Món Đồ Chơi Trả Thù
Chương 31
CHƯƠNG 31
Cho nên, ý thức được sai lầm vì cố tình gây sự, ta lập tức đi tới thư phòng tìm Phương Thụ Nhân, thực thành khẩn nói: “Thực xin lỗi a, mấy này nay tâm tình em không tốt, không khống chế được chính mình.”
Phương Thụ Nhân sửng sốt nửa ngày, cũng thực thành khẩn nói với ta: “Không sao, anh biết mấy ngày này tâm tình em không tốt.”
“Nếu không em dọn ra ngoài một thời gian, như vậy sẽ không có lỗi với anh.”
Phương Thụ Nhân ôm lấy thắt lưng ta, đem ta kéo tới ngồi trên đùi hắn: “Không cần. Vốn là vì anh nên tâm tình em mới không tốt, hướng anh phát giận cũng được.”
Ta nghĩ nghĩ, thở dài: “Như vậy em sẽ không khách khí.”
Phương Thụ Nhân mím chặt môi, dáng vẻ hắn vốn cứng rắn, môi rất mỏng, mím lại càng giống khối sắt. Cả buổi hắn mới phun ra một câu: “Thực xin lỗi.”
“A?”
Phương Thụ Nhân đem mặt chôn ở cổ ta, thanh âm phi thường rõ ràng, rõ ràng không cố ý mà dùng sức, một chữ một chữ, giống như không chỉ nói cho ta nghe mà còn nói cho chính mình nghe: “Thực xin lỗi, cho em một sự bắt đầu tồi tệ như vậy; thực xin lỗi, kiên quyết bắt em ở lại bên người anh như vậy; thực xin lối, luôn bỏ qua cảm thụ của em khiến em tức giận; thực xin lỗi, dùng người khác để thử em; thực xin lỗi, bắt em phải lựa chọn; thực xin lỗi, khiến em mất đi bằng hữu. Thực xin lỗi, vẫn do anh làm sai, xúc phạm tới em, đã làm lại hối hận, còn không chịu nhận sai…”
Hắn đem tay ta nắm lấy, lòng bàn tay giao nhai thật chặt: “So với em, anh thật sự quá kém.” Ta cũng có ý này, có phải ta so với hắn còn tốt hơn? “Em thực thiện lương, lại ôn nhu, đáng yêu, còn hài hước, thông minh, tâm tư đơn thuần, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại có dũng khí nhận sai, có dũng khí đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bằng hữu…” Hắn thở dài nói: “Anh thật sự không xứng với em… chính là, anh đã không còn biện pháp buông tay…”
Nghe một hồi như vậy máu toàn thân ta như có máy bơm bơm thẳng lên não, mặt nóng tới mức có thể đun nước, may mắn Phương Thụ Nhân không đối mặt với ta, bằng không tình trạng quẫn bách của ta hắn sẽ nhìn thấy hết.”
“Khụ… kỳ thật… kỳ thật anh cũng không sai a, đối với em thực bao dung. Em làm bừa như vậy anh đều nhịn, đổi lại là em đã sớm xé xác. Hơn nữa anh cũng chăm sóc rất tốt, trừ bỏ lần đầu tiên, sau đó cũng chưa từng bắt buộc qua, em nói đau anh làm một nửa cũng có thể buông ta. Buổi tối chơi game muộn kêu đói, anh lập tức đi làm đồ khuya. Mặc dù chỉ là nói đùa, anh cũng ghi tạc trong lòng. Ân… bộ dạng khi làm việc của anh cũng thực tuấn tú… ách, còn có… còn có…”
“Nghĩ không ra sao? Em chính là mềm lòng như vậy, người ta nhường một bước em nhường tới mười bước.” Phương Thụ Nhân hôn nhẹ lên hai má ta: “Anh là dạng người gì, anh còn không biết?”
