? Sự lo lắng chuyển thành giận dữ chỉ trong chốc lát. Làm sao những người đàn ông đó có thể tin vào một điều tồi tệ như thế về vợ thuyền trưởng chứ? Tại sao ư, họ đã làm ô danh tiếng tăm của cô khi tin là cô muốn làm tổn hại đến họ. Sara quyết định rằng một khi lấy lại được sự tin tưởng của các thủy thủ, cô sẽ ngồi xuống và nói chuyện thẳng thắn về sự kết luận vội vã của những người này. Nathan cũng không sớm tha thứ cho lỗi lầm của cô. Sáng hôm sau anh mới xuống ca bin, nhìn cô chăm chú nhưng không nói một lời nào. Anh thiếp đi trên đống ga trải giường và ngủ cả buổi sáng. Cô không thể chịu nổi việc bị giam giữ quá lâu. Cô cũng không thể chịu nổi tiếng ngáy của anh. Lúc cô ra khỏi phòng là đã quá trưa khoảng nửa tiếng đồng hồ. Sara lên boong tàu, mở chiếc dù xanh và dự định đi dạo một chút. Cuộc tản bộ trở thành một trải nghiệm đáng xấu hổ với Sara. Mỗi thủy thủ mà cô đến gần đều quay lưng lại với cô. Đa số họ vẫn mang vẻ mặt u ám. Tất cả đều cau có. Mắt cô ngập nước trước khi chạm đến cầu thang hẹp dẫn lên boong cao nhất. Sara gần như không biết mình đang đi đâu, cô chỉ muốn tránh khỏi những cái nhăn mặt dữ dội đó càng xa càng tốt, dù chỉ là một vài phút. Tầng cao nhất của con tàu đầy những dây thừng và cột. Nơi đây hầu như không có không gian cho Sara tản bộ. Cô phát hiện ra một góc gần cánh buồm cao nhất, cô ngồi xuống, đặt chiếc dù đang mở giữa hai sợi dây thừng lớn. Sara không biết mình đã ngồi đó bao nhiêu lâu để nghĩ về kế hoạch thuyết phục những thủy thủ lại quý mến mình. Mặt và tay cô nhanh chóng đỏ hồng vì ánh nắng. Một quý cô đi dạo với làn da rám nắng thật không được thời trang cho lắm. Sara quyết định mình nên đi xuống và ghé thăm dì Nora. Tốt hơn là viếng thăm người nào đó quan tâm đến cô. Dì Nora sẽ không đổ lỗi cho cô. Đúng thế, điều duy nhất cô cần là một chuyến viếng thăm vui vẻ. Cô đứng dậy và giật cây dù thì phát hiện ra rằng nó đang vướng vào những sợi dây thừng. Sara mất năm phút để nới lỏng nút thắt ở sợi dây đủ để gỡ ra một phần chiếc dù. Gió quá mạnh khiến nhiệm vụ càng thêm khó khăn. Tiếng cánh buồm vỗ vào những cây cột lớn đến mức át đi những tiếng cô lầm bầm đầy thất vọng. Cô từ bỏ khi chiếc dù bị xé rách. Sau đó, Sara quyết định tìm Matthew hoặc Jimbo để xin hỗ trợ. Sara bỏ lại chiếc dù lơ lửng giữa những sợi dây thừng và bước xuống cầu thang. Vụ đổ gãy xảy ra đã suýt xô Sara ngã về phía mạn tàu. Chester vừa kịp tóm được cô trước khi quá muộn. Cả hai quay về phía xuất hiện những tiếng ầm ầm trên boong đúng lúc trông thấy một cột buồm đang gãy, đổ vào cây cột to hơn. Chester bắt đầu chạy và hét lên yêu cầu mọi người hỗ trợ trong lúc anh ta phi như bay lên cầu thang. Sara quyết định cô sẽ tránh xa khỏi sự hỗn loạn đang xảy ra xung quanh mình. Cô chờ cho đến