Tung hứng Năm giờ chiều. Đáng lẽ đây là thời điểm Lou phải rời tòa nhà công ty để về nhà chuẩn bị dự buổi diễn ở trường của Lucy. Nhưng anh vẫn đi tới đi lui trong văn phòng. Từ cửa tới bàn, rồi từ bàn đến cửa. Lặp đi lặp lại như vậy. Cánh cửa đang mở rộng, như sẵn sàng cho Lou đi qua hành lang vào văn phòng của ông Patterson, nơi anh có thể tuyên bố rằng anh không thể đi cà phê với Bruce Archer. Giống như ông Patterson, anh cũng có bổn phận với gia đình. Tối nay, Laurence, con gái anh sẽ đóng vai chiếc lá. Nhưng vì một vài lý do mơ hồ nào đó, chân anh bỗng yếu đi. Mỗi lần đến cửa là anh dừng lại một chút, rồi quay lại bàn, và cứ như vậy. Alison từ chỗ ngồi bên ngoài nhìn anh một cách tò mò, cô vừa đánh máy vừa lén ngước nhìn mỗi khi anh đến cửa phòng làm việc của mình. Cuối cùng, âm thanh của những ngón tay trên bàn phím tắt hẳn. “Lou, tôi có thể giúp gì được cho anh không?” Anh nhìn cô như thể lần đầu tiên anh nhận ra mình đang ở văn phòng và Alison cũng đang ở đó. Anh vươn thẳng người, chỉnh lại cà vạt, và tằng hắng giọng. “À, không! Cảm ơn, Alison”, anh nói, trang trọng hơn ý anh muốn, như cố thuyết phục cô về sự tỉnh táo của mình, dù thực tế là anh đang “say”. Anh vừa quay lại, định bước theo hướng tới bàn của mình một lần nữa, thì đột nhiên anh dừng lại và thò đầu ra cửa. “Thật ra, cô biết không Alison, buổi gặp gỡ cà phê này…” “Với Bruce Archer, vâng”. “Chỉ là cà phê thôi phải không?” “Ông Patterson nói vậy”. “Và ông ấy biết rằng tôi sẽ đi gặp anh ta?” “Ông Patterson?” “Không, Bruce Archer?” “Ông Patterson gọi cho anh ta hồi sáng để giải thích rằng ông ấy không thể tham dự nhưng người đồng nghiệp của ông rất hân hạnh được đến gặp anh ta”. “Đúng rồi. Vậy có nghĩa là ông ta… cái ông Bruce Archer ấy, ông ta không chắc là tôi hay ai khác sẽ đến đúng không?” “Anh có muốn tôi xác nhận lại cho anh một lần nữa không?” “Không. Ý tôi là … Vâng”. Anh ngẫm nghĩ về điều đó trong khi Alison chạm vào điện thoại. “Không”, anh bỗng nói, rồi quay trở lại bàn của anh. Vài giây sau, anh lại thò đầu ra cửa. “Vâng, cô xác nhận đi”. Và anh nhanh chóng lui vào trong. Trong khi đi tới đi lui, anh nghe Alison chào một cách vuiv ẻ: “Chào Gabe!” Lou đông cứng người, và vì lý do gì đó không biết, anh lao ra phía cửa, tựa lưng vào tường, nghe lén họ nói chuyện qua cánh cửa đang mở. “Chào cô, Alison”. “Hôm nay trông anh bảnh quá nhỉ”. “Cảm ơn cô. Ông Patterson bảo tôi làm vài việc cho ông ấy vì thế tôi nghĩ mình nên ăn mặc trang trọng một chút”. Lou nhìn lén qua bản lề của cánh cửa và theo dõi Gabe. Anh ta mới hớt tóc lại, chải gọn gàng như Lou. Một bộ com-le mới đậm màu thẳng ly đang để trong bọc nylon, giống một trong các bộ đồ của Lou. “Bộ com-lê mới này cũng để sử dụng ở đây à?”, Alison hỏi. “Ô, cái này? Tôi mới vừa mua. Cô không biết bộ này sẽ hữu dụng như thế nào đâu”, anh ta nói, Lou nghĩ đó là câu trả lời rất kỳ lạ. “Tôi đến đây để đưa cô mấy cái này. Tôi nghĩ hình như là bản kế hoạch gì đó. Tôi chắc là Lou muốn xem nó”. “Anh lấy nó từ đâu vậy?” “Tôi lấy nó từ anh kiến trúc sư”. “Nhưng hôm nay anh ta đang làm việc ở nhà mà”, Alison nói và nhìn vào phong bì một cách bối rối. “Vâng, tôi lấy nó từ nhà anh ta.” “Nhưng Lou mới vừa hỏi ông Patterson về bản kế hoạch này cách đây năm phút. Làm sao mà anh có thể nhanh như thế được?” “Ô, tôi không biết, tôi chỉ, cô biết không…”, Lou thấy Gabe nhún vai. “Không, tôi không biết”. Alison cười. “Nhưng tôi hy vọng là tôi biết. Nếu anh làm việc như vậy thì tôi sẽ không ngạc nhiên nếu có một ngày ông Patterson sẽ giao cho anh công việc của Lou”. Họ cười, trong khi đằng sau cánh cửa phòng làm việc của mình, Lou giận tím người vì câu nói chết tiệt của Alison. “Lou có ở đây không?” “Có. Có chuyện gì không?” “Anh ta có đi gặp Bruce Archer hôm nay không?” “Vâng, tôi nghĩ là có. Chuyện gì?” “Ô, không có chuyện gì. Chỉ hỏi vậy thôi. Tối nay Alfred có rảnh không?” “Lou cũng hỏi tôi y chang như vậy, thật là lạ quá. Vâng, Alfred rảnh, tôi đã kiểm tra với Louise – thư ký của anh ta rồi. Thế nào anh cũng sẽ thích cô ấy”. Cô cười rúc rích một cách à ơi. “Vậy để tôi nói thẳng. Lou biết Alfred có thể sẵn sàng đi gặp Bruce, vậy anh ta có đổi ý không?” “Vâng, tôi đã nói với anh ta. Nhưng tại sao? Có chuyện gì?” cô hạ giọng. “Có chuyện gì quan trọng tối nay à? Lou có hành động rất buồn cười”. “Anh ấy…” Hừm”. Vậy đó. Lou không thể chịu đựng nổi nữa. Anh đập cánh cửa văn phòng một cái rầm làm giật mình cả hai người đang ở bàn thư ký bên ngoài. Rồi anh bước tới, ngồi xuống chiếc ghế của mình, nhấc ống nghe của chiếc điện thoại. “Vâng?” Alison trả lời. “Chuyển máy cho tôi gặp Hary ở phòng thư tín, sau đó gọi Ronan Pearson kiểm tra xem có phải Gabe tự đi lấy bản kế hoạch không. Nhớ là không cho Gabe biết đó”. “Vâng, dĩ nhiên, xin chờ một chút”, cô nói một cách chuyên nghiệp bằng giọng tốt nhất của mình. Điện thoại reo và Lou chỉnh lại cà vạt của mình một lần nữa, tằng hắng lấy giọng, xoay cái ghế da quá khổ của mình, đối diện với cửa sổ. Ngày hôm nay lạnh và khô, không có tí gió nào, nhưng người đi mua hàng thì vẫn tấp nập, trong tay nặng trĩu mấy cái giỏ đi đi lại lại giữa vô số những ngọn đèn neon chớp tắt đầy màu sắc. “Xin chào”, Harry nói to trong điện thoại. “Harry, Lou đây”. “Sao cơ?”