Mojito Và Trà

Chương 35

“Suốt ngày phải ăn mấy thứ này, ông chán ngấy rồi, bảo con mang một ít bánh mứt táo vào cho ông con cũng không mang…” “Mấy hôm trước không phải ông mới ăn một cái rồi sao ạ.” Khởi Tinh múc một bát canh đậu xanh (1) cho Chúc Phong Nhậm, thử nhiệt độ xong thì bưng đến trước mặt ông, “Ông cứ uống canh của mình đi mà, lát nữa còn phải thử máu, rồi sau đó đi tập phục hồi, con và dì sẽ cùng nhau theo dõi ông.” “Càng ngày càng dông dài.” Thân thể Chúc Phong Nhậm giờ đã khôi phục rất nhiều, không cần phải cậu đút cho ăn, ông cụ nhận lấy cái bát rồi uống một ngụm canh, vẻ mặt giả vờ ghét bỏ bảo, “Trong nhà có cả giúp việc lẫn hộ lý, còn cần con phải đi theo ông tới tập phục hồi à, làm thương đến chắt trai của ông thì làm sao hả?” Khởi Tinh đã mang thai tới tháng thứ năm, hệ thống sưởi trong phòng tiếp khách được mở rất vừa, cậu chỉ mặc có một cái áo lên màu sữa rộng thùng thình, đã có thể nhìn thấy rõ ràng độ cong của bụng. Khởi Tinh nghe thấy thế thì buông bát, mất hứng nói: “Ông chỉ nhớ mỗi chắt của ông thôi, cháu trai của ông vẫn còn sờ sờ đây này.” Chúc Phong Nhậm bị cậu chọc cười: “Sao lại đi ghen tị với cả con của mình thứ chứ?” Chúc Phong Nhậm xuất viện vào hồi tháng một, giờ đã là cuối tháng ba, tết Âm lịch cũng đã qua rồi. Đèn lồng đỏ treo trên mái hiên còn chưa kịp bỏ xuống, trước tết Âm lịch Khởi Tinh có mang tới một chậu Quân Tử Lan (2) vừa độ ra hoa, đỏ hồng một mảnh, nhìn rất sáng mắt. Ánh nắng chiều rất đẹp, Khởi Tinh đưa Chúc Phong Nhậm ra ngoài sân dạo một vòng, ông cụ vừa ngắm hoa vừa hỏi: “Đã chuẩn bị xong đồ đạc cho bé con chưa? Cả phòng ngủ nữa, con bảo dì giúp việc dọn dẹp một chút, những đồ lặt vặt đều phải mua đầy đủ.” “Mới tháng thứ năm chưa được mấy ngày mà ông, gấp vậy làm gì.” Khởi Tinh cúi đầu nhìn bụng nhô lên của mình, “Con thấy nhóc con đợi ở bên trong tốt lắm ấy.” Chúc Phong Nhậm trừng mắt liếc cậu một cái: “Chỉ có con là không sốt ruột thôi. Bỏ đi, ông nói với Tịch Niên.” “Ông cứ nói với anh ấy đi,” Khởi Tinh nhún vai, “Dù sao thì ông tin tưởng anh ấy vậy cơ mà, 30% cổ phần của công ty cũng cho anh ấy, chẳng sợ Tịch Niên đuổi cháu ông ra khỏi nhà ý.” Đây là lần đầu tiên cậu nói về chuyện này với Chúc Phong Nhậm, ông cụ nhìn cậu một cái, hỏi: “Nó sẽ thế sao?” Lời này là do Khởi Tinh nói trước, giờ bị hỏi ngược lại, cậu lập tức đáp không chút nghĩ ngợi: “Sẽ không ạ.” Cậu dường như vĩnh viễn tin tưởng Thịnh Tịch Niên vô điều kiện. Chúc Phong Nhậm xoay chậu Hoa Anh Thảo (3), vẻ mặt như cười như không: “Vậy thì chẳng sao cả. Hai đứa không ly hôn, cổ phần công ty coi như cả hai đứa cùng nắm giữ. Ly hôn, coi như đó là tài sản trước khi kết hôn của con, một bên nắm giữ _____ đây là điều cuối cùng trong bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của ông, Thịnh Tịch Niên không nói với con à?” “…. Những thứ then chốt ông đều tính toán cả rồi.” Khởi Tinh quả thật không nói thành lời, Thịnh Tịch Niên thật sự chẳng nói gì với cậu, giờ cậu đã biết, lại bắt đầu bênh vực cho Thịnh Tịch Niên. “Trong chuyện này ông