khi vài người nữa hối hả chạy qua mình, mới tiếp tục đi xuống ca bin của Nora. Matthew vừa ra khỏi phòng khi Sara sải chân qua ông ta. “Chúc một ngày tốt lành, Matthew”, cô chào. Cô dừng lại và cúi người, rồi thêm vào. “Tôi sẽ chỉ ở đây vài phút. Tôi muốn xem dì Nora thế nào rồi. Tôi hứa sẽ không làm cho dì ấy bị mệt mỏi.” Matthew cười toe toét. “Tôi tin cô”, ông trả lời. “Nhưng tôi vẫn sẽ quay trở lại kiểm tra trong nửa giờ nữa.” Sau đó, tiếng vỡ vụn vang rền khiến con tàu bị rung chuyển. Sara bám chặt vào cửa để giữ cho mình không bị xô ngã. “Chúa ơi, gió hôm nay thật dữ dội phải không Matthew?” Người thủy thủ đã chạy về phía cầu thang. “Không phải gió”, ông hét qua vai. Sara đóng cửa phòng Nora ngay khi Nathan ra ngoài chỉ huy đội thủy thủ của mình. Dì cô lại được dựng lên ngồi dựa lưng vào một đống gối phía sau. Sara nghĩ rằng bà trông đã được nghỉ ngơi nhiều hơn và nói ra điều đó. “Dì Nora, hai má dì đã hồng hào trở lại, những vết bầm cũng bắt đầu ngả sang màu vàng. Chẳng mẩy chốc dì sẽ có thể cùng con đi dạo trên boong rồi.” “Đúng thế, ta đã khá hơn nhiều”, Nora trả lời. “Tình hình của con thì sao, Sara?” “Ồ, con ổn”, cô trả lời. Sara ngồi bên giường và nắm lấy tay bà. Nora cau mày nhìn cô. “Ta đã nghe về món xúp, cô bé. Ta biết con không hề ổn.” “Con không ăn chút xúp nào”, Sara kêu lên. “Nhưng con cảm thấy thật kinh khủng về những người thủy thủ. Con không cố ý khiến họ đổ bệnh.” “Ta biết con không cố ý”, Nora an ủi. “Ta đã nói với Matthew điều đó. Ta đã phải bảo vệ con, Sara, và nói với ông ấy rằng trong đầu con chẳng hề ẩn chứa dù là một suy nghĩ xấu xa. Tại sao ư, vì con sẽ không bao giờ cố ý gây ra những thứ khủng khiếp như thế.” Cái cau mày của Sara cũng giống với dì mình. “Con nghĩ rằng thuộc cấp của con quá mức thô lỗ khi họ có những ý nghĩ ác độc đến thế về chủ nhân của mình. Đúng thế, con thực sự nghĩ như vậy đấy. Lý do là, họ hoàn toàn trái ngược với thuyền trưởng, thưa dì.” “Vậy còn Nathan?”, Nora hỏi. “Cậu ta cũng buộc tội con ư?” Sara nhún vai. “Nathan có chút thất vọng về món xúp, dĩ nhiên rồi, nhưng con không tin rằng chàng ấy lại nghĩ con cố ý đầu độc những thủy thủ. Chàng có lẽ hiểu chuyện hơn một chút bởi vì chàng đã không đụng đến một chút xúp nào. Dù sao thì, con quyết định sẽ không quan tâm xem người đàn ông đó nghĩ gì về mình nữa. Con còn thất vọng về chàng nhiều hơn là chàng thất vọng về con. Vâng, con đã như vậy đấy”, cô thêm vào khi Nora bắt đầu cười. “Chàng đối xử với con không tốt một chút nào.” Cô không cho bà thời gian hồi đáp câu nói gây sốc đó. “Ôi, con không bao giờ nên nói như thế. Nathan là chồng con, và con phải luôn luôn trung thành với chàng. Con thật xấu hổ với bản thân vì...” “Cậu ta có làm tổn thương con không?”, Nora cắt ngang. “Không, dĩ nhiên là không. Chỉ là...” Một phút dài trôi qua trong khi Nora cố đoán xem vấn đề là gì và Sara thì cố nghĩ cách để giải thích. Khi Sara bắt đầu đỏ mặt, Nora đoán vấn đề thuộc khía cạnh khá riêng tư trong cuộc hôn nhân của họ. “Cậu ta không nhẹ nhàng khi ngủ với con?” Sara nhìn xuống trước khi trả lời. “Chàng rất nhẹ nhàng.” “Và?” “Nhưng sau đó chàng đã không... Đó là lần thứ hai, vâng, ngay sau đó, chàng bỏ đi. Chàng không nói một từ âu yếm nào với con, dì Nora. Thực tế thì, chàng đã không nói bất cứ thứ gì. Một con điếm còn được đối xử tử tế hơn.” Nora quá nhẹ nhõm với việc Nathan đã nhẹ nhàng với Sara nên không thể nhận ra vấn đề trong sự thiếu chu đáo của anh. “Con có nói bất cứ lời lẽ âu yếm nào với cậu ta không?”, bà hỏi. “Không.” “Có vẻ như Nathan không biết cách cho con những gì con muốn. Rất có thể cậu ta không biết con cần những lời khen ngợi từ cậu ta.” “Con không cần chàng khen ngợi”, Sara phản đối với giọng bất mãn. “Con chỉ muốn chàng để ý một chút, ôi, Chúa giúp con, đó không phải là sự thật. Con rất cần nghe chàng khen ngợi. Con không biết tại sao con dường như lại cần chúng, nhưng con muốn. Nora? Dì có thấy con thuyền đang nghiêng về một bên không? Con tự hỏi tại sao Nathan lại không làm cho nó thăng bằng trở lại.” Nora mất một phút để bắt kịp chủ đề của cháu gái. “Đúng vậy, nó hơi nghiêng, phải không nhỉ?”, bà đáp. “Nhưng con đã nói gió hôm nay rất mạnh.” “Chúng ta không có vẻ gì như đã bị va chạm vào đâu đó”, Sara xen vào. “Con hy vọng thuyền sẽ không bị lật”, cô thêm vào với tiếng thở dài. “Con chưa bao giờ học bơi. Dù vậy thì điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nathan không thể nào để con chết đuối được.” Nora cười. “Tại sao cậu ta lại không thể?”, Sara dường như khá ngạc nhiên với câu hỏi đó. “Vì con là vợ chàng”, cô buột miệng. “Chàng đã hứa sẽ bảo vệ con, Nora.” “Và con tin rằng cậu ta sẽ làm thế?” “Dĩ nhiên.” Con tàu đột nhiên chuyển mình một lần nữa, đẩy họ thậm chí xa hơn về phía dòng nước. Sara trông thấy Nora giật mình đến thế nào, bà đang nắm chặt tay cô. Cô vỗ nhẹ vào Nora và nói, “Nathan là thuyền trưởng của con tàu này, dì Nora, và chàng sẽ không để chúng ta rơi xuống đại dương. Chàng biết mình đang làm gì. Đừng lo lắng”. Một tiếng gầm đột ngột tràn kín ca bin. Âm thanh đó vang lên tên cô. Sara nhăn mặt theo phản xạ, rồi quay người và đưa cho Nora một cái nhìn cực kỳ bất mãn. “Dì đã thấy những gì con nhắc đến chưa dì Nora? Lần duy nhất Nathan gọi tên con, chàng đã hét lên. Con tự hỏi cái gì khiến chàng nổi giận lúc đó. Người đàn ông này có khuynh hướng thật khó chịu. Thật kỳ diệu khi con có thể chịu đựng được.” “Đi và xem cậu ta muốn gì đi”, Nora gợi ý. “Đừng để cậu ta làm con sợ vì những tiếng quát. Chỉ cần nhớ là con phải