Món Nợ Ngọt Ngào
Chương 14
Tôi vừa cắm đầu cắm cổ đi một mạch như bị ai ám sát vừa lầm bầm lôi lết những từ xấu xa nhất trong não bộ để chửi rủa cái tên dám coi tôi đây là loại người tầm thường. Hừ…Vũ Nhật Minh tên chết tiệt, xấu xa, đáng ghét, điên khùng, chập mạch, đáng chết…không lẽ trong con mắt của hắn tôi chỉ xứng đáng để hắn dám lôi ra đặt cọc cho cái chức chủ tịch điên rồ gì của hắn hay sao, lại còn tiền công xứng đáng nữa chứ? Ôi trời ơi, tức ộc máu mồm mà chết mất thôi.
Tôi thề, khi hắn chưa kịp đặt mông lên cái ghế chủ tịch một cách êm ả thì tôi đã giết sống hắn chôn xuống dưới tận cùng của địa ngục rồi. Mặc dù là nghĩ lại, tôi chính là nguyên nhân gây ra cái vụ việc rắc rồi này, nhưng dù sao vẫn không thể tha thứ cho cái tên nào dám hạ thấp Lâm Vũ Quỳnh này, biết thế lúc đấy tôi đã nghĩ ra cái kế nào trả thù hắn cho hắn biết thế nào là nhà xác rồi, giờ hối hận không kịp.
…Bốp…
- Á...Chết tiệt, không có mắt hả? Hành lang rộng chứ có chật hẹp gì đầu mà đẩy, muốn chết hả?- Đầu tôi đụng trúng phải một người, đau điếng xen lẫn cơn tức khiến tôi bực dọc chưa kịp nhận thức người mình đâm phải là ai đã sửng cồ lên quát.
Đến lúc này rồi còn có tâm trạng đâu mà để với chả ý chứ? Bây giờ chỉ cần tìm được cái lí do nào mà khiến cho tôi xả hơi giận dù vô lí cũng chẳng sao, kể cả ông thầy hiệu trưởng…
- Á…em chào thầy.- Vừa lầm bầm nghĩ vừa ngẩng mặt lên xem ai xui xẻo đụng trúng tôi để tôi chửi rủa tơi bời thì đập ngay vào con ngươi tôi chính là khuôn mặt xinh đẹp dễ mến tựa “thiên lôi giáng trần”, à không… “thiên lôi thăng trần” cua thầy hiệu trưởng mới đúng chứ.
Ôi mẹ ơi, tôi vừa mới nghĩ xong…cái mồm xúi quẩy, chết luôn đi.
Trong tình thế éo le, tôi chỉ biết bặm chặt môi, cái đầu như chuẩn bị rớt xuống đất, dùng chiêu mĩ nhân kế…lại nhầm nữa rồi, chiêu nữ sinh kế, khuôn mặt ngây thơ vô tội, lí nhí nói:
- Em xin lỗi thầy…
- Hành lang rộng mà vẫn đụng nhau, xem ra tôi phải bàn bạc lại ý kiến sửa lại hành lang mới được.- Khuôn mặt thiên lôi mỉm cười hiền lành nhưng nó khiến tôi run lên bần bật như sắp bị vứt vào lò dầu sôi ùng ục ở 1000 độC.
- Em, em, em…- Tôi nói liền bảy tám từ, khuôn mặt méo xệch.
- Cứ yên tâm là lúc đó em sẽ được lao động không lương nhé, nặng nề đấy học trò cưng.- Ôi mẹ ơi, thầy hiệu trưởng gì mà 60 tuổi rồi mà đùa có duyên dễ sợ.
Đương nhiên nặng nề rồi, hiệu trưởng gì mà dốt còn hơn học sinh nữa…lao động công ích, rồi lại còn vác xi đổ vữa nữa…không nặng nề mới lạ.
- Em, em không để ý ạ, em xin lỗi thầy.- Hừ, chưa có ai mà Lâm Vũ Quỳnh này nói lời xin lỗi tới hai lần một lúc vậy đâu.
- Ừ.- Ông thầy hiệu trưởng cười cười gật đầu cười mờ ám.- Thế nên để sửa chữa cho cái tật không để ý của em thì bây giờ em lên phòng thầy giám thị và viết 100 bản kiểm điểm cho tôi, chào.
- Ơ, thầy, thầy ơi…
Ôi cái gì thế này, huhuhuh
Trong phòng giám thị…
Tích tắc, tích tắc…Tiếng đồng hồ cứ chập rãi chạy theo quy luật của nó, ngoài r aim phăng phắc. Một con bé khuôn mặt nhơn nhởn như muốn trêu tức người ta đang ngồi đối diện với thầy giáo giám thị, hai tay chống cằm, nhìn không chớp mắt.
- Thầy ơi, thầy nhìn như vậy em có thể nghĩ là thầy thích em không vậy?- Tôi chép chép cái miệng một cách nhạt nhẽo cùng với thái độ trời cũng không sợ.
