Món Đồ Chơi Trả Thù
Chương 2
CHƯƠNG 2
Sáng hôm sau, ở trên giường đấu tranh tư tưởng hết năm phút đồng hồ, ta cuối cùng vẫn quyết định không xin nghỉ phép, miễn cho tên thủ trưởng kia lại nghĩ ta trèo cao, được sủng mà kiêu. Bình thường khi dễ ta ta đều mặc kệ, không khác gì cái bình hoa. Bất quá lo cho tình trạng thân thể thực đáng thương của mình, ta quyết định ngồi taxi. Ai, thành thật mà nói, tổng tài đại nhân hẳn là thanh toán cho ta phí kết giao đi, dù sao đây cũng là hậu quả do hắn trực tiếp tạo ra mà.
Toàn bộ ánh mắt của đồng sự nhìn ta sao lại khác hẳn với hôm qua, chắc hôm nay ta là kẻ ngu dốt được tổng tài đại nhân xem trọng, sủng ái mà triệu tập. Hoàn hảo bọn họ không biết cái sủng ái, triệu tập này kì thực là sủng hạnh, bằng không cái ánh mắt đầy ý tứ hàm xúc này còn phải sâu xa thêm một ít.
Giả bộ đi đứng bình thường đã thống khổ muốn chết, cái tư vị ngồi trên ghế càng không thể chịu nổi, ta chỉ dám ngồi ở mép ghế, miễn cho đè lên vết thương tên kia hôm qua tạo ra. Vừa mới nhe răng há miệng ngồi xuống, vị trưởng phòng cứng nhắc đã đi tới, cười so với con sói không có gì khác biệt: “La Cửu Lập.”
“Trưởng phòng a, buổi sáng tốt lành.” Ta cười đại khái như một tiểu hồng nương.
“Chúc mừng chúc mừng, Phương tổng tài chỉ đích danh cậu làm trợ lý riêng của hắn a, cậu chính là một bước lên mây nha.”
Thấy thái độ kinh ngạc của ta, trưởng phòng cười càng giả tạo, đứng lên: “Tiểu La a, tuy nói thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng) là phẩm chất tốt, nhưng chuyện này mọi người đều đã biết, cậu khỏi cần giả bộ”
Việc này mọi người đều biết ngươi còn không biết ư, cái gì thủ khẩu như bình, ta thấy chính mình so với Đậu Nga còn oan uổng hơn[1], đáng tiếc ngoài cửa sổ không có tuyết tháng sáu bay bay, ta cũng không thể hướng trưởng phòng chứng minh sự trong sạch của mình. Rơi vào đường cùng ta chỉ có thể hướng trưởng phòng nở nụ cười ngây ngô – đây là tuyệt chiêu ta dựa vào nhiều năm kinh nghiệm cùng tập luyện mà thành đấy. Tùy theo tình hình, tâm lý của đối phương mà hạ mình đón ý hùa theo, khiến hắn nghĩ đã có được đáp án mong muốn. Tâng bốc hắn thành cao nhân cái gì cũng biết a.
Trưởng phòng hiển nhiên nghĩ đã đạt được tâm nguyện, đáp: “Dọn dẹp một chút này nọ rồi đi báo danh đi, về sau cậu chính là cấp trên của chúng ra rồi. Có tin tức gi, đừng quên chúng ta… đồng nghiệp a.”
“Đó đó, tôi cam đoan sẽ trở thành người đưa tin đáng tin cậy cho phòng chúng ta, bất quá tôi rất vụng về, kém xa trưởng phòng, nếu không có cách nào gánh vác được vị trí này mà bị đuổi trở về, trưởng phòng ngài nên thu lưu hài tử đáng thương tôi a.”
Xây dựng quan hệ tốt với quần chúng mới đảm bào được thắng lợi, có hậu thuẫn vững mạnh mới có thể tấn công tốt, phòng thủ tốt nha.
Trưởng phòng cơ hồ lộ ra biểu tình từ ái “Còn chưa làm sao lại nói cái loại chuyện xui xẻo này! Cậu là từ phòng chúng ta mà ra, cũng đừng làm phòng chúng ta mất mặt.”
Ta cúi đầu khom lưng một cái, tư thế so với trước kia còn muốn thấp hơn ba phần, hướng trưởng phòng chứng minh đầy đủ ta không phải là loại tiểu nhân vong ân bội nghĩa, một khi có quyền có thế liền như con cẩu quay lưng với mọi người. Hơn nữa, thuận theo dân ý mà đáp ứng buổi tối mời đồng sự đi ăn hải sản để xoa dịu tức giận. Vừa nghĩ đến việc ta phải bỏ tiền túi ra để mời mọi người ăn mừng chính mình trở thành món đồ chơi của nam nhân, trong lòng lại rỉ máu, đồng thời càng hạ quyết tâm trả thù tên kia.