. Harry hỏi to. Lou có thể nghe lẫn trong tiếng điện thoại ở đầu dây bên kia những tạp âm ồn ào. Không có sự lựa chọn nào khác, anh đành phải nói lớn lên. Vừa nói anh vừa ngoái nhìn lại phía sau lưng, hướng cánh cửa để đảm bảo rằng không có ai nghe thấy trước khi lên tiếng. “Lou đây, Harry”. “Lou nào?” “Lou Suffen”. “Ô, Lou, xin chào, tôi có thể giúp gì được cho anh? Thư của anh gửi tới trễ à?” “Không, không, tôi đã nhận được rồi, cảm ơn” “Tốt, anh chàng mới thật là thiên tài, phải không?” “Anh nào?” “Gabe? Đúng rồi, Gabe. Mọi người ai cũng nói tốt về anh ấy. Anh ta giống như từ những ngôi sao trên trời. Luôn đến đúng giờ, chắc chắn là như vậy. Chúng tôi đang rất vất vả, anh biết đó. Trong suốt những năm làm việc của mình, mùa Giáng sinh là vất vả nhất. Nhưng mọi thứ có vẻ như ngày càng trôi chảy hơn. Đó là nhờ anh đã cho tôi một người quá xuất sắc, Lou, tôi nợ anh. Tôi có thể giúp gì cho anh hôm nay?” “Ô, về Gabe”, anh nói chậm rãi, ngực đập thình thịch. “Anh ta xen vào một số công việc khác trong tòa nhà này. Những công việc khác ngoài công việc của phòng văn thư”. “Tôi nghe nói như vậy. Anh ta rất hứng thú với mọi việc. Mới mua bộ com-lê mới, và làm nhiều chuyện khác nữa trong giờ giải lao. Tôi không biết anh ta làm sao có đủ thời gian để làm như vậy chứ. Với khoảng thời gian như vậy, một số người ở đây còn không kịp hút thuốc nữa là. Anh ta nhanh quá. Mới vừa rồi, trước khi anh ta lên anh, ông Patterson có vẻ như đánh giá anh ta rất cao. Tôi thấy vui cho Gabe. Anh ta hẳn là người tốt”. “Vâng… đúng vậy, tôi chỉ gọi anh để anh biết là tôi không muốn có sự đụng chạm trong công việc giữa anh và anh ta”. Lou cố gắng một lần nữa. “Anh cũng không muốn anh ta bị chi phối bởi những công việc khác trong tòa nhà này mà phải không? Sự xao lãng rất dễ xảy ra mà”. “Cảm ơn Lou, nhưng những chuyện sau một giờ chiều là chuyện riêng của anh ta. Thật tình với anh, tôi thấy vui nếu anh ta có thể làm thêm những việc khác. Gabe làm việc nhanh quá.Thật khó mà có đủ việc cho anh ta đến giờ nghỉ giải lao đầu”. “Tốt. Vì thế nếu anh ta có làm gì quá thì anh cứ việc làm những việc mà anh cần nhé, Harry. Tôi không muốn anh cảm thấy bị ép buộc giữ anh ta vì tôi. Anh biết đó?” “Tôi biết, Lou. Tôi biết. Anh ta là người tốt, anh chẳng có gì phải lo đâu”. “Được rồi, cảm ơn Harry”. Xong. Kết thúc cuộc gọi. Lou thở dài và từ từ xoay cái ghế ngồi khỏi khung cửa sổ, để đặt điện thoại xuống. Trong khi xoay, anh chợt sững sờ khi đối mặt với Gabe. Gabe đứng đấy tự bao giờ, đằng sau bàn của anh và nhìn anh chăm chú. Lou giật mình làm rơi điện thoại. “Chúa tôi”, anh đưa tay ôm ngực. “Không, tôi đây mà” Gabe nói, cặp mắt xanh nhìn chằm chằm vào anh. “Sao tôi không nghe tiếng gõ cửa? Alison đâu?”. Lou chồm người qua một bên nhìn ra chỗ cô bên ngoài và chẳng thấy ai. “Anh ở đây bao lâu rồi?” “Đủ lâu”. Giọng Gabe nhẹ nhàng, chính điều đó làm cho Lou khó chịu nhất. “Cố làm khó tôi hả Lou?” “Cái gì?”