thận trọng quá rồi, anh ấy không quan tâm đến cổ phần đâu, anh ấy chỉ thích cháu thôi.” “Không biết xấu hổ.” Chúc Phong Nhậm cười mắng cậu một câu, rồi lắc đầu, “Đó là chuyện ngày trước, còn gì thì ông cũng chả quản gì nữa, tùy mấy đứa.” Sau lần bị bệnh này, rốt cuộc Chúc Phong Nhậm cũng thừa nhận bản thân đã già rồi. Ông một lần nữa tổ chức lại cổ phần trong công ty, đề bạt một số nhân viên vẫn luôn tận tâm tận lực, trao cho Chung Trữ đại đa số quyền quyết định những việc lớn, nhân số cổ đông thay đổi rất nhiều, ngược lại cũng không cần phải lo lắng về biến số cho một người độc quyền. Về phần hai vị cổ đông cũ, có người nói họ đã chạy ra nước ngoài. Dù sao thì so với ông, Thịnh Minh Lễ càng sốt ruột muốn tìm được người hơn, Chúc Phong Nhậm thì chẳng hề để trong lòng. Chúc Phong Nhậm phơi nắng một lúc xong thì đi ngủ trưa. Khởi Tinh không thể ngủ được, nhân lúc này liền tới cửa hàng hoa một chuyến, Hạ Tiêu thấy cậu đến liền vội vàng mang một cái ghế tới. “Cậu tới làm gì, có việc thì cứ gọi điện cho tôi không được à.” “… Làm gì tới nỗi ấy?” Khởi Tinh chẳng để ý chút nào mà phất tay, cậu dạo quanh cửa hàng một vòng, tới chạng vạng trước khi đi thì thuận tay mang một bó hoa Sơn Trà theo, về nhà còn ăn tối. Hiếm khi có một tối Thịnh Tịch Niên phải tăng ca, chờ tới lúc anh về, Khởi Tinh đã nằm trên giường xem phim. Anh rửa mặt xong, theo thường lệ lấy đi cái điện thoại trong tay của Khởi Tinh, rồi hỏi: “Hôm nay em làm những gì vậy?” Khởi Tinh cũng vừa vặn xem xong phim, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho đối phương. “Em ăn cơm trưa với ông, rồi đi tới cửa hàng một chuyến.” Khởi Tinh nghiêng đầu, ra hiệu nhìn về phía đầu giường, có chút đắc ý mà nháy mắt mấy cái, “Em còn mang hoa về cho anh nữa.” Những bông hoa Trà màu trắng được cậu bó lại cắm trong một chiếc bình pha lê đặt trên đầu giường, giờ đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Trong mắt Thịnh Tịch Niên mang theo ý cười, “Cảm ơn em.” Anh nằm lên giường, chỉnh để đèn ngủ tối hơn một chút, rồi hỏi: “Ngày mai là cuối tuần, em có muốn đi dạo phố không?” Khởi Tinh dùng vẻ mặt không tin nổi quay đầu nhìn về phía anh, Thịnh Tịch Niên cười cười bảo: “Phòng của con đã dọn xong rồi, chúng ta cũng nên đi mua một số đồ lặt vặt để cho tiểu tử kia còn dùng.” “Em biết mà.” Khởi Tinh vén chăn, cậu xoay người ngồi lên bụng của Thịnh Tịch Niên, từ trên cao nhíu mày cúi xuống nhìn anh. Cậu mặc đồ ngủ màu xanh lam đậm, hai chân đặt ở hai bên hông của Thịnh Tịch Niên, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Thoáng cái trong mấy tháng, tóc của Khởi Tinh đã dài ra không ít, để lộ ra một đoạn tóc đen dán bên vành tai. Bộ đồ ngủ bằng satin lộ một đường cong mềm mại ở phần bụng. Trong thời gian mang thai, khí tràng của Omega bất giác trở nên nhu hòa đi đôi chút, kèm với đó tin tức tố cũng là ấm mềm, nhưng điều đó không thể xóa nhòa đi được nhuệ khí rạng rỡ của bản thân Khởi Tinh ___ Lúc này quả thật cậu đẹp tới quá mức, lại đang quyến rũ người ta mà không hề biết, vậy nên cứ hung hăng