nhìn vào bên dưới lớp vỏ bọc đó.” “Con biết”, Sara trả lời trong tiếng thở dài. Cô đứng dậy vuốt phẳng những nếp nhăn ở váy. “Nhìn bên dưới dưới lớp vỏ bọc, con sẽ tìm thấy cho mình một người đàn ông tốt”, cô thêm vào, lặp lại những gợi ý của bà lúc trước. “Con sẽ thử.” Cô hôn Nora và vội vàng bước ra hành lang. Cô suýt đâm vào Jimbo. Người đàn ông to lớn giữ cô lại để cô khỏi ngã. “Đi với tôi”, gã ra lệnh. Gã ta dẫn cô về phía cầu thang đi xuống tầng thấp hơn. Cô giật lại. “Nathan đang gọi tôi, Jimbo. Tôi phải đến chỗ chàng. Chàng đang ở trên boong tàu, đúng không?” “Tôi biết cậu ta ở đâu”, Jimbo lẩm bẩm. “Nhưng cậu ta cần vài phút để bình tĩnh lại, Sara. Cô có thể trốn ở dưới này cho đến lúc cậu ta...” “Tôi sẽ không trốn chồng mình”, Sara ngắt lời. “Thật chết tiệt nếu như cô không làm vậy.” Sara giật nảy người khi giọng Nathan vang rền khía sau lưng. Cô quay lại, dũng cảm nặn ra một nụ cười. Sau cùng thì, đứng bên cạnh vẫn còn một trong số các thuộc cấp của cô nên những sự nổi giận riêng tư nên được đặt sang một bên. Dù thế thì vẻ cau có trên mặt chồng đã khiến Sara thay đổi thái độ. Cô không còn quan tâm đến việc Jimbo vẫn đang nhìn nữa. Cô cau mày nhìn lại. “Vì Chúa, Nathan, sao chàng phải tiếp cận em một cách lặng lẽ như thế? Chàng đã làm em sợ.” “Sara”, Jimbo bắt đầu với một tiếng thì thầm. “Tôi sẽ không...” Cô phớt lờ tiếng lẩm bẩm của người thủy thủ. “Và trong khi em đang đề cập đến chủ đề về những thói quen xấu của chàng, em có thể cũng sẽ chỉ ra rằng mình đang phát ốm lên với tiếng chàng quát tháo suốt cả ngày. Nếu chàng có điều gì muốn nói với em, xin vui lòng nói bằng giọng bình thường thôi, thưa chàng.” Jimbo chuyển sang đứng cạnh cô. Matthew đột nhiên bước ra khỏi bóng tối và đứng ở phía còn lại. Trong thâm tâm Sara nhận ra sự thật đáng ngạc nhiên rằng cả hai người đàn ông đều đang thật tâm cố để bảo vệ cô. “Nathan sẽ không bao giờ làm đau tôi”, cô tuyên bố. “Chàng có thể muốn, nhưng chàng sẽ không bao giờ động đến tôi dù giận dữ đến thế nào.” “Cậu ta trông như thể muốn giết cô”, Jimbo hơi kéo dài giọng phản đối. Gã thật sự đang cười toe toét, vì phát hiện ra Sara đang cư xử thật đáng giá. Sai lầm, gã tự thêm vào, nhưng vẫn đáng giá. Nathan cố gắng bình tĩnh lại trước khi mở miệng. Anh nhìn chằm chằm vào Sara và hít vài hơi thật sâu. Anh đếm. “Chàng luôn luôn như thế mỗi khi muốn giết ai đó sao?”, Sara thì thầm lại. Sara khoanh tay lại phía trước, cố tỏ ra giận dữ và không lo lắng. Nathan vẫn không nói một lời nào. Ánh nhìn trong mắt anh thiêu đốt da thịt cô. Sự thực thì, anh trông như thể muốn bóp cổ cô. Nhìn vào bên dưới lớp vỏ bọc, Nora đã nhắc nhở cô như thế. Sara không thể làm được điều đó. Thậm chí cô còn không thể nhìn vào mắt Nathan dẫu chỉ một đến hai giây. “Được