Lăng Mộ Ngôn một tay đút vào trong túi quần, ánh mắt thản nhiên nhìn bóng dáng cô gái có chút lảo đảo rời đi. Hắn rõ ràng vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng dương quang loang lổ dừng trên người của hắn lại lộ ra vài phần hơi thở cô đơn tịch mịch. “… Mộ Ngôn.” Một mực đứng ở phía sau gốc cây cách đó không xa, nhưng vẫn luôn không đi ra quấy rầy hai người bọn họ, Trầm Ngạn Hi lúc này mới chậm rãi bước tới. Y đứng ở bên người của Lăng Mộ Ngôn, con ngươi đen láy yên lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì. “Cảm giác tôi có phải hay không rất kém cỏi?” Lăng Mộ Ngôn thì thào lên tiếng, giống như đang đối với y mở miệng hỏi lại tựa như đang tự lầm bầm với chính mình. “…” “Cảm giác cự tuyệt tiểu công chúa quả thực không tốt chút nào, có lẽ giống như trong tiểu thuyết thường viết, tương lai tôi sẽ phải hối hận?” Lăng Mộ Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, cũng không để ý tới người bên cạnh đang trầm mặc. Trong cặp phượng mâu hẹp dài kia hàm chứa rất nhiều ý cười, trong đó hình như lóe lên vô số ánh sáng long lanh, mang theo mị lực không nói nên lời. Lúc này Trầm Ngạn Hi rốt cuộc cũng lên tiếng, y quyết đoán lắc lắc đầu, kiên quyết phủ nhận nói, “Sẽ không.” “Hửm?” Lăng Mộ Ngôn ánh mắt rơi xuống trên người của y, mang theo một chút hương vị thờ ơ. “Anh sẽ không hối hận.” Trầm Ngạn Hi hơi hơi mỉm cười, có chút không được tự nhiên thoáng nghiêng đầu đi, “Bởi vì…” Bởi vì làm sao? Trầm Ngạn Hi cuối cùng cũng không có nói ra, mà Lăng Mộ Ngôn cũng làm như hoàn toàn vô tình không có truy vấn. Trong lúc nhất thời, hai người lại trở nên trầm mặc. Không biết qua bao lâu, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên khe khẽ thở dài, dẫn đầu cất bước đi về phía trước, “A, vẫn là cảm giác tâm tình không được tốt ~ ừm… quả nhiên vẫn là quyết định trốn học đi?” Trầm Ngạn Hi con ngươi đen lóe sáng, không biết cánh tay đang buông thõng xuống từ lúc nào dần xiết chặt lại, sau đó lại chậm rãi buông ra. Y nhanh chóng bước hai bước đuổi kịp Lăng Mộ Ngôn, lại vẫn trầm mặc không nói gì hết. Những lời rõ ràng muốn nói ra khi tới cửa miệng rồi lại không cách nào thốt được thành lời, lòng bàn tay cư nhiên khẩn trương tới toát ra mồ hôi… Trầm Ngạn Hi giấu giếm dấu vết xoa xoa lòng bàn tay, cảm giác được có chút dính nhớp không khỏi mím lại đôi môi. Y hơi hơi nghiêng đầu nhìn thiếu niên ôn nhu nho nhã ở bên cạnh, trong lòng không khỏi âm thầm tự giễu, không nghĩ tới Trầm Ngạn Hi y đây lại có một ngày như vậy, thực sự là đủ mất mặt. “Cậu đi theo tôi làm gì?” Lăng Mộ Ngôn ngạo mạn tà tà liếc mắt nhìn y một cái, hơi hơi nâng lên chiếc cằm, động tác nho nhỏ như vậy ở trên người hắn lại lộ ra một cỗ phong tình không cách nào hình dung nổi. Con ngươi đen láy của Trầm Ngạn Hi lóe lên một tia khác thường, nhìn thấy sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Lăng Mộ Ngôn, nhưng lại không khỏi có chút nhộn nhạo. “Này!” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, có chút bất mãn dùng chân đá nhẹ y một cái, “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trầm Ngạn Hi bị đạp một cước không những không tức giận, ngược lại bởi vì hành động tùy ý bốc đồng này của hắn mà tâm tình trở nên sung sướng. Y dung túng nhìn Lăng Mộ Ngôn, trong con ngươi không khỏi lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt. Lăng Mộ Ngôn bị y nhìn như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơi hơi nhíu mày hạ mi mắt, sau đó khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu đi không thèm để ý tới y nữa, trực tiếp nện bước nhanh hơn đi về phía trước. Trầm Ngạn Hi gắt gao theo sát ở phía sau, khóe môi không biết từ khi nào liền hơi hơi giương lên, lộ ra ý cười thản nhiên. Trên mặt còn mang theo cả sự ôn nhu cùng sủng nịch mà ngay cả bản thân y cũng không phát hiện ra. … “Tôi nói này Trầm đại thiếu gia, cậu nhàn tới không có việc gì làm sao?” Lăng Mộ Ngôn lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đen xì, hai tay hắn khoanh ở trước ngực, trừng mắt không kiên nhẫn nhìn ‘cao dán da chó’ ở phía đối diện đuổi thế nào cũng đuổi không đi, trong thâm tâm quả thực không muốn tốn hơi thừa lời. Cái gì cũng không thích, cái gì cũng phê bình, đi tới địa phương nào cũng không cho vào, vậy còn muốn đi theo hắn để làm chi a? Nghĩ tới đây, Lăng Mộ Ngôn lửa giận ở trong lòng không chỉ không bị dập tắt, ngược lại càng thêm mãnh liệt bốc cháy. Hắn chỉ thích đi chơi điện tử cùng chơi trò chơi, hắn chỉ thích ăn quán ăn ven đường, hắn chỉ thích dùng những thứ đồ bình dân như vậy mà thôi! —– Có bản lĩnh thì đừng có đi theo hắn a?! Ai ngời Trầm Ngạn Hi còn vô cùng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, sau đó banh ra khuôn mặt than gật gật đầu, nghiêm nghị nói, “Yên tâm đi, tôi vẫn có thể đi cùng với anh.” Lăng Mộ Ngôn bị tên ngu ngốc này làm cho tức tới mức muốn bật cười, không khỏi tức giận trắng mắt liếc Trầm Ngạn Hi một cái, ai muốn cậu đi cùng a?! Cậu yên tâm còn tôi thì lo lắng đấy! —– Rốt cuộc ai nói Lăng Mộ Ngôn hắn là đầu gỗ? Nhìn cái tên họ Trầm này mới hiểu được đầu gỗ chân chính là cái dạng gì! [Nửa cân gặp tám lạng đi…] 001 yếu ớt nói, dù sao cũng là một tên đầu gỗ cùng một tên tảng đá… →_→ cũng không khác biệt nhiều lắm a ~ Lăng Mộ Ngôn: “…” Thấy sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn không tốt lắm, Trầm Ngạn Hi không chút nghĩ ngợi thốt ra, “Anh như vậy cũng rất tốt.” Cứ như vậy đem ánh mắt hướng tới trên người của y, sẽ không bị những người khác hấp dẫn đoạt đi sự chú ý mà không nhìn y nữa… Như hiện giờ cũng rất tốt. Lăng Mộ Ngôn nghe thấy chỉ cảm giác chẳng hiểu vì sao, nhẹ nhàng nhíu mày, “Cái gì cơ?” “Khụ, không có gì.” Trầm Ngạn Hi lúc này mới phát hiện ra bản thân không cẩn thận đem suy nghĩ ở trong đầu nói ra, không khỏi có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó giả như không có việc gì mà dời đề tài, “Đúng rồi, kế tiếp anh tính toán định đi đâu?” “…Về nhà.” Lăng Mộ Ngôn hơi nâng cằm, lãnh đạm quét mắt liếc y một cái, sau đó mới ôm tay bố thí chậm rãi hộc ra hai chữ. “… Hả?” Trầm Ngạn Hi hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Không đi chỗ khác sao?” “Đi chỗ nào? Lại chờ để bị cậu phê bình hả?” Lăng Mộ Ngôn không chút lễ độ trở mình xem thường, “Tôi cũng không phải có khuynh hướng M, sớm đã không còn hứng thú đi dạo quanh nữa.” * khuynh hướng M (masochist): người có khuynh hướng khổ dâm, thích bị tra tấn hành hạ Trầm Ngạn Hi sờ sờ mũi, cảm thấy có chút ủy (ai) khuất (oán) thầm nghĩ, rõ ràng hắn luôn không nhìn mình… như thế nào lại biến thành lỗi của y? “Cậu có ý kiến?” Lăng Mộ Ngôn thấy y tựa hồ có chút không phục, không khỏi hơi hơi gợi lên khóe môi, như cười như không hỏi. Được rồi, chính là do lỗi của y. Trầm Ngạn Hi chỉ cảm thấy Lăng Mộ Ngôn như vậy thực sự rất đáng yêu, tựa như con mèo Ba Tư bốc đồng lại ngạo kiều nhất quyết có chết cũng không chịu hối cải, khiến cho người ta hận không thể ôm trong lồng ngực, đau sủng yêu thương, rồi lại sợ khiến cho hắn tức giận, cho nên chỉ có thể nhẫn nại ở trong lòng. Nghĩ như vậy, y ngoài mặt vẫn giữ nguyên thần thái thản nhiên lắc lắc đầu, thề thốt phủ nhận: “Không có a.” Lăng Mộ Ngôn bán tín bán nghi liếc mắt nhìn y, cuối cùng vẫn khẽ hừ một tiếng, không hề rối rắm vấn đề này nữa. “Tốt lắm, đừng nóng giận.” Trầm Ngạn Hi con ngươi đen láy lãnh liệt toát lên một tia nhu hòa, dùng một loại thái độ tựa như lấy lòng thấp giọng thương lượng nói, “… Không bằng tôi đưa anh trở về?” Lăng Mộ Ngôn quái dị liếc y một cái, nhịn không được muốn co rút khóe miệng, sau đó hoàn toàn không thèm cho y mặt mũi mà quay đầu đi, “Cậu có thể bình thường một chút sao, Trầm đại thiếu gia?” Nói xong hắn đột nhiên dừng lại, lại quay đầu. Nhìn thấy được Trầm Ngạn Hi thần sắc có chút ngạc nhiên liền cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn thận trọng dặn dò, “…. Thuốc không thể ngừng uống.” Trầm Ngạn Hi: “…” ~ ~ ~ ~ ~ * cao dán da chó: một loại cao dán rất dính và khó bóc ra, giống cao dán quai bị ngày xưa mà bên Việt Nam mình hay dùng <img alt=vGylOtH src="https://static./chapter-image/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/vgyloth.jpg" data-pagespeed-url-hash=3955223766 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> * mèo Ba Tư: <img alt=5-e94c2 src="https://static./chapter-image/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/5-e94c2.jpg" data-pagespeed-url-hash=95373054 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>