“Ta rất rõ ràng ta là dạng người gì, thanh niên gương mẫu người ta thường nói tới không phải là ta sao? Ta thế nào lại không nhận ra ngươi chứ?”
Hắn cười rộ lên: “Hình như đấy là tưởng tượng của em… em a, vừa tham lại còn vô cùng độc mồm đọc miệng. Trong đầu tùy thời có thể nhảy ra một ngàn mưu mô quỷ quái, nếu chọc tới em, phải chuẩn bị tinh thần tức đến hộc máu.”
“Này! Này! Ngươi rất thái quá! Ta hư hỏng đến thế sao?”
“Không hề, không hề, đem hai người tổng hợp lại một chút là thành em.” Hắn lại hôn ta một chút: “Đừng giận, uyên ương của anh.”
Ta rét run: “Đừng nói lời buồn nôn như vậy, ngươi nhìn ta toàn thân nổi da gà.”
Phương Thụ Nhân mỉm cười, với tay vào trong áo ta: “Anh sờ xem có bao nhiêu.”
“Chớ có sờ… a… ta, ta còn muốn đi gặp bằng hữu… ưm…”
“Cả ngày mai đi theo họ nói xin lỗi, nói lão bản của em không hề có nhân tính bắt em ở lại tăng ca…”
Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, ngàn dặm không mây, ngắm cũng khiến lòng người thư sướng. Cả ngày tinh thần và thân thể đều đạt tới trạng thái tốt nhất từ trước đến nay, cảm thấy mọi vấn đề đều không thành vấn đề. Quả nhiên chất lượng cuộc sống quả có ích cho thể xác và tinh thần.”
Trạng thái tốt đẹp này kéo dài tới tận buổi tối, tới nhà Ngũ Hữu Kì cũng không còn cảm giác đi thẩm án như hai ngày trước. Tới nơi Lâm Hoa và Huyền Nguyệt đang đứng ở cửa, hai người vẻ mặt quỷ bí.
Ta tiến tới vỗ vai Lâm Hoa – nếu vỗ Huyền Nguyệt ta sợ Lâm Hoa đập: “Sao không gọi cửa?”
“Hắc hắc, gọi, lão đại thực bối rối bảo chúng ta chờ một chút. Khẳng định đang làm đó! Biết rõ chúng ta muốn tới còn cố ý làm như vậy, muốn chúng ta nhìn được mà không ăn được… ai da!” Họa là ở miệng mà ra, hắn không ngoài ý muốn bị Thượng Huyền Nguyệt nhéo cho đỏ tay.”
“Không thể nào – hai người đến giờ còn chưa làm chuyện kia? Thượng Huyền Nguyệt, em không phải theo chủ nghĩa tinh thần nhân đạo chứ?”
Đừng tưởng nói loại chuyện này Thượng Huyền Nguyệt sẽ đỏ mặt, ai đỏ mặt chứ chắc chắn không phải Thượng Huyền Nguyệt: “Khách sạn rất đắt, ở nhà có người, không có chỗ!”
Nếu là hai ngày trước, không khí lúc này chắc chắn đã xấu hổ đến mức không tiếp tục nổi, bất quá trạng thái của ta hôm nay siêu tốt, hăng hái, cảm thấy hai ngày nay câu nệ rất buồn cười, có gì phải sợ chứ? Bọn Lâm Hoa nhất thời không tiếp nhận được, chậm rãi là có thể tiếp nhận rồi, như ta lần đầu xem ảnh người lớn thấy rất kích thích, xem nhiều rồi không phải không phải trơ luôn sao? Thói quen thôi.
“Muốn anh nói với Phương Thụ Nhân cho hai người mượn phòng? Phòng khách nhà hắn không gian khá rộng rãi, còn là phòng đạt chuẩn.”