rồi”, cô lẩm bẩm khi không thể chịu nổi cái nhìn nóng bỏng của anh thêm một chút nào nữa. “Ai đó đã dùng món xúp của em? Đó có phải là lý do mà chàng trở nên thế này không?” Những múi cơ xuất hiện trên hàm anh. Cô quyết định là lẽ ra mình không nên hỏi câu hỏi đó. Nó chỉ khiến anh nhớ lại sự hỗn loạn mà cô gây ra ngày hôm qua. Sau đó cô thấy anh đang cầm cây dù. Mí mắt phải của Nathan hơi giật. Chúa ơi, anh để ý thấy mình đang nuôi dưỡng một mầm mống đầy tai họa trước sự ngây thơ đầy tội lỗi của vợ mình. Anh vẫn chưa thể tin vào chính bản thân để có thể mở miệng nói chuyện với cô. Anh chộp lấy tay cô và kéo vào trong ca bin, đóng sầm cửa lại, rồi dựa người vào đó. Sara bước đến bàn làm việc, xoay người lại và dựa vào bàn. Cô cố tỏ ra lạnh nhạt. “Nathan, em không thể làm gì khác ngoài việc thấy rằng chàng lại đang thất vọng về điều gì đó.” Cô bắt đầu. “Chàng sẽ nói cho em biết điều gì đang khiến chàng phiền lòng, hay là chàng sẽ tiếp tục đứng đó và nhìn em chằm chằm? Hầu tước, chàng đang thử thách lòng kiên nhẫn của em.” “Ta thử thách lòng kiên nhẫn của em ư?” Cô không dám gật đầu trả lời. Anh đã gầm lên câu hỏi đó, Sara đoán là anh không muốn nhận lại câu trả lời. “Thứ này trông có quen không?”, anh hỏi bằng giọng thô ráp sau đó nhấc chiếc dù lên nhưng vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng vào Sara. Cô nhìn chiếc dù chăm chú và phát hiện ngay rằng nó đã hỏng mất một nửa. “Chàng đã làm gãy chiếc dù xinh đẹp của em?”, cô hỏi. vẻ mặt đầy tức giận. Mí mắt của anh lại giật. “Không, ta không làm gãy nó. Khi cột buồm đầu tiên bị tháo lỏng, nó đã làm chiếc dù chết tiệt này bị gãy. Em đã tháo những cái chốt ra ư? “Vui lòng đừng gào lên”, cô phản đối. “Em không thể nghĩ được gì khi chàng cứ hét vào mặt em.” “Trả lời ta.” “Em có thể đã nới lỏng vài sợi dây thừng lớn, Nathan, nhưng em có lý do. Đó là một chiếc dù rất đắt tiền”, cô trả lời với một cái xua tay về phía anh. “Nó bị mắc và em chỉ cố... Nathan, chính xác thì điều gì xảy ra khi những chiếc dây thừng được tháo ra?” “Chúng ta mất hai cột buồm.” Cô không hiểu những gì anh đang nói. “Chúng ta làm sao cơ?” “Hai cột buồm đã bị phá hỏng.” “Và đó là lý do khiến chàng thất vọng? Thưa chồng, chàng có ít nhất sáu cánh buồm trên thuyền. Chắc chắn...” “Tàu”, anh gầm lên. “Nó là ‘tàu’, chứ không phải là thuyền.” Cô quyết định thử xoa dịu anh. “Ý em là tàu.” “Em còn bất cứ thứ nào như này nữa không?” “Nó được gọi là dù”, cô trả lời. “Vâng, em còn có ba cái nữa.” “Đưa chúng cho ta. Ngay bây giờ.” “Chàng sẽ làm gì với chúng?” Cô đi nhanh về phía rương đựng đồ khi anh tiến một bước đầy đe dọa về phía cô. “Em không thể tưởng tượng nổi tại sao chàng lại cần những chiếc dù của em”, cô thì thầm. “Ta sẽ ném chúng xuống biển. Nếu may mắn, chúng