kéo cổ áo ngủ của Thịnh Tịch Niên. Anh cũng để mặc cậu càn quấy, chỉ là sợ cậu bị ngã nên phải đưa tay lên đỡ hờ bên hông của Khởi Tinh. Anh ngẩng đầu nhìn đối phương, hơi hơi nhướn mày: “Em làm sao thế?” “Rốt cuộc em cũng đã nhìn ra, mấy người đều chỉ thích nhóc con ấy thôi.” Khởi Tinh có chút tủi thân nói: “Ông ngoại cũng thế, anh cũng thế. Ngay cả mấy hôm trước, Trác Trừng Dương gọi điện thoại cho em vừa mở miệng đã hỏi đến tiểu tử kia ____ Bởi vì nhóc ấy là bé con nên mọi người đều cưng chiều nhóc ấy.” Thịnh Tịch Niên không nhịn nổi cười, anh khẽ ôm lấy hông của Khởi Tinh, đáp: “Ai nói vậy, bé con của anh rõ ràng là em mà.” “Em còn lâu mới _____” Chữ ‘tin’ còn chưa được Khởi Tinh nói ra thành lời, thì đột nhiên cậu cảm nhận được một cú đá khe khẽ ở trong bụng mình. Lời nói cứ mắc ở trong cổ của Khởi Tinh, cậu cúi đầu nhìn một cái, rồi ngẩng đầu phắt lên trợn to hai mắt nhìn Thịnh Tịch Niên, ngay cả nói cũng bị thành lắp bắp: “Thịnh Tịch Niên! Hình, hình như con chuyển động!” Vừa dứt lời, dường như để chứng thực cho lời nói của cậu, bé con lại đạp thêm một cái nữa. Khởi Tinh liền vội vàng trèo xuống khỏi người Thịnh Tịch Niên, cứ ôm lấy bụng, ngay cả cử động cũng không dám. Thịnh Tịch Niên lập tức bật dậy, cẩn thận vén áo ngủ của Khởi Tinh lên, đặt bàn tay trên bụng cậu. “Có phải em không thoải mái không?” “Dạ không.” Hai người chuyên chú cúi đầu, lúc này nhóc con dường như đã nhận ra điều gì đó, an phận không chuyển động nữa. Thịnh Tịch Niên sợ Khởi Tinh bị cảm lạnh, anh giúp cậu kéo lại quần áo ngay ngắn, rồi để cậu đi ngủ. Khởi Tinh đại khái là đã bị dọa, ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn kín lại. Thịnh Tịch Niên thấy bộ dạng cậu như vậy, liền xoa xoa đầu giống như đang vỗ về, “Đã hơn 20 tuần, ngũ quan và tứ chi đều đã phát triển đầy đủ cả, con có chuyển động cũng là bình thường thôi mà, còn nếu như em thấy không thoải mái trong người phải lập tức nói cho anh biết nhé.” “Đây là lần đầu tiên con động đậy.” Rốt cuộc lại một lần nữa, Khởi Tinh cảm nhận được sự thật rằng đang có một sinh mệnh nữa nằm trong cơ thể mình. Cái cảm giác này quá mức mới lạ, chỉ vừa lúc nãy thôi cậu còn ghen tị với con, vậy mà giờ đã cảm thấy xúc động bởi sự mềm mại bí ẩn không thể nói thành lời. Khởi Tinh lại nhịn không được cẩn thận xoa xoa bụng mình, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mấy lời chúng ta nó lúc nãy con có nghe được không anh nhỉ?” Thịnh Tịch Niên có nín cười đáp: “Hẳn là có, còn nghe thấy cả việc em ăn giấm với con nữa đấy.” Khởi Tinh nhìn ra được là Thịnh Tịch Niên đang trêu mình, có hơi xấu hổ mà ở trong chăn đá anh một cái. Bởi vì đang nằm trên giường, một cú đá này rất yếu không có lực gì, Thịnh Tịch Niên thuận lợi nắm được mắt cá chân của Khởi Tinh, nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn chân của cậu, cảnh cáo: “Em đừng lộn xộn.” Khởi Tinh sợ bị buồn, liền không nhịn nổi cười mà rút chân về. Thịnh Tịch Niên cũng thuận theo mà thả chân cậu ra, rồi với tay tắt đèn. Một lát sau, Thịnh Tịch Niên cảm nhận