. Tim Lou đập loạn xạ, vẫn còn kinh ngạc vì sự vắng mặt của Alison và sự có mặt của Gabe. Sự hiện diện của anh ta làm anh chưng hửng. “Không”, anh nén cảm xúc và tự trách mình vì sự yếu kém bất ngờ. “Tôi gọi Harry xem anh ta có hài lòng về anh không. Chỉ vậy thôi!”. Anh cảm thấy mình giống như một đứa học trò vụng về chống đỡ. “Anh ấy nói sao?” “Câu trả lời là: Có! Anh phải hiểu cho trách nhiệm của tôi với anh ta vì tôi là người tìm ra được anh và giới thiệu anh về làm việc cơ mà”. “Tìm ra được tôi”. Gabe cười, nói như thể anh ta chưa từng nghe mấy từ đó bao giờ. “Có gì buồn cười à?” “Chẳng có gì cả”, Gabe tiếp tục cười và nhìn xung quanh văn phòng của Lou, bỏ hai tay trong túi quần, chỉ nhìn thôi chứ hoàn toàn không có chút mảy may ganh tỵ hay ngưỡng mộ nào. “Bây giờ là năm giờ hai mươi hai phút và ba mươi ba giây”. Gabe nói, chẳng thèm nhìn đồng hồ. “Ba mươi bốn, ba mươi lắm, ba mươi sáu…”. Anh ta quay sang cười với Lou. “Anh đã có quyết định”. “Thì sao?”. Lou mặc áo vét vào và lén nhìn đồng hồ trên tay. Nó đang chỉ năm giờ hai mươi hai. “Anh phải đi bây giờ, phải không?”. “Trông tôi giống như sẽ làm gì?” Gabe đi thơ thẩn đến bàn họp và nhặt ba miếng trái cây từ cái chén – hai miếng cam và một miếng táo – anh ta xem xét kỹ từng miếng một. “Ngon lắm, ngon lắm” anh ta nói. Anh ta nắm ba miếng trái cây trong tay. “Đói hả?”. Lou hỏi với vẻ châm chọc và kích động. “Không”. Gabe lại cười. “Anh giỏi trò tung hứng, phải không?” Lou cảm thấy nghẹn cổ. Anh nhớ chính xác đó là điều mà anh không thích về Gabe. Một câu hỏi, một lời phát biểu, một lời bình luận như vậy hình như luôn ẩn chứa nghĩa bóng phía đằng sau. Giả vờ thế này, nhưng cuối cùng lại là thế khác. “Anh nên công nhận điều đó” “Công nhận cái gì?”. Trước khi Gabe trả lời thì điện thoại reo. Và mặc dù đó không phải số điện thoại của Alison hiện lên trên màn hình, nhưng anh vẫn vui vẻ bắt máy. Vì đó là Ruth. “Chào em yêu”, anh ra dấu cho Gabe biết đang nói chuyện riêng tư, nhưng Gabe chẳng chú ý, bắt đầu tung hứng với mấy miếng trái cây. Lou quay lưng lại phía anh ta và sau đó tự nhiên không thoải mái với việc có Gabe ở đằng sau lưng. Anh quay lại đối diện với Gabe. Anh hạ giọng. “Ừ, tối nay, mới có vài chuyện…”. “Lou, đừng có làm vậy với em”, Ruth nói. “Lucy sẽ tủi thân lắm”. “Đâu phải là vở diễn của anh đâu, em yêu, và Lucy cũng chẳng biết là anh không có ở đó vì nơi diễn tối thui mà. Em nói với con là anh có tới, rồi sẽ đâu vào đấy thôi. Ông Patterson nhờ anh đi gặp một người khách hàng. Đây là việc quan trọng, nó có thể giúp anh lấy được công việc của Cliff em biết không?” “Em biết, em biết. Và khi anh được lên chức thì anh càng xa mẹ con em hơn”. “Không, không, không đời nào. Anh chỉ phải cố vài tháng này để chứng tỏ bản thân thôi”. “Anh muốn chứng tỏ với ai? Laurence đã biết khả năng của anh rồi, anh đã làm việc cho công ty 5 năm rồi còn gì. Dù sao, e m cũng không muốn bàn về chuyện này bây giờ. Anh có đi đến buổi diễn không?” “Buổi diễn?”