sẽ làm tê liệt cả đàn cá mập.” “Chàng không thể ném những chiếc dù xuống đại dương. Chúng rất hợp với những chiếc váy của em. Nathan. Chúng được làm ra chỉ để... Thật là tội lỗi khi lãng phí... chàng không thể.” Cô kết thúc chuỗi than thở với một tiếng than gần như khóc. “Cái quái quỷ gì khiến ta không thể.” Anh không mắng cô nữa. Lẽ ra cô nên vui mừng với sự may mắn nhỏ bé đó, nhưng cô đã không làm vậy. Anh vẫn quá xấu xa. “Giải thích tại sao chàng lại muốn phá hỏng những chiếc dù của em”, cô yêu cầu. “Sau đó em có thể đưa chúng cho chàng.” Cô đặt chiếc dù thứ ba ở phía dưới cùng trong rương, nhưng khi cô đứng thẳng người và quay lại đối diện với anh lần nữa, cô ôm chặt cả ba chiếc vào lòng. “Những chiếc dù này là một mối tai họa, đó là lý do.” Cô nói đầy hoài nghi. “Làm thế nào chúng lại có thể là một mối đe dọa?” Cô đang nhìn anh như thể cô nghĩ rằng anh đã mất trí. Anh lắc đầu. “Chiếc dù đầu tiên đã làm tê liệt người của ta, Sara”, anh bắt đầu. “Nó chỉ làm Ivan bị thương ở chân thôi”, cô sửa lại. “Đó là lý do tại sao em lại làm ra cái món xúp chết tiệt đủ để làm tê liệt cả đoàn thủy thủ còn lại.” Anh phản đối. Có một điểm hợp lý trong lời nói của anh, cô thừa nhận, nhưng cô cho rằng anh thật quá xấu xa khi nhắc lại chủ đề về món xúp của cô. “Chiếc dù thứ hai đã làm tê liệt con tàu của ta”, anh tiếp tục. “Em không để ý là chúng ta không thể di chuyển trên mặt nước ư? Chúng ta đã phải thả neo xuống để xem xét việc sửa chữa. Giờ thì chúng ta đã trở thành một con mồi dễ xơi cho bất cứ con tàu nào ngang qua. Đó là lý do tại sao những chiếc dù chết tiệt của em sẽ xuống đại dương.” “Nathan, em không cố ý gây ra những sai lầm đó. Chàng đang hành động như thể em đã làm mọi thứ một cách có chủ ý.” “Em đã làm thế ư?” Cô phản ứng như thể anh vừa đập vào lưng cô. “Không”, cô kêu lên. “Chúa ơi, chàng đang xúc phạm em.” Anh muốn đánh cho cô hiểu ra. Cô bắt đầu khóc. “Đừng có khóc lóc nữa.” Anh yêu cầu. Cô không những tiếp tục khóc, mà còn lao vào trong vòng tay anh. Quỷ thật, đầu tiên anh nghĩ rằng mình là người khiến cô khóc, và cô chắc chắn nên có chút thất vọng vì anh, không phải sao? Nathan không biết nên làm gì với cô. Những chiếc dù nằm rải rác trên sàn nhà quanh chân anh, và cô khóc nức nở, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh. Anh đưa tay ôm và giữ cô thật chặt ngay cả khi cố gắng hiểu xem vì cái quái gì mà mình lại muốn an ủi cô đến thế. Người phụ nữ này đã gần như phá hủy tàu của anh. Anh hôn cô. Cô vùi mặt vào hõm cổ anh và ngừng khóc. “Liệu họ có biết em đã làm vỡ con tàu?” “Em không làm vỡ nó”, anh lẩm bẩm. Chúa ơi, giọng cô thật tội nghiệp. “Nhưng liệu họ có nghĩ em...” “Sara, chúng ta có thể sửa chữa thiệt hại trong một vài ngày”, anh nói. Đó là một lời nói