“Anh tỉnh rồi?” Thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng hờ hửng ở phía sau hai người vang lên, Lam Cảnh khoác áo khoác đi tới, không chút cảm xúc dao động nào hỏi. Quân Diêm Hoán thu hồi dị năng, lơ đễnh gợi lên khóe miệng, “Không nghĩ tới cô sẽ tốt bụng như vậy, không để cho tôi tự sinh tự diệt, tôi có phải hay không nên đối với cô nói một tiếng cảm ơn?” Lam Cảnh ôm cánh tay lãnh đạm nói, “Tôi cũng muốn như vậy, nhưng có người sẽ không đồng ý. Cho nên nếu muốn nói lời cảm ơn liền cảm ơn Lăng Mộ Ngôn đi, cùng tôi không liên quan.” Lăng Mộ Ngôn nhìn thấy Lam Cảnh lập tức cao hứng, hắn đi tới trước mặt Lam Cảnh, đôi mắt trông mong hỏi, “A Cảnh, tối hôm qua ngủ ngon chứ?” Lam Cảnh đánh giá hắn một chút, nhướng mày nói, “Cậu vẫn luôn ở đây trông coi anh ta?” Lăng Mộ Ngôn xoa xoa đầu, “A, cũng không hẳn, trong lúc đó tôi có ngủ một lát.” “Ngốc.” Lam Cảnh đôi môi đỏ mọng khẽ động, trừng mắt liếc hắn một cái. Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen hiện lên ủy khuất, “A Cảnh, cậu lại nói tôi ngốc.” Lam Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Không phải ngốc thì là gì? Tôi đã bảo cứ trói anh ta lại là được rồi, cậu còn tự mình trông coi anh ta.” “Chính là, tôi không quá yên tâm a…” “Có cái gì không yên tâm? Cậu trói anh ta như vậy, chẳng lẽ còn có thể xảy ra nguy hiểm sao?” Lam Cảnh cởi áo khoác ra, khoác lên trên người hắn, xoay người đi về phía phòng bếp, giày quân đội trên chân nhẹ nhàng đạp trên mặt đất nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm, “Cho cậu nửa tiếng lập tức đi ngủ bù cho tôi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.” “Thật sự khí thế mười phần, nhìn cô ta giống như nhìn thấy anh cả, khiến kẻ khác phải kinh sợ.” Quân Diêm Hoán nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Lam Cảnh, chậc một tiếng sau đó cảm khái nói. “Anh cả của anh? Vị đại thiếu gia Quân Diêm Dạ của Quân gia kia?” Lăng Mộ Ngôn vốn còn ôm áo khoác ngẩn người, nghe thấy gã nói như vậy không khỏi tò mò nghiêng đầu qua dò hỏi. “Cậu từng nghe qua cái tên này? Cũng phải, anh ấy ở trong vòng luẩn quẩn rất nổi danh, bất quá không nghĩ tới một người luôn ru rú ở trong nhà như cậu cũng biết tới.” Quân Diêm Hoán trêu đùa, “Chẳng qua hiện tại đã không còn là đại thiếu gia, mà là người cầm quyền của Quân gia.” “Anh ta đã tiếp nhận Quân gia?” Lăng Mộ Ngôn lộ ra biểu tình thoáng kinh ngạc, “Nhưng đoạn thời gian trước không phải còn có tin tức, anh ta vẫn đang ở trong quân đội sao?” “Chính vì nguyên nhân này cho nên anh ấy mới nắm giữ một phần quân đội, hơn nữa còn thức tỉnh dị năng lôi hệ, nói thật việc anh ấy chưởng quản Quân gia tôi không hề bất ngờ.” Quân Diêm Hoán không cho là đúng nói. “Những chuyện này anh làm sao biết được?” Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nói, “Sau mạt thế không phải anh bị lạc đàn sao? Như thế nào còn có thể biết được chuyện về Quân gia?” Quân Diêm Hoán như cười như không kề sát vào hắn, “Tôi có nói sau mạt thế tôi bị lạc đàn sao?” “Cái đó…” “Tôi bị lạc đàn trên đường được quân đội đưa trở về căn cứ.” Quân Diêm Hoán ý cười sâu sắc, “Đúng vậy, giống như cậu đang nghĩ đến, tôi không cẩn thận bị người khác hãm hại, còn là anh em tốt nhất của tôi.” “…” Quân Diêm Hoán hai tay lồng vào nhau, ý cười dần dần lạnh như băng, “Cho nên bị đám người bất quá vừa mới quen biết không bao lâu vứt bỏ, tôi tuyệt đối không kinh ngạc, cậu cũng không cần phải thay bọn họ tìm cớ nói chuyện —– Lăng Mộ Ngôn, thu hồi lòng tốt không cần thiết kia của cậu đi, thế giới hiện tại căn bản không thứ đồ vật gọi là thiện lương.” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày nhìn gã, lại chậm rãi lộ ra tươi cười ôn nhu nhã nhặn, “Tôi không cảm thấy lòng tốt của tôi là dư thừa, có lẽ sau mạt thế sẽ xuất hiện rất nhiều người ác liệt ích kỷ, bị hủy diệt nhân tính, nhưng tôi tin tưởng cũng sẽ có rất nhiều vẫn như trước bảo trì được đường biên ngang tín nhiệm quý giá. Hơn nữa nếu tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên ích kỷ lạnh lùng, vậy mới thật sự không có tương lai.” Quân Diêm Hoán sửng sốt. “Huống chi, tôi cũng không cho rằng bản thân là người tốt.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên cười nói, “Nếu lúc ấy anh gây nguy hiểm cho tôi cùng A Cảnh, tôi cũng chỉ có thể đem anh ném tới phòng trống đối diện, chứ không phải ở chỗ này tự mình trông coi anh.” Quân Diêm Hoán trầm mặc hồi lâu, mới nheo lại con ngươi ý tứ hàm xúc không rõ, nói, “Cậu thế nhưng rất thành thực, không sợ tôi trong lòng sinh ra khúc mắc?” “Tôi cảm thấy không cần thiết a, anh chẳng lẽ là người như vậy sao?” Lăng Mộ Ngôn cười cười, “Được rồi, tôi trước hết đi nghỉ ngơi một chút, nếu cảm thấy nhàm chán, anh có thể cùng A Cảnh tâm sự hoặc trợ giúp cậu ấy một chút.” Quân Diêm Hoán biểu tình thoáng dịu đi, “Cậu đúng là thoải mái… bất quá vì cảm ơn cậu không đem tôi ném tới phòng trống đối diện, tôi sẽ không cùng cậu tranh cướp nữ nhân.” “Tranh, tranh cướp nữ nhân?!” Lăng Mộ Ngôn khuôn mặt tuấn nhã ôn nhu kia lập tức đỏ bừng. Hắn cuống quýt nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, phát hiện bên kia không hề có động tĩnh, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, không khỏi quẫn bách trừng mắt liếc Quân Diêm Hoán đang cười xấu xa một cái, “Đừng nói lung tung, A Cảnh, A Cảnh…” “Được rồi, tôi không trêu cậu nữa, cậu mau chóng đi nghỉ ngơi đi.” Quân Diêm Hoán lộ ra tươi cười bất kham giống như dĩ vang, nhưng Lăng Mộ Ngôn lại nhạy cảm phát hiện ra, đạm mạc cùng xa cách lúc trước gã vẫn luôn giấu giếm dưới đáy mắt không biết từ khi nào đã dần dần tiêu tan. … Kế tiếp hàng ngày trên cơ bản chính là ăn cơm, gấp rút lên đường, giết tang thi. Không khí giữa ba người trong khoảng thời gian đó dần dần hòa hợp, tương đối mà nói rất có ăn ý —– ít nhất sẽ không xuất hiện chuyện tình Lam Cảnh giáo huấn Lăng Mộ Ngôn rồi bị Quân Diêm Hoán (đơn phương) chỉ trích, sau đó hai người vừa tiếp tục tiến hành sinh hoạt hàng ngày vừa náo loạn tranh cãi với nhau. Dọc theo đường đi, dị năng băng hệ của Lam Cảnh đã đạt tới cấp 4, trong không gian lại dự trữ một số