Đây là lần đầu ta ở trước mặt bọn họ thẳng thắn, không e dè nhắc tới Phương Thụ Nhân, Lâm Hoa có điểm giật mình, không nói được gì, ngược lại Thượng Huyền Nguyệt thực hưng phấn: “Được, tổng tài nhà anh không ghen tị chứ? Em đồng ý không biết sẽ nhận được loại đãi ngộ gì đây, sẽ không tìm trụ cầu vượt cho em chứ.”
“Vậy thì thương lượng với lão đại thôi, bọn họ cũng có phòng khách, nhỏ giọng giúp nhau một chút – kỳ thật lớn tiếng cũng giúp được, giúp nhau cùng tiến, còn có thể thi đấu một chút.”
Thượng Huyền Nguyệt không nói tiếp được, dì sao cũng là con gái, đề cập đến vấn đề này không thể vô sỉ như nam nhân được. Bởi vậy người có thể vô sỉ liền nhảy ra: “Cậu có chủ ý tốt nha, chính là tôi sợ lão đại vì sĩ diện mà chết mất. Nói thế nào chúng ta cũng có nhiều năm giao tình như vậy, để hắn tinh tẫn nhân vong không tốt a.”
Đang bậy bạ, bên trong tiếng dép lê cách cách cách vang lên, trong chốc lát cửa mở, chúng ta ùa vào, Ngũ Hữu Kì mặc một bộ áo ngủ, bước chân như bay, miệng ngậm điếu thuốc, thần tình vui vẻ, nhìn đã biết hắn vừa làm cái gì.
Lâm Hoa ồn ào: “Lão đại, chuyện này rõ ràng nha, anh cũng quá cơ khát rồi?”
Ngũ Hữu Kì vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, vươn bốn ngón tay: “Bốn lần.” Hít một ngụm thuốc: “Lần thứ tư trong ngày.”
Một câu khiến Lâm Hoa chấn động nói không rõ ràng: “Lão, lão đại, quá mạnh mẽ…” Ánh mắt sùng bái.
Ta đẩy Lâm Hoa ra. Người này từ trước tới giờ miệng lưỡi không phải đối thủ của hai ta: “Lão đại, tôi biết cậu sốt ruột, nhưng cũng không cần một ngày nếm thử nhiều như vậy chứ? Càng cố càng khó thành công.”
Ngay cả Tiêu Ngọc Nhi vừa sửa sang lại bộ dạng đi ra cũng cười, Lầm Hoa một bên cuồng tiếu nói: “Quả nhiên cũng chỉ có cậu có thể chấn trụ lão đại!”
Ngũ Hữu Kì trợn trắng mắt, thở dài, bộ dáng không cam lòng, chính là trên mặt vẫn mang theo nụ cười, quay ra nắm tay một cái, Lâm Hoa cũng quay ra nắm một cái.
Chúng ta đều biết đây có nghĩ là tình hữu nghĩ đã trở lại.
Quả nhiên tình bằng hữu của nam nhân không cần dùng lời nói để kéo về a.
Buổi tối tự nhiên lại uống rượu, vừa uống vừa nhớ lại chuyện hồi trước. Lần này coi như có tiết chế, ta về nhà chỉ cảm thấy có chút men say, đầu óc coi như tỉnh táo nhưng có chút không khống chế được cảm giác hưng phấn.
Ở thư phòng tìm được Phương Thụ Nhân. Hắn ngồi trước bàn máy tính tập trung không biết đang nhìn cái gì, lông mi nhăn chặt. Ta bất chấp tất cả tiến tới ôm hắn một cái thật chặt, hét lớn: “Ta đã về!”
Hắn nhìn ta: “Cùng bằng hữu giải hòa?” Lúc nói ý cười chậm rãi lộ ra, nụ cười phát ra từ nội tâm này rõ ràng là cao hứng thay ta.
Ta cười hì hì, toàn thân ấm áp dào dạt, nhẹ nhàng bay bổng, tâm tình khoái trá tới mức có thể bay lên. Kề sát lên người hắn, ta nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai hắn, cảm thấy hắn run lên một chút, vì thế càng cố ý ghé vào tai hắn nói: “Đều được giải quyết, không thành vấn đề, chuyện gì cũng chưa có.” Vừa nói vừa thổi khí.