dối, vì họ có thể sẽ phải tốn gần như cả tuần để cân nhắc và sửa chữa. Nhưng anh đã giảm bớt sự thật đi một chút để cô đỡ lo lắng. Sau đó, Nathan quyết định là mình đã mất trí. Vợ anh đã chẳng làm được gì ngoài việc gây ra những hỗn loạn kể từ khi bước lên tàu của anh. Anh hôn lên trán và bắt đầu xoa lưng cho cô. Cô dựa vào anh. “Nathan?” “Sao?” “Liệu những thuộc cấp của em có biết em đã gây ra tai họa này không?” Anh đảo mắt lên trần. Những thuộc cấp của cô ấy, thực vậy sao! “Có, họ đều biết.” “Chàng đã nói cho họ?” Anh nhắm mắt. Giọng nói của cô đầy chỉ trích. Nathan đoán cô đang cho rằng anh đã phản bội cô. “Không, ta không nói với họ. Chính họ đã thấy chiếc dù, Sara.” “Em muốn họ tôn trọng em.” “Ôi, rõ ràng là họ tôn trọng em”, anh nói. Giọng không còn sự giận dữ. Cô nghe thấy tiếng cười trong giọng anh và nhanh chóng lấy lại hy vọng khi anh nói thêm. “Tiếp theo, họ đang chờ em mang bệnh dịch hạch đến.” Cô nghĩ anh đang châm chọc mình. “Họ sẽ không tin cái thứ vô nghĩa đó”, cô trả lời. “Ồ, có, họ có”, anh nói. “Họ đang cá cược nhau, Sara. Một số cho rằng trước tiên họ sẽ bị lên nhọt, sau đó mới là dịch hạch. Vài người khác tin...” Cô đẩy người ra khỏi anh. “Chàng đang nghiêm túc ư?” Anh gật đầu. “Họ nghĩ em bị nguyền rủa, vợ yêu à.” “Làm sao chàng có thể cười với em khi nói ra những điều tội lỗi đến thế?” Anh nhún vai. “Bọn họ rất mê tín, Sara.” “Có phải vì em là phụ nữ?”, cô hỏi. “Em nghe nói rằng những thủy thủ nghĩ sẽ thật xui xẻo nếu có phụ nữ trên tàu, nhưng em không tin vào điều ngu ngốc đó.” “Không, không phải vì em là phụ nữ”, anh trả lời. “Họ vẫn quen với việc có phụ nữ trên tàu. Em gái Jade của ta đã từng là nữ chủ nhân của con tàu này.” “Vậy tại sao...” “Em không giống Jade”, anh nói với cô. “Họ đã sớm thấy điều đó.” Cô không thể thuyết phục được anh giải thích. Một ý nghĩ bất chợt khiến cô đổi chủ đề. “Nathan, em sẽ giúp mọi người sửa chữa”, cô nói. “Vâng, chính thế. Họ sẽ nhận ra là em đã không cố ý...” “Chúa cứu tất cả chúng ta”, anh ngắt lời. “Vậy em sẽ phải làm gì để lấy lại lòng tin của họ?” “Ta không hiểu nỗi ám ảnh của em khi phải giành được lòng tin từ đoàn thủy thủ”, anh trả lời. “Nó hoàn toàn vô nghĩa.” “Em là nữ chủ nhân của họ. Em phải có được sự tôn trọng nếu muốn lãnh đạo họ.” Anh buông một tiếng thở dài và lắc đầu. “Kiểm soát chính em trên giường đi và ở đó cho đến khi ta trở lại.” “Tại sao?” “Đừng hỏi ta. Chỉ cần ở yên trong ca bin này thôi.” Cô gật đầu đồng ý. “Em sẽ không rời khỏi ca bin ngoại trừ đi thăm dì Nora, được chứ?” “Ta không nói...” “Làm ơn đi? Đây sẽ là một buổi chiều rất dài, Nathan. Chàng có thể sẽ rất bận rộn để về nhà trong nhiều giờ liền. Chàng đã hoàn toàn không trở về giường cả đêm qua. Em đã cố thức để chờ chàng, nhưng em rất mệt