. Lou cắn môi và nhìn vào chiếc đồng hồ. “Không, anh không đi”. Gabe làm rớt miếng táo. Nó lăn trên tấm thảm hướng về phía bàn của Lou. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục tung hứng với những miếng cam. Lou thấy mình có một cảm giác hài lòng rất chi trẻ con khi nhìn Gabe đánh rơi miếng táo thay vì tung hứng được. “Vậy anh sẽ về nhà ăn tối chứ? Với bố mẹ anh, chị Alexandra và anh Quetin cũng đến. Mẹ vừa mới điện thoại nó bà rất mong chờ bữa tối. Anh biết không, đã một tháng rồi anh không gọi điện thăm họ”. “Không phải một tháng. Anh mới thăm bố…”, anh im lặng nhẩm tính thời gian trong đầu, “Ơ, gần một tháng rồi!”. Một tháng? Thời gian nhanh thế. Đối với Lou, việc thăm bố mẹ là công việc vặt, giống như sắp xếp lại giường tủ trong nhà. Sau một thời gian không sắp xếp, cái cảnh mền gối tùm lum ám ảnh anh cho đến khi anh sắp xếp lại. Anh sẽ nhanh chóng hài lòng khi nó được hoàn tất. Và, trong lúc anh nghĩ việc đó đã làm xong rồi, thì anh lại thức dậy, chợt nhận ra rằng anh phải… sắp xếp mềm gối lần nữa. Cứ lặp đi lặp lại như chẳng bao giờ có thể làm xong. Cái ý nghĩ rằng bố anh phàn nàn về việc đã lâu anh không thăm ông làm Lou muốn phản kháng lại. Anh không thích những gì trái ý mình. Ví dụ như một câu phản đối cũng có thể làm anh phát điên. Phần nào đó trong anh thoáng chút cảm giác tội lỗi. Nhưng cảm giác ấy không khiến anh muốn trở về nhà mà chỉ khiến anh muốn tránh xa hơn để không phải nghe những câu công kích, chê bai hay phàn nàn nhăn nhó. “Có thể anh sẽ không ăn tối nhưng anh sẽ về nhà ăn tráng miệng. Em hiểu ý anh không?” Gabe làm rơi miếng cam và lần này Lou cảm thấy như mình sắp nhảy cẫng lên đến trần nhà để ăn mừng. Thay vì uống lưỡi tiếp tục bào chữa biện hộ với Ruth, anh từ chối xin lỗi vì việc ngoài tầm kiểm soát của anh. Cuối cùng, Lou gác điện thoại rồi khoanh tay trước ngực. “Có chuyện gì vui thế?”. Gabe vừa hỏi vừa thảy miếng cam còn lại trên tay, một tay đút trong túi quần. “Anh chẳng phải là người tung hứng giỏi, đúng không?”. “Ừ”. Gabe cười. “Anh quan sát rất tốt. Thật vậy, tôi không phải là người tung hứng giỏi, nhưng nó sẽ không còn là trò tung hứng nữa nếu anh biết rằng tôi cố tình chọn bỏ rơi hai miếng và giữ lại một miếng trên tay, phải không?” Lou cau mày đáp trả một cách kỳ lạ, trong lúc vẫn loay hoay sắp xếp mọi thứ tại bàn làm việc, mặc áo khoác vào và chuẩn bị đi. “Không, Gabe, nó chắc chắn chẳng phải là trò tung hứng nếu anh chọn…”. Anh bất ngờ im lặng, cảm nhận những điều anh nói và nghe giọng Ruth vang vang trong đầu. Anh cảm thấy ớn lạnh, nhưng Gabe đã đi ra, chỉ còn miếng cam còn lại ở trên bàn, ngay trước mặt anh. “Alison”, Lou đi ra khỏi văn phòng với miếng cam trên tay, “Gabe có mới qua đây không?”. Alison đưa ngón tay lên làm dấu chờ đã trong khi cô ghi chú vào cuốn sổ tay và nghe điện thoại. “Alison”, anh gọi một lần nữa. Cô tỏ vẻ hốt hoảng, viết nhanh hơn, gật đầu vội vàng, và lần này thì đưa cả cánh tay lên. “Alison”, anh cắt ngang, đưa tay giằng lấy ống nghe, dập xuống để kết thúc cuộc gọi .“Tôi không có thời gian”. Cô nhìn chằm chằm vào anh, miệng há hốc. “Tôi không thể tin anh lại có thể…”. “Vâng, tôi làm vậy để kết thúc cuộc gọi. Gabe có đi ngang qua đây không?”, anh hỏi. Giọng của anh vội vàng, đứt quãng theo nhịp tim. “À”, cô nhớ lại một cách chậm chạp, “Anh ấy đến bàn của tôi cách đây kohangr hai mươi phút và…”. “Vâng, vâng, tôi biết thế. Anh ta mới ở trong phòng này cách đây có một giây, rồi biến mất. Anh ta có đi qua đây không?” “Ô, chắc phải qua đây rồi, nhưng…”. “Tôi có thấy anh ta?”. “Không, tôi đang nghe điện thoại và…” “Chúa ơi” anh đấm cái bàn, cảm thấy tay mình đau điếng. “Vớ vấn thật!”. Anh rút tay lại. “Có chuyện gì thế, Lou? Bình tĩnh đi”. Alison đứng dậy. “Ô, nhân tiện”, anh hạ giọng “có thứ nào gửi đến cho tôi với cái tên khác không?”. “Ý anh là sao?”, cô cau mày. “Tôi biết đó…”, anh nhìn qua phải rồi qua trái, mấp máy môi thật khẽ. “Aloysius”, anh lầm bầm. “Không”, cô cũng thì thào theo. “Tôi chưa bao giờ thấy cái tên Aloysius trên bất kỳ bì thư nào”. Ngưng một lát, cô bỗng bật cười, rồi khịt mũi, rồi cười phá lên. “Chuyện quái gì với Aloy…”. Thế nhưng, sau khi bắt được ánh nhìn của anh, câu nói đùa nửa chừng của cô biến mất và nụ cười cũng tắt theo. “Ồ, chỉ là…”, giọng cô lên một quãng tám, cao vút. “Chỉ vì đó là một cái tên dễ thương”. Lou đi bộ qua cây cầu mới xây Sean O’Casay, nối hai bến cảng phía bắc và phía nam, từ bến cảng North Wall đến Sir John Rogerson. Một trăm mét cầu đưa anh đến chỗ muốn đến. Người Lái Phà – một cái tên ngồ ngộ dành riêng cho quán rượu chính hiệu duy nhất ở trên bến cảng. Rõ ràng đó không phải là nơi để thưởng thức một tách cà phê cappuchino như anh tưởng. Nó là nơi đặc biệt dành cho những nhóm người tụ họp bên nhau. Quả thật quán bar lúc này đã có một nhóm người tụ tập sau khi đi mua sắm Giáng sinh. Ấy chính là những người muốn trốn bỏ bận rộn đời thường để tìm một chút thư giãn, để được cầm trên tay những cốc bia. Ngoài nhóm người đi mua sắm ấy, trong quán còn có những công nhân, trẻ và già, tranh thủ sau một ngày làm việc. Ở đây, sau sáu giờ chiều, mọingwowif rời bỏ khu vực làm việc, đến nơi khuây khỏa gần nhất để làm cái việc “tôn thờ” những vại bia. Bruce Archer là loại người như vậy. Cốc bia trong tay, nói cười ầm ĩ về chuyện gì đó với người bên cạnh. Một bộ com-lê khác. Và lại một bộ com-lê khác nữa. Những miếng lót vai áo vest kề sát bên cạnh những miếng lót vai áo vest. Những chiếc cài măng-sét. Những đôi giày bóng loáng và cặp táp đựng đầy biểu đồ, bảng tính, những dự báo thị trường… Không ai trong số họ uống cà phê cả. Đáng lẽ anh phải biết điều này. Rõ là anh không biết. Không lường trước. Nhưng khi anh nhìn thấy vẻ sốt sắng của họ, anh không chút ngạc nhiên và cùng lúc đó, anh hiểu được vấn đề. Bruce quay xung quanh và chỉ anh. “Lou!”, anh ta la lên khắp phòng bằng cái giọng Boston đặc sệt, làm mọi người lập tức ngoái lại, không phải nhìn Bruce mà nhìn người đàn ông đẹp trai, ăn mặc tinh tươm mà anh ta vừa gọi. “Lou Suffern! Hân hạnh được biết anh!”. Anh ta đứng lên đi về phía Lou, chìa tay ra, bắt tay Lou thật chặt. Anh ta lắc lên lắc xuống bàn tay trong khi bắt, còn tay kia thì vỗ lưng Lou một cách nhiệt tình. “Để tôi giới thiệu anh với mấy người bạn. Các bạn, đây là Lou, Lou Suffern, đang làm ở công ty Patterson. Chúng tôi cùng làm việc ở tòa nhà Manhattan. Chúng tôi đã có cùng nhau một đêm điên cuồng, tôi mà kể thì các anh sẽ không tin nổi đâu. Lou, đây là Derek…”. Vì quá nhiều lời giới thiệu nên Lou không thể nhớ ngay tên họ được. Hình ảnh của vợ và con hiện lên trong đầu anh sau những cái bắt tay chặt hay sau những cái bắt tay thờ ơ. Anh cố quên là anh đã bỏ rơi gia đình vì những thứ như thế này. Anh cố quên khi họ đang nhăn nhó vì cà phê, và những vị khách không cho anh về sau ly đầu tiên. Một ly. Rồi hai ly, ba ly… Mệt mỏi vì phải nói tới nói lui sau mỗi vòng uống, anh thôi từ chối, chấp nhận để họ ép mình uống rượu mạnh. Và khi điện thoại anh reo, anh cũng để họ cười rộ lên chế giễu, thuyết phục anh không trả lời. Ừ, nhưng giờ thì họ không cần phải thuyết phục anh nữa. Anh tự nguyện ở lại đó với họ, mặc kệ chiếc điện thoại được cài ở chế độ im lặng và cứ cần mẫn rung lên sau mỗi mười phút, do Ruth gọi. Anh biết rồi thế nào Ruth cũng sẽ hiểu; nếu cô không hiểu thì quả là quá vô lý. Một cô gái trong quán bar lướt qua trước mặt anh, với một ly whisky. Tât cả các giác quan và lý trí của anh đã biến đi đâu mất cả. Nửa muốn kêu taxi, nửa muốn nhìn xung quanh tìm người quen xin quá giang về nhà. Và sau đó, quá lạnh và quá nản lòng, các giác quan quay về đấu tranh dữ dội trong anh, giữa lúc anh đứng đây, quay lưng với gia đình vì tham vọng trong công việc của mình.