“A… không cần hướng tai anh thổi khí, rất ngứa có biết không?”
“Đương nhiên biết, không ngứa em thổi làm gì?” Ta chặn tay hắn định vươn ra cản ta, tay kia đè lại cổ hắn không cho hắn né tránh, tiếp tục hướng lỗ tai hắn thổi thồi, cảm giác được da ga hắn bắt đầu nổi lên, rốt cuộc nhịn không được buông hắn ra cười ha hả: “Nguyên lai… nguyên lai lỗ tai anh sợ ngứa như vậy a?”
Phương Thụ Nhân không ngừng hung hăng xoa xoa lỗ tai, rùng mình một cái, lúc này mới ngẩng mặt nói với ta: “Em lại đùa tiếp, đùa mà gây hỏa ngày mai không xuống được giường thì đừng tìm anh oán giận a!”
Ta phì cười, đơn giản quỳ trên đùi hắn, hai tay giữ chặt mặt hắn, dùng sức nhéo, nhéo tới mức hình tượng tổng tài hoàn toàn biến mất: “Đừng nghịch nữa! Em một lúc thì đem anh ra làm đồ chơi, một lúc thì nói muốn anh ngày mai không xuống giường được, một lúc lại muốn anh mất mặt, em nói nhiều thứ như vậy, vậy tính làm cái gì?”
Có lẽ vì tác dụng của cồn, đại não còn chưa hoạt động.
Không cần nghĩ, lời cứ tự nhiên ra khỏi miệng, có lẽ trong tiềm thức đã sớm hiểu được điều này? Không thể khống chế, cũng không muốn khống chế, càng nói nhiều thì càng trôi chảy, có lẽ cái này gọi là say rượu nói thật đi: “Rõ ràng sẽ không làm như vậy, nói vậy người ta nghe xong lại tưởng nhớ anh, anh có biết trên mạng hành vi này gọi là gì không?”
Phương Thụ Nhân đại khái bị sự dũng mãnh đột xuất của ta dọa cho ngây người, ngơ ngác nói: “Gọi là gì?”
“Gọi là tìm trừu thiếp!” ta hung hăng hôn lên mặt hắn một cái, giống như bị tấm sắt nóng thiêu đốt, xương gò má Phương Thụ Nhân nhất thời đỏ một chỗ nhỏ, thoạt nhìn có phần đáng yêu.
Thẳng đến lúc này hắn mới có chút phản ứng, nói: “Vậy hành vi này của em là muốn chết thiếp!” một hồi đem hai tay đang nắm mặt hắn kéo ra rồi khẳng cắn, còn muốn nhân thể đem ta ấn ngã vào bàn, đối với ngươi hiện tại là trạng thái gì? Trạng thái say rượi! Ai nói người say không biết xấu hổ lại không muốn sống a? Rượu tăng can đảm, mượn rượu phát điên, say rượu thì quan hệ bừa bãi, đây đều là kinh nghiệm ngàn năm mấy lão tổ tông đúc kết ra, có thể sai được sao?
Nhờ vào hơi rượu bốc lên đầu, uốn éo, lật người, đem Phương Thụ Nhân ấn quay lại ghế: “Đừng nhúc nhích! Nghe ta nói xong!” Ngay cả ta cũng biết nếu đã nói thì không thể ngăn cản: “Ta trộm xem rất nhiều trang web đồng chí, nếu lần đầu tiên làm sẽ rất thống khổ, hừ hừ. Chính là lần đầu tiên bị ngươi thượng, ta cũng đau hơn một ngày… thành thật nói mau, ngươi không phải khi đó liền thích ta?”