mỏi.” Anh cười vì cô gọi ca bin của họ là nhà. Rồi anh gật đầu. “Em sẽ thức và chờ ta đêm nay”, anh ra lệnh. “Dù là mấy giờ.” “Chàng lại đang muốn quát em ư?” “Không.” “Được rồi, vậy thì”, cô hứa. “Em sẽ thức đợi chàng.” “Chết tiệt, Sara”, anh phản đối. “Ta đang không hỏi em. Ta nói với em.” Anh ôm và siết vai cô. Điều này còn hơn cả một sự quan tâm. Cô đẩy tay anh và lại vòng tay ôm quanh eo. “Nathan?”, cô thì thầm. Nathan nghe giọng cô run rẩy. Tay anh buông thõng xuống, nghĩ rằng có thể cô đang sợ anh sẽ làm mình đau. Nathan đang định giải thích rằng dù cô có khiêu khích anh đến thế nào thì anh cũng không bao giờ, không bao giờ giơ cao tay đánh cô. Nhưng Sara đột ngột kiễng chân lên và hôn anh. Anh quá ngạc nhiên trước sự biểu lộ tình cảm này và không biết nên phản ứng ra sao. “Em rất thất vọng khi chàng rời khỏi ca bin quá nhanh sau khi chúng ta đã... rất thân mật.” “Ý em là sau khi chúng ta làm tình?”, anh hỏi và cười trước sự bẽn lẽn trong giọng Sara. “Vâng”, cô trả lời. “Em rất thất vọng.” “Tại sao?” “Vì một người vợ thích được nghe rằng cô ấy...” “Đã làm chồng thỏa mãn?” “Không”, cô trả lời. “Đừng nhạo báng em, Nathan. Đừng làm những gì xảy ra giữa chúng ta trở nên lạnh lẽo và tính toán như thế. Điều đó quá đẹp đẽ.” Anh bị chấn động trước những lời lẽ nồng nhiệt của cô, biết rằng nó được nói ra bằng cả trái tim. Nathan thấy mình đang hài lòng một cách thái quá về cô. “Đúng, nó thật đẹp”, anh nói. “Ta không nhạo báng em”, giọng anh thô ráp hơn. “Ta chỉ đang cố hiểu em muốn gì ở ta.” “Em muốn nghe rằng chàng...” Cô không thể tiếp tục. “Rằng em là một phụ nữ xinh đẹp?” Cô gật đầu. “Em cũng đã sai”, cô thừa nhận. “Em lẽ ra cũng phải nói với chàng những lời động viên.” “Tại sao?” Trông anh thật sự hoang mang. Điều đó khiến cô nổi giận. “Vì một người chồng cũng cần phải nghe những điều đó từ vợ.” “Ta không cần.” “Có, chàng cần.” Anh quyết định mình đã lãng phí một cuộc nói chuyện với cô vợ khó hiểu của mình, liền quỳ một gối xuống để nhặt những chiếc dù. “Em có thể giữ chúng lại không?”, cô hỏi. “Em sẽ tự tay phá hủy chúng ngay bây giờ. Em không muốn thuộc cấp của mình nhìn thấy chàng ném chúng xuống biển. Điều đó thật đáng xấu hổ.” Anh miễn cưỡng đồng ý, dù anh chắc chắn rằng cô không thể gây ra thêm bất cứ thiệt hại thật sự nào với những món đồ vô dụng đó, miễn là chúng ở yên trong ca bin. Tuy nhiên, chỉ là để an toàn, anh yêu cầu cô phải cho mình một lời hứa. “Em sẽ không mang chúng ra khỏi căn phòng này?” “Vâng.” “Em sẽ phá hủy chúng chứ?” “Vâng.” Anh khá thỏa mãn và thật sự bắt đầu cảm thấy một chút yên bình. Trước khi rời khỏi ca bin, Nathan đã bị thuyết phục rằng vợ mình không thể nào có khả năng phá hoại thêm bất cứ điều gì khác nữa. Ngoài ra cô còn có thể làm được gì hơn nữa?