Sau khi dọn dẹp, ta phát hiện ra ta không có đồ vật này nọ có thể mang theo. Ngăn kéo cá nhân của ta toàn là đồ ăn, đĩa CD trò chơi, âm nhạc, tiểu thuyết, truyện tranh châm biếm,… Giờ mà mang theo quả thật là lớn mật, đành phải ưỡn ngực nghiêm mặt thỉnh trưởng phòng giữ lại cái ngăn kéo cá nhân của ta. Các thứ khác đều ở trong máy tính, chắc không có ai rảnh rỗi mà tìm kiếm cái gì trong đấy đâu. Trong tay rỗng tuếch thì trông ta có vẻ không coi trọng lần thuyên chuyển công tác này, vì thế ta cầm theo hai quyển sổ ghi chép mới, một tập giấy viết thư, hai cái bút. Ta ngây người, rưng rưng cáo biệt phòng chơi, phòng nghỉ, phòng giải trí, phòng ăn – văn phòng thân ái ta đã gắn bó 3 năm qua.
Văn phòng mới của ta nằm ở tầng cao nhất, văn phòng tên kia cũng ngay cạnh. Đại khái người ở tầng càng cao thì càng thích đem mọi người dẫm nát dưới chân, mà tên kia trường kì ở tầng cao nhất mới có thể ngang nhiên đem người khác ra làm món đồ chơi. Nếu đem văn phòng của hắn chuyển xuống tầng hầm, biết đâu có thể đem chỗ thiếu hụt này của hắn chữa khỏi cũng nên.
Làm trợ lý riêng thứ tư cho vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, văn phòng của ta bị sắp đặt ngay cạnh văn phòng của hắn, so với văn phòng của trợ lý riêng thứ 3 còn gần hơn. Ta trong lòng suy đoán vị trợ lý riêng tiền nhiệm là người như thế nào mà có thể ngồi ở văn phòng ngay cạnh phòng của Phương đại tổng tài. Có người nói nàng là tiểu nhân tình bí mật a. Không nghĩ hiện tại chính mình lại trở thành chủ của văn phòng này. Thật là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Ta gõ cửa văn phòng của Phương tổng tài. Ngày hôm qua, ta bước vào đây vẫn là một nam nhân bình thường. Hiện tại, bước vào đã muốn là một món đồ chơi không có nhãn mác.
“Vào đi.”
Ta đẩy cửa, bước vào, đóng cửa, sau đó gian nan tiến đến cái ghế dựa trước mặt hắn, cố nhắc nhở hắn về cái hành vi thô bạo hôm qua.
Hắn đối với sự thống khổ của ta làm như không thấy, nói: “Từ giờ trở đi, ngươi là trợ lý riêng của ta, phụ trách chuẩn bị mọi việc cá nhân của ta, bất kì thời điểm nào ta gọi ngươi phải lập tức chạy tới.”
“Tôi có thể hay không hỏi một câu, vị trợ lý tiền nhiệm của tôi vì lý do gì mà rời khỏi vị trí công tác?”
“Nàng một năm trước kết hôn liền từ chức, sau lại không tìm được người thích hợp, trước giờ ta vẫn làm theo nguyên tắc thà thiếu chứ không chọn bừa.” Hắn vô cùng để ý đến sắc mặt của ta.
Ta có nên cho rằng mình quá may mắn mà vui mừng hôn giày hắn không? Ta nắm chặt tay thành quyền, nói với chính mình phải nhẫn nại, nhớ kĩ kẻ trước mặt này chỉ là một tên tính tình xấu xa mồm miệng hư hỏng.
“Xin hỏi công việc chủ yếu của tôi là gì?”
Hắn gắt gao nhíu mày, biểu tình nhìn ta như thể chỉ số thông minh của ta có vấn đề: “Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi phụ trách công việc cá nhân của ta. Ngươi phải chuẩn bị quần áo khi ta ra ngoài, nhắc nhở lịch làm việc cho ta, sinh nhật bạn bè ta ngươi phải thay ta chuẩn bị lễ vật, còn có, phải đuổi cổ những người ta không muốn gặp.”
“Ta cảm thấy người ngươi cần chính là một quản gia.”
Hắn trừng mắt liếc ta một cái: “Đồ chơi thì không được phép có ý kiến!”
Ta lập tức ngoan ngoãn im miệng.
“Cùng lái xe của ta trở về thu thập đồ đạc, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ trợ lý riêng ngươi phải ở cùng với ta.”
Cái gì trợ lý riêng, nói là độc chiếm cũng chả khác là mấy, thật không hiểu ta như thế nào lại sống sót được trong cái hoàn cảnh này.
“Ngươi có thể đi rồi, hôm nay cho ngươi nghỉ. Ta về đến nhà, ngươi phải có mặt ở nhà đợi ta.” Hắn phất tay, rộng lượng ý muốn nói ta có thể rời đi.
Ở ban công cửa sau tại nhà hắn, ta xác nhận một chút xung quanh không có người, sau đó dùng hết sức để lại một dấu chân đầy bụi bẩn ở cái cửa vừa nhìn đã biết là gỗ thượng hạng.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
22 chương
10 chương
7 chương
8 chương
117 chương