được người ở bên cạnh dịch lại gần, khẽ đẩy cánh tay anh. Thịnh Tịch Niên liền ‘ừm’ một tiếng đáp. Giọng nói mang theo hiếu kì của Khởi Tinh truyền tới: “Chúng ta phải mua cho con những cái gì, anh có biết không?” Thịnh Tịch Niên cười khẽ không thành tiếng, anh cầm lấy tay Khởi Tinh, nhẹ nhàng đáp: “Không sao, ngày mai chúng ta đi xem xem.” Khởi Tinh dậy từ sáng sớm, cậu cứ luôn loay hoay với di động, ngay cả lúc ăn sáng cũng không buông nó xuống. Thịnh Tịch Niên đi ngang qua phía sau cậu hai lần, cuối cũng không nhịn được hỏi: “Em làm gì thế?” Khởi Tinh lập tức đặt úp cái điện thoại xuống mặt bàn, vẻ mặt vô cùng hợp tình hợp lý đáp: “Em chơi game.” Thực tế là Thịnh Tịch Niên đã thấy hết rồi, Khởi Tinh lên mạng tìm ‘Phải chuẩn bị những gì cho em bé sơ sinh?’ trọng điểm ở chỗ, cậu còn vô cùng nghiêm túc mà mở app ghi chú để viết lại. Trong mắt Thịnh Tịch Niên đong đầy ý cười, nhưng anh cũng không vạch trần cậu, chỉ bảo: “Mình chuẩn bị ra ngoài thôi.” Bọn họ dự định đi mua trước tiên là giường và quần áo trẻ con, ngay trước khi ra khỏi cửa, điện thoại của Khởi Tinh vang lên, lúc ấy cậu đang mặc áo khoác, vẫn chưa xỏ tay qua nên để cho Thịnh Tịch Niên nhận điện thoại thay mình. Thịnh Tịch Niên bắt máy, nghe một lúc thì liền hỏi lại: “Người có sao không?” Từ lúc ở Anh, đối với những cuộc gọi như thế này Khởi Tinh vô cùng mẫn cảm, cậu vừa nghe thấy vậy liền quay sang nhìn Thịnh Tịch Niên. Thấy anh tuy rằng đang cau mày, nhưng sắc mặt xem như lãnh đạm bình tĩnh. Khởi Tinh thấy có phần yên tâm hơn, chờ cuộc gọi kết thúc, cậu lập tức hỏi: “Làm sao vậy anh?” “Có lẽ chúng ta phải tới bệnh viện một chuyến. Ba em bị đâm phải vào viện ___ Em yên tâm, không nghiêm trọng đâu.” Thịnh Tịch Niên ngừng một chút, rồi bảo: “Người làm chuyện đó hình như là mẹ kế của em.” Hết chương 35. (1) Canh đậu xanh // <img alt=t016b9f83fcd6dc2414 data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21391/2020-07-t016b9f83fcd6dc2414.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=t016b9f83fcd6dc2414 src="https://static.8cache.com/chapter-image/21391/2020-07-t016b9f83fcd6dc2414.jpg" data-pagespeed-url-hash=2064955946 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> (2) Hoa Quân Tử Lan <img alt=u19310339481226936617ampfm173ampapp49ampfJPEG data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21391/2020-07-u19310339481226936617fm173app49fjpeg.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=u19310339481226936617ampfm173ampapp49ampfJPEG src="https://static.8cache.com/chapter-image/21391/2020-07-u19310339481226936617fm173app49fjpeg.jpg" data-pagespeed-url-hash=1848204493 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> (3) Hoa Anh Thảo <img alt=3-1P31G64504 data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21391/2020-07-3-1p31g64504.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=3-1P31G64504 src="https://static.8cache.com/chapter-image/21391/2020-07-3-1p31g64504.jpg" data-pagespeed-url-hash=2730711271 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>