Thật tình, tôi rất ghét cái kiểu bị người ta nhìn chằm chằm vào mặt như muốn xiên thủng não vậy, đặ biệt lại là cái dung nhan không mấy xinh đẹp cùng đôi mắt một mí của cái ông thầy giám thị Bà Tám này nữa chứ. Bị người ta nhìn vậy mất tự nhiên kinh khủng.
- Tuần này em ngoan hơn rồi đấy. – Thầy chỉ nhún vai trước cái thái độ của tôi.- Bị lôi lên ngồi phòng tôi ít hơn mọi tuần.
- Vâng, em cảm ơn…em sẽ nghĩ nó là lời khen.- Tôi gật gù, nói đểu.
Ơ mà cũng đúng thật đấy nhỉ? Tuần này xem ra tôi đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều ấy chứ. Mọi lần thì theo trung bình, tôi sẽ có một lần bị phạt ngồi dỏng tai lên nghe “dân ca quan họ miễn phí” do nghệ sĩ là cái ông thầy giám thị biểu diễn, nhưng theo đánh chủ quan thì tuần này mới có một lần bị lôi lên đấy thì phải, có tiến bộ rõ rệt hẳn đấy chứ. Xem ra phải tự thưởng cho mình một bữa chè mới được.
Nhưng trước hết thì…
- Em, tính sao về chuyện có thai đây.- Ông thầy hỏi, hóa ra cũng chăm chỉ sói tin tức đấy chứ.
Tôi đoán nhé, theo cảm nhận chủ quan thì ông thầy ngồi trước mặt đang nghĩ về tôi là một đứa con gái cực kì hư hỏng. Vốn hai thầy trò luôn đấu khẩu với nhau lại toàn gây ấn tượng xấu cho nhau rồi thế nên cũng chẳng còn gì tốt đẹp để mà nghĩ nữa, nhưng tôi lại buồn, vì người khác nghĩ sai về mình. Chắc ai cũng nghĩ, với cái tính khí của tôi thì sẽ gân cổ lên mà giải thích chuyện đó không phải là thật nhưng…
- Sao là sao?- Tôi chẳng biết trả lời sao ho nó hợp lí nữa đây.
Một điều chắc chắn, đám cưới sẽ không diễn ra đâu.
- Em có vẻ không mấy lo lắng nhỉ? Cái đầu chứa toàn trò phá quỷ quái mà cũng bó tay để cả hàng trăm người hiểu lầm thế hả?- Ông thầy tự nhiên quác mắt nhìn tôi.
- Ơ, thầy biết chuyện hả?- Tôi ngớ ngác.
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai em, nhưng tôi đoán chắc chắn cái chuyện có thai gì đó là hoang đường. Với cái tính khí của em thì làm sao dễ dàng để cho một người con trai đụng chạm đến chứ.
Hiện tại thì đôi môi tôi đang chuẩn bị nhướn lên vì cũng có người hiểu được mình. Ô, ông thầy này, xem thế mà hiểu tôi phết. Nhưng chưa kịp để nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt một giây thì lập tức khuôn mặt tôi xụ hẳn xuống vì cậu nói tiếp theo của ông thầy…
- Hơn nữa, một hoàng tử đẹp trai như thế sẽ chọn những cô gái có vẻ đẹp vượt trội chứ không đời nào để ý tới đứa con gái nhóc choc y như con trai giống em.
- Thầy, có cần nói toẹt ra thế không…- Tôi nguýt một cái dài, mắt hình viên đạn.
Dám chê Lâm Vũ Quỳnh này xấu, hừ…xấu thì sao, chả ảnh hưởng gì đến nền phát triển của kinh tế thế giới cả. Mà ông thầy này thì có gì hơn tôi mà còn dám chê bai thế chứ.
- Dù sao thì em hãy làm những gì em nghĩ là tốt, cũng đừng quá cố chấp, sẽ không tốt đâu.- Thầy nhìn tôi, đôi bàn tay đan chéo vào nhau chống lên cằm ra dáng đúng một ông thầy nghiêm túc.
- Dạ…- Tôi ngớ ngác nhìn thầy.
- Em sẽ hiểu ý nghĩa lời tôi nói, em không hẳn là một thảm họa đâu.
Hừm, tôi chưa hiểu thầy nói như thế là có ý gì, và hậu quả sẽ thế nào. Nhưng tôi sẽ cố gắng nghĩ những cái gì tốt nhất mà mình cảm thấy thoải mái nhất. Sẽ không sao đâu, tôi là ai chứ, Lâm Vũ Quỳnh tôi sẽ không bao giờ để cái gì vớ vẩn đụng chạm đến suy nghĩ của mìh đâu.
Hơ, mà khoan đã…ông thầy này, không như tôi nghĩ đâu…
- Em cảm ơn thầy ạ.- Toi cười tươi rói như trút được nỗi bực dọc trong lòng.
- Không cần phải cảm ơn tôi, bây giờ em ngoan ngoãn ngồi đây mà hoàn thành 100 bản kiểm điểm để nộp cho thầy hiệu trưởng đi, nói trước là không ngắn đâu đấy.
- HẢ TRỜI ƠI LÀ TRỜI….HUUUUUUUUUUUUUU
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
36 chương
11 chương
10 chương