lượng lớn vật tư. Mà dị năng mộc hệ của Lăng Mộ Ngôn cùng dị năng hỏa hệ của Quân Diêm Hoán lúc này cũng đã đạt tới cấp 3. Hôm nay, ba người nghỉ ngơi đủ rồi đang chuẩn bị tiếp tục lên đường, đột nhiên lại nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động cùng thanh âm hỗn loạn mắng chửi. [Đinh, phát hiện ra mục tiêu công lược Bùi Vũ Trần, thỉnh người chơi chú ý.] Bùi Vũ Trần? Lăng Mộ Ngôn bàn tay đang thu dọn đồ đạc hơi dừng lại một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra vị nam chủ không có độ tồn tại nhất trong nguyên văn tiểu thuyết. Bùi Vũ Trần gặp được nữ chủ thời điểm nữ chủ đang trên đường đi tới căn cứ L, bởi vì trước mạt thế sinh hoạt không tốt, tính cách trừng mắt tất báo thủ đoạn âm ngoan độc ác, đối với tất cả mọi người tràn ngập ác ý cùng không tín nhiệm. Tại sau khi bị nữ chủ sử dụng bạo lực để đối đãi, thề phải tìm ra được nhược điểm của đối phương để báo thù. Cho nên liền quấn lấy nữ chủ, cho dù thường xuyên bị nữ chủ ghét bỏ đả kích thậm chí sử dụng bạo lực (…), cũng không chịu buông tha. … Kết quả, tự nhiên chính là trái lại bản thân mình bị hãm sâu vào. no zuo no die why you try [châm nến] * no zuo no die why you try: không đi tìm đường chết liền không chết, tại sao bạn vẫn cứ làm Có lẽ bởi vì so với những nam chủ khác mà nói, cậu ta ở trong lòng nữ chủ địa vị thấp nhất, cho nên trong toàn bộ nội dung tiểu thuyết, số lần Bùi Vũ Trấn xuất hiện cũng ít nhất. Nếu nói thật ra, nữ chủ sau khi cùng Lăng Mộ Ngôn và Quân Diêm Hoán không cẩn thận phân tán, một mình chạy trên đường mỏi mệt, Bùi Vũ Trần có thể xem như… thuốc điều hòa của nữ chủ? “… Nếu lúc trước ‘Lăng Mộ Ngôn’ không lựa chọn trói chặt nữ chủ, cuốn tiểu thuyết này còn có thể có nam chủ hay không?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên sắc mặt có chút quái dị, “Lại nói tiếp vì cái gì ta đọc nội dung tiểu thuyết không cảm nhận được nữ chủ đối với nhóm nam chủ có tình cảm? Cho dù là ‘Lăng Mộ Ngôn’, bất quá cũng chỉ là có chút cảm tình mà thôi.” 001 đáp, [Bởi vì nội dung chính của cuốn tiểu thuyết này chính là xoay quanh nữ chủ biến cường để phát triển, tuyến tình cảm rất yếu. Nữ chủ là dị năng băng hệ, hơn nữa vốn chỉ tin tưởng chính mình, cô ta thực lực càng mạnh thì sẽ càng thêm lạnh lùng vô tình. Cho nên nếu lúc trước ‘Lăng Mộ Ngôn’ không quyết đoán quyết định cùng vài vị nam chủ trói buộc nữ chính, có lẽ cuốn tiểu thuyết này kết cục sẽ là mạt thế nữ cường không có CP.] Lăng Mộ Ngôn lộ ra ý cười mềm mại, đứng lên đối với Lam Cảnh thờ ơ tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, nói, “A Cảnh, để tôi đi ra ngoài nhìn xem sao?” Lam Cảnh chống tay đỡ đầu đang nhắm mắt dưỡng thân, nghe vậy không khỏi lạnh lùng thốt lên, “Không liên quan tới cậu, đừng xen vào việc của người khác.” “Nhưng mà bọn họ đang ở ngoài cửa lớn tiếng khắc khẩu a, vạn nhất đem tang thi dẫn tới đây thì không tốt lắm.” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, trên mặt hiện lên một tia ưu sầu, sau đó lại nói, “Hơn nữa chốc lát nữa vô luận chúng ta đi ra ngoài hