Tự bạch  Họ và tên: Vũ Nhật Minh   Tuổi: 20  Giới tính: Nam   Tính cách: Lạnh lùng, đáng ghét, coi tình yêu như một thứ rác rưởi chỉ để chơi đùa.  Đặc điểm nhận dạng: Cao 1m83, gầy một tí, đẹp trai vô đối.  Quan niệm về con gái; một lũ điên, rác rưởi, một thứ trò chơi để giải trí hằng ngày.  Sở thích+ sở trường: tán gái và đá gái.  Thành tích đáng tự hào: chưa một lần nào thất bại khi tán gái.   *****   Ngày hôm sau, tôi đến lớp, hiển nhiên tâm trạng của tôi cực kì tốt, tốt hơn bao giơ hết. Nụ cười vui sướng lúc nào cũng dính chặt trên gương mặt láu cá của tôi khiến ai cũng phải nhìn vào rồi quay qua nhìn nhau, nhún vai. Trong lớp của tôi, tôi là con nhóc quậy hơn giặc, không một ai là không biết tính cách cực quái đản này của tôi, và họ thừa hiểu, một khi đã nhìn thấy tôi cười nham nhở như thế này tức là họ biết rõ, tôi vừa mới quậy thành công một trò gì đó khiến nạn nhân sống dở, chết dở.   Chính xác, các bạn cũng biết còn gì, hôm qua không những tôi thực hiện mục đích của mình một cách hoàn hảo mà còn vớ phải một trò chơi thú vị khác nữa.Nhớ lại hai cái bản mặt thộn ra vì lúng túng của hai nạn nhân hôm qua, một ông thầy xấu xí, một anh chàng bảnh trai, mỗi người thể hiện một vẻ khác nhau khiến tôi cười rú lên như con điên trên cao nguyên mới về.   Vui thật đấy, vui một cách dã man, vui một cách tàn bạo, vui một cách vô nhân đạo. Thành thật mà nói, người Việt Nam phải tự hào khi một con người tài giỏi như tôi được sinh ra trên mảnh đất này ấy chứ. À quên, còn một điều chưa nói với các bạn, trình độ tự sướng của tôi không một ai có thể sánh nổi đâu, thế nên tôi thông báo trước, các bạn đừng có ngất xỉu khi thi thoảng tôi dở chứng điên lên, tự sướng một cách vô duyên đấy nhé…oohoooo   Hà đến lớp, tôi đang hào hứng kể cho nó nghe về kết quả của trò quậy hôm qua, nhưng hôm nay nó không giống như bình thường, mặt mũi bí xị trông như cái bánh bao nhúng nước. Ơ hơ, con điên này, sao nó lại dám làm cái bộ mặt thảm trong ngày tâm trạng của Lâm Vũ Quỳnh đang tốt như vầy chứ.   - Ê, mày bị sao vậy.- Dù sao thì tôi vẫn dành cho nó câu hỏi thăm cũ rích dùng quen hàng thế kỉ để cho có lệ thôi ấy mà.   - Bồ đá.- Hà ủ rũ, phán ngắn gọn.   Ôi trời ơi tưởng gì, mấy con người giống như Hà mệt thật đấy. Yêu làm gì rồi phải lo lắng cách này cách khác để mất công bảo vệ cho nó khỏi tan vỡ, rồi bị đá bay không thương tiếc rồi ủ rũ, buồn bã nữa chứ. Cứ như tôi đây này, chả có một tình yêu vắt vai tự do mà quậy phá mà chẳng phải lo lắng cái gì cả, hay nói một cách trắng trợn, cái đứa nghịch hơn quỷ như tôi có thằng ma nào nó tỏ tình đâu mà yêu với đương. Nói ra thiệt xấu hổ qúa.   - Bao giờ thế?- Tôi hỏi, một câu hỏi không kém phần cũ rích, nhạt lách   - Hôm qua.   Hả, hôm qua á? Đúng cái hôm mà tôi hả hê vì bày trò quậy người khác, ông trời có cần bất công quá vậy không? Tôi nhớ không nhầm thì tôi đã hậu tạ ông trời một cải chuối hôm qua rồi mà, chỉ là nải chuối mất đi hai quả vì tôi lỡ ăn dở từ trước thôi, nhưng dù sao có lòng thành là tốt rồi mà.   Nhưng điều quan trọng không nằm ở chỗ đấy, mà nằm ở cái chỗ khác kìa. Tại sao lại có cái tên đáng ghét đến nỗi dám đá con gái một cách đau điếng vào đúng cái ngày Valentine ngày lễ của tình yêu nữa chứ. Phải biết điều mà lánh đến hôm khác chứ. Chẹp, cái tên đó ngu dữ.   Ặc, vậy cũng không khác nào tôi tự thừa nhận tôi ngu, tôi cũng là đứa đi phá tình yêu của người ta vào đúng cái ngày hạnh phúc của người ta mà, nhưng ít ra thì đó cũng chỉ là báo thù thôi, hơn nữa tôi còn xin lỗi đàng hoàng và còn cúng thêm nải chuối khuyết hai quả nữa mà.   Chẹp, lần này lại phải ra tay nghĩa hiệp cứu giúp người nữa rồi.   - Thằng đó là ai, cái thằng đá mày đó, để tao xử giúp cho. Nhưng mày nhớ phải đãi tao bữa cơm trưa nay đấy nhé, tao hết lương xài rồi…(=.=).   …Rầm…Chiếc cánh cửa sơn màu xanh đập rầm vào tường vì phải chịu một cú đạp cực lớn, nhưng cũng may cánh cửa đó có đủ sức mạnh chống chọi nếu không sẽ bị gãy ra làm đôi mất rồi.   - Thằng nào tên là thằng Vũ Nhật Minh, mau bước ra đây.   Tôi hét lên với volium lớn cực đại, mang khí thế hung hổ, dũng mãnh bước vào cái lớp mang tên 12 Anh, đôi mắt tức giận quét toàn bộ con người trong đó khiến ai nhìn vào cũng phải run lên khiếp sợ. Không khiếp mới lạ đấy, đến tôi còn phải khiếp sợ vì mình vào vai anh hùng tái thế đạt như thế này.   Mày phục mày quá Lâm Vũ Quỳnh ơi.   Nghĩ đi rồi nghĩ lại, tôi chẳng có cái lí do nào mà tức giận với cái tên Vũ Nhật Minh gì đó cả, tên đó đá cái Hà chứ có phải tôi đâu, ai rảnh rỗi đâu mà đi xen ngang vô mấy cái chuyện tình cảm của người ta cả, phiền phức. Nói thật, không vì bữa ăn trưa miễn phí của Hà, còn lâu tôi mới rỗi hơi bày ra cái trò báo thù phiền toái này đi nhé.   - Mấy người,Vũ Nhật Minh là ai?   Tình hình là tôi đang rất cảm thấy tội nghiệp cho những người không liên quan đang mặt cắt không còn một giọt máu vì sợ cái giọng hét như máy đóng gạch của tôi, ai da, xin lỗi nhá, mọi người hi sinh để cứu một cái dạ dày có nguy cơ bị bỏ đói trưa nay đi vậy.   - Các người điếc hả, tôi hỏi Vũ Nhật Minh là đứa nào.   Mọi người đồng loạt tay run run chỉ về phía góc lớp, nơi đó có một đứa đang gục mặt nằm ngủ li bì, tai đeo tai phone.   Tôi hùng dũng lao đến cái chỗ tên đó đang nằm ngủ, trong lòng không ngừng xin lỗi và cảm ơn cậu ta, cảm ơn vì đã tạo cơ hội cho cái dạ dày của tôi trưa nay được lót đầy, còn xin lỗi vì đã phá vỡ giấc ngủ ngàn vàng của cậu ta.   Tôi cũng là người ham ngủ nên tôi biết được cảm giác bị người khác phá vỡ nửa chừng nó như thế nào. Chỉ muốn đá bay cái tên phá hoại đó đi xa hàng nghìn cây số cho bỏ tức. …Rầm…  Một lần nữa, tôi giơ cái vũ khí lợi hại là đôi chân của mình ra đá vào cái bàn hắn đang gục đầu xuống, nhưng cũng may đó chỉ là đóng kịch thế nên hắn sẽ không bị thương gì hết đâu, yên tâm nha. Nhưng cũng nhiêu đó thôi cũng đủ khủng bố khiến lớp học náo loạn lắm rồi.  Đến lúc này, tên đó mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi.  Há…há…há…  Ôi mẹ ơi, oan gia ngõ hẹp. Cái tên đáng ghét hôm qua tôi đụng trúng rồi bị tôi chơi cho một vố nhớ đời đây mà. Hắn học trường tôi sao, còn cùng khối với tôi nữa, sao tôi không biết vậy nhỉ? Tôi lad đứa mám trai kinh điển mà. sao có thể bỏ lỡ một miếng mồi ngon này chứ. Tiếc quá đi. Trời ơi, chết tôi rồi, hắn ta sẽ trả thù cho cái cú đòn đau của tôi dành cho hắn hôm qua mất thôi, đã thế còn dám phá đám giấc ngủ quý báu của hắn mất…Mà nghĩ lại, ờ nhỉ, tại sao tôi lại phải sợ cái tên này nhỉ, tôi nhớ không nhầm thì mình là Lâm Vũ Quỳnh, đại ca của cái trường học này mà.  - Cô muốn gì đây.- Hắn ta tháo tai nghe ra, nhìn tôi nói, thần sắc như thường.  - Tôi muốn anh trả giá cho cái hành động dám đá bạn thân của tôi. – Tôi lấy lại vẻ tức giận, nhưng lần này là tức giận thật đấy.  Không hiểu sao nhìn cái bản mặt của tên này mà tôi ghét đến nỗi chỉ muốn dùng sức mạnh của bàn tay vò nát hắn làm trăm mảnh. Cái tên này dám vung tiền ra sỉ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người, giờ nghĩ lại trò chơi hắn hôm qua là còn nhẹ đấy.  Mà kể cũng vô lí, con bạn tôi mệnh danh là hoa khôi xinh đẹp nức tiếng sao mà lại đi yêu cái tên trời đánh này chứ.  - Có chuyện gì mà náo loạn ở đây thế.  Tôi và hắn đang nhìn nhau trân trối như hai kẻ mù thi đối mặt thì cái tiếng nói quen thuộc vang lên. Khỏi nhắc cũng biết, ông thầy giám thị tính đàn bà chứ còn ai nữa. Thôi thì lần này lại phải bỏ tiết một cách công khai để lên phòng giám thị ngồi nghe “cải lương” miễn phí khỏi cần tiền của ông thầy rồi.  Chẹp, chả sao, tiết đầu tiên là tiết giáo dục công dân, ngồi nghe cô giảng chả khác nào ngồi nghe ông thầy đàn bà hát cải lương cả, haizzz,…  Nhưng khác với dự đoán của tôi, hôm nay ông thầy không nói gì, chỉ nhìn tôi, mặt buồn buồn khiến tôi cứ có cái cảm giác mất tự nhiên sao sao ấy. Không lẽ ông thầy này bị tôi trêu trọc rồi trở thành người ngố sao, làm gì có chuyện đó chứ, tôi mà trêu chỉ khiến người ta điên thôi chứ đâu có khiến người ta ngố đâu nhỉ (O_o)…  Phải tầm mười mấy phút nhìn tôi chằm chằm không một cái chợp mắt, ông thầy phán một câu chả ra ngô ra khoai:  - Nhìn kĩ em cũng rất dễ thương.  - Hả?  Cái ông thầy này ông bị chập dây mất rồi, sao tự nhiên nói cái câu gì chả hợp chủ đề vậy nhỉ. Khoan đã, ông thầy khen tôi dễ thương, không lẽ là bị tôi biến ra ngố rồi thích tôi đúng không? Không thể nào, không thể nào, tôi không mong có được một người không bình thường thích tôi đâu, hơn nữa lại vừa già vừa xấu nữa chứ (T_T)!!!  - Nhưng cái tính cách của em thì cần được dậy dỗ nhiều. Cách hành xử của em ngày hôm qua thật sự rất quá đáh. - Thầy nói thế là sao ạ?  Tôi chẳng hiểu lời ông thầy nói mô tê gì hết, sao cứ vòng vo tam quốc thế nhỉ? Vào thẳng vấn đề cho đỡ mất thời gian.  - Cái này trả cho em. - Mặt ông thầy bình thản, rồi lấy ra cái nhẫn hàng nhái rẻ tiền của tôi hôm qua.- Em đem về đi nhé, bán lấy tiền ít nhất cũng mua được vài chiếc kẹo cao su đấy.  Tôi hết nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn cái khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì, ngớ ngác. Thôi rồi, vậy là xong, kế hoạch của tôi bị bại lộ rồi, trời ơi tiếc quá.  - Em không cần phải làm mặt vậy đâu, yên tâm đi, trò chơi của em vẫn đạt được đích đấy. Vì câu nói của em mà người thầy yêu suất từ những năm đại học bỏ thầy đi rồi, thầy cũng thật khâm phục tài diễn kịch của em đấy.  Đương nhiên, không khâm phục mới lạ.  Nhưng mà sao tôi có cảm giác lạ vậy, không còn hả hê như lúc đầu nữa, nhìn mặt của ông thầy có nở một nụ cười nhẹ mà sao thấy gượng gạo vậy chứ.  Đúng thế, là cảm giác đó, chính là hối hận.