Phương Thụ Nhân còn cậy mạnh: “Nào có chuyện đó…”
“Này, chính sách của Đảng, thẳng thắn được khoan dung, cáng cự nghiêm trụ, ngươi không cần mưu tính chống đối.” Ta chặt chẽ cố định mặt hắn, buộc hắn nhìn vào mắt ta, nói rất ôn nhu, từ uy hiếp chuyển sang dụ dỗ: “Chẳng lẽ anh không muốn nghe em nói em yêu anh?”
Hấp dẫn này quá lớn, ánh mắt Phương Thụ Nhân nhất thời lóe sáng, bộ dáng mong muốn lại sợ bẫy rập.
“Kỳ thật em nguyên lai là ghét anh, chính là hiện tại em thực thích anh.” Ta hôn nhẹ đỉnh đầu hắn, xem nhẹ thân thể cứng ngắc của hắn: “Tuy rằng anh lão yêu phát tìm trừu thiếp, nhưng anh thật sự rất tốt với em.” Lại hôn hắn một chút: “Sau anh, về sau em có thể tìm người nào dễ dàng tha thứ em làm ẩu sao?” Lại hôn hắn một cái: “Hơn nữa, dựa vào cây đại thụ anh, hóng gió thật tốt a.” Lại hôn thêm cái nữa: “Em đều nói trước là đã chịu thiệt, anh cũng phải nói đi?”
Đợi nửa ngày, Phương Thụ Nhân vẫn là muốn nói lại thôi, nói mãi không ra lại nuốt xuống, bộ dáng kia ta nhìn đến khó chịu. Người này khuyết điểm là nói ngọt rất sượng, bình thường khi làm hoạt động nam nữ, muốn nói một chút lời ngọt ngào cũng biến thành quả hồng.
“Nói a, nói a!”
Bị ta làm cho không có biện pháp, Phương Thụ Nhân lầm bầm còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, tuy rằng ta đoán được hắn nói cái gì nhưng thái độ này khiến ta rất không thích. Tiểu La thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng, ra kéo áo hắn rống: “Nói to lên, nói rõ ràng!”
Hắn cũng ngạnh đứng lên, hung ác trừng mắt ta: “Em không cần giống nữ nhân thích dài dòng như thế!”
Nếu bình thường, cái tâm yếu ớt của ta chắc chắn đã bị tổn thương, ôm nỗi hận mà đi, mưu tính như thế nào trả thù. Nhưng hôm nay lời này một chút lực sát thương cũng không có, ta không nhìn đến khí lạnh thấu xương hắn phát ra, cầm mặt hắn, nhìn chằm chằm không tha. Một giây, hai giây, ba giây… ba giây sau, khí thế Phương Thụ Nhân đột nhiên sụp đổ, ánh mắt bất hòa nhìn ta. Ta tiếp tục nhìn hắn, năm giây sau, ta tận mắt nhìn thấy điểm hồng trên mặt hắn dần lan ra, phản ứng một hồi, đột nhiên kinh ngạc, Phương tổng tài anh minh thần võ uy phong tám hướng gương mặt lãnh khốc ý chí kiên cường thủ đoạn rốt cuộc… hắn hắn hắn hắn hắn đỏ mặt!!!!
Không cần cồn châm ngòi thổi gió, độ hưng phấn của ta đạt tới điểm cao nhất: “Rõ ràng anh yêu em vô cùng, sao lại mạng miệng không dám thừa nhận? Nói mau! Nói mau!”
Khí thế Phương Thụ Nhân suy sụp, văn chương nhất thời trôi chảy, kéo dài nửa ngày rốt cục nhỏ giọng nói: “Cái kia… lại không nói được mới tỏ vẻ…”
“Bậy bạ! Anh không nói làm sao em biết? Đúng rồi, lần đầu tiên ta còn chưa tính toán, khi đó ngươi có ý đùa bỡn ta đúng không?”
“Anh chưa từng có ý đùa bỡn em!” Trạng thái quẫn bách, hắn vẫn ra vẻ tinh anh dám làm dám chịu.
Hừ, chính cái miệng kia còn nói muốn ta làm món đồ chơi, quả nhiên là chuyên yêu phát trừu thiếp: “Vậy sao ngươi không nói với ta, không nên gạo nấu thành cơm trước?”
“… Anh sợ nói ra đem em dọa chạy…”
Ta cười ngất, tư duy logic của người này kiểu gì, thổ lộ và cường bạo, loại nào càng đem người ta dọa chạy chứ?
“Hừ, vậy lần đầu không tốt đẹp… ngươi phải bồi thường cho ta mới được!”
Phương Thụ Nhân tìm được cơ hội phản kích, tà ác cười: “Lần đầu tiên của em đã không còn, bồi thường như thế nào? Nếu không anh bồi em một tuần trăng mật? Cam đoan lưu lại cho em kí ức tốt đẹp!”
Ta cũng tà ác cười: “Em không còn, nhưng anh còn nha!”
Sát khí tăng vọt: “Nghĩ thôi cũng không được!!!”
Ta bất động, lựa chọn phương pháp mới, cười tủm tỉm nhanh không cho Phương Thụ Nhân đảo mắt, dùng thanh âm tối mềm mại và khiêu khích nói: “Ngoan nha! Để em thượng một lần thôi…”
Một giây, hai giây, ba giây… lần này còn kiên trì được năm giây, khí thế Phương Thụ Nhân lại sụp đổ, mặt đỏ hồng đến tận tai, chỉ nhìn cũng khiến lòng ta ngứa ngáy, nguyên bản chỉ là lời đề nghị, hiện tại ta thật sự muốn biến nó thành hành động.
Nâng cằm Phương Thụ nhân lên, ta dùng khẩu khí đùa giỡn dân nam đạt tiêu chuẩn nói: “Không thể tưởng được mỹ nhân lại dễ thẹn thùng như vậy…”
“Mỹ nhân? Từ này dùng trên người em mới hợp.” Hắn không cam lòng yếu thế cũng nâng cằm ta lên, ta lập tức tiến thêm một thước, cắn cắn lỗ tai hắn nói: “Bảo bối, em rất thích anh nha… em rất yêu anh nha… anh có yêu em không? Khẳng định là yêu đúng không? Hôm qua những lời buồn nôn đều nói qua, bảo anh nói yêu sao anh không nói được?” Không đợi hắn trả lời, ta không ngừng cố gắng, đem lời khích lệ ta hôm qua thêm mắm dặm muối buồn nôn gấp trăm lần ghé vào lỗ tai hắn nói lại, còn dịu dàng thắm thiết giở trò.
Thân thể Phương Thụ Nhân cứng ngắc, nửa chữ cũng không có. Ta đem mặt hắn quay lại đây – có chút kinh người, bởi vì hắn dùng dùng sức quay đầu. Nhưng có quay đầu hắn cũng không làm hành động xấu hổ che mặt như nữ nhân nha, vì thế ta phải trổ tài. Mặt hắn hồng đến lỗ tai, còn bày ra bộ dạng không có việc gì.
Trong đầu như tủy thủy triều đổ, trong phút chốc ngộ đạo, ta thật muốn muốn ngửa mặt lên trời cười dài.
Nguyên lai hắn tàn bạo như khủng long lại có thể biến thân như tắc kè… nguyên lai da mặt hắn không dầy như ta nghĩ… nguyên lai hắn kỳ thật là đang thẹn thùng… nguyên lai hắn tàn bạo như vậy vì phản ứng với tình cảm chậm nửa nhịp…
Uổng ta để mặc hắn niết chà nắn, nguyên lai hắn dễ đối phó như vậy.
Người này có thể mặt không đổi sắc nói lời hạ lưu, cũng không phải không xấu hổ khi nói lời thích hoặc yêu. Ngay cả nghe thôi mà mặt cũng đỏ như Quan Công, hiển nhiên người này xuất thân từ gia đình bảo thủ.
Hơn nữa, chúng ta có đoạn mở đầu không mấy tốt đẹp, có thể dùng để khơi mào tâm lý áy náy của hắn.
Còn có, chỉ cần đột phá độ vô sỉ cực hạn của hắn, hắn liền biến ngay thành nam nhân ngây thơ.
Cho nên, chỉ cần so với hắn càng lưu manh, so với hắn càng vô sỉ là tốt rồi.
A ha ha ha, các đồng chí na, thời khắc giai cấp công nhân chuyển mình làm chủ rốt cục tới rồi!
Một khi phát hiện Phương Thụ Nhân không có cường đại vô địch như mình tưởng, ta lập tức dũng khí tăng cao, trình độ hạ lưu vô sỉ không thua gì lưu manh. Về sau nếu nghỉ việc, ta có thể suy nghĩ chuyển sang làm hắc đạo.
Cái gì có thể đốt dục vọng của nam nhân tốt nhất? Không phải xuân dược, không phải điệu múa xinh đẹp, cũng không phải điềm đạm đáng yêu dục cự còn nghênh, mà là người bình thường cường hãn lại có biểu hiện yếu đuối, bình thường lưu manh lại có biểu hiện e lệ, người lãnh khốc lại có biểu hiện quyến rũ.
Vì thế ta vô cùng anh dũng quên mình mà tiến tới, lại hôn lại sờ, dùng lời ngon tiếng ngọt ăn mòn hắn, dùng hô môi âu yếm mềm hóa hắn, dùng sức mạnh sự việc uy hiếp hắn…
Sáng hôm sau ta mượn cớ với trợ lý thứ nhất nói ta và Phương tổng tài đến muộn, sau đó lòng tràn ngập tình yêu ra tay nấu cháo ăn sáng, sau đó bê lên giường, khẩu khí ôn nhu săn sóc hỏi Phương Thụ Nhân: “Thế nào, đêm qua không làm anh bị thương chứ?”
Những lời này trước kia đều là Phương Thụ Nhân nói, hiện giờ vai diễn rốt cục có thể trao đỏi, nghĩ đến chuyện này thích như thế nào, ta chuẩn bị mấy trăm câu yêu đương, dự định hôm nay rảnh liền tặng hắn một hai câu.
Phương Thụ Nhận nhận điểm tâm liền ăn, biểu tình bình thường.
“Đừng ăn nhiều quá, em sợ anh đi WC bị đau a.” Ta cười tủm tỉm, lòng đầy từ ái nhìn hắn.
“Không cần trong lúc ăn nói đến chuyện đi WC.” Phương Thụ Nhân trừng mắt nhìn ta, tiếp tục ăn.
“Được, được, không nói.” Ta lại gần, mát xa thắt lưng cho hắn: “Có đau không?”
Phương Thụ Nhân nhịn nửa ngày, vẫn nhịn không được, phẫn nộ nói: “Ta trước kia cũng không gây sức ép cho ngươi cả đêm.”
“Vậy tối nay anh gây sức ép cả đêm đi.” Sáng mai hắn phải tham gia hội nghị quan trọng, tuyệt không dám mang mắt đen mà đi.
Quả nhiên hắn nói: “Tối qua ngươi miệt màu quá độ, đêm nay bỏ qua cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối mai ta thu thập.”
“Tối mai đến lượt em áp anh.”
“Ta lại không đáp ứng ngươi một ngày đổi một lượt.”
“Không cần đáp ứng, trực tiếp làm tới là được.” Hắn trừng ta, chiêu nay trước kia dùng được, hiện tại? Hiện tại ta sợ hắn sao? Ta cũng trừng!
Phương Thụ Nhân mềm hóa: “Tối mai cũng nên đến lượt anh mới đúng.”
“Chính anh bỏ qua quyền lợi, còn muốn bù? Không có chuyện tiện nghi vậy đau! Hoặc là hôm nay, hoặc là không có!”
Phương Thụ Nhân tốn hơi thừa lời một lúc lâu, oán hận nói: “Ngươi hiện tại thật sự là vô pháp vô thiên, sớm biết vậy ta không nên hướng ngươi… không nên…”
“Không nên hướng ta thổ lộ tâm ý? Ha ha, Phương đại tổng tài, anh còn chưa nói qua anh yêu em đâu!”
“Tuy rằng em nói nhưng cũng như không. Anh…” Hắn ngạnh một chút, đem lời sắp nói nuốt xuống.
“Ngươi tuy chưa nói nhưng coi như có?” Ta hai tay chống nạnh: “Ta còn nhớ trước kia ngươi luôn miệng nói ta là món đồ chơi! Ngươi có biết lời kia đả thương người nhiều thế nào không?”
Hắn im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, đó không phải lời thật lòng, chính là… chính là…”
Ta vung tay lên: “Không quan hệ. Chuyện quá khứ em cho qua, anh chỉ cần hết sức bù lại là tốt rồi.” Tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Về sau, xem em là món đồ chơi chứ?”
Toàn văn hoàn
[1] So với Đậu Nga còn oan uổng hơn (比窦娥还冤): Đậu Nga là nhân vật trong vở kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” do Quan Hán Khanh sáng tác.
Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
[2] Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại không hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.
Trong buổi tiệc Lưu Bang nhiều lần thất sắc khi kiếm của Hạng Trang kề sát mặt, nhưng may mắn được Hạng Bá nhận ra và rút kiếm múa phụ họa mục đích bảo vệ Lưu Bang. Trương Lương thấy tình thế nguy nan vội lẻn ra ngoài báo cho Phàn Khoái, vị tướng quân này tiến thẳng vào bữa tiệc một tay làm lá chắn dùng tay còn lại đẩy ngã toàn bộ đám vệ binh ở đó.
Sau khi giúp Lưu Bang thoát khỏi Hồng Môn Yến trở về Bá Thượng bằng kế vờ say rượu. Trương Lương gửi tặng Hạng Vũ đôi chén ngọc. Hạng Vũ thì vui vẻ nhận, nhưng Phạm Tăng rút kiếm chém vỡ đôi chén, rồi lắc đầu ngán ngẩm mà nói rằng “Hạng Vương thật ấu trĩ, kẻ tranh giành thiên hạ với người sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ có thể chờ làm tù binh của hắn mà thôi”
Lời nói của Phạm Tăng ứng nghiệm khi Hạng Vũ bị ngũ thể phân thây ở Ô Giang. Lúc đó Hạng Vũ vừa lên ngôi vị Tây Sở Bá Vương được 5 năm tức từ năm 206-202 trước công nguyên. Khi đó ông chỉ ngoài 30 tuổi.
[3] Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ).
[4] Muse: Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ, tiếng Hy Lạp: οι μούσες, i moúses – có lẽ bắt nguồn từ ngữ căn “men-” trong ngôn ngữ Sơ Âu-Ấn (Proto-Indo-European language) có nghĩa là “suy nghĩ” – gồm mấy nữ thủy thần chị em. Những nữ thủy thần này thường được nhắc đến với những con suối trên núi Helicon và núi Parnasse.
Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v… Nhưng sự có mặt của Clio, nữ thần sử học, và Urania, nữ thần thiên văn học làm cho cụm từ thông dụng Muse thần nàng thơ không gồm được đủ nghĩa bằng cụm từ Muse (thần thoại) chẳng hạn.
[5] Triệu Tử Long: Triệu Vân (chữ Hán: 趙雲, bính âm: Zhao Yun;168-229), tên tự là Tử Long (子龍), người vùng Thường Sơn, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán.
[6] Bốn câu trên trong bài “Tình dạ tứ” của Lý Bạch.
[7] Bài “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch, dịch thơ Tương Như.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
19 chương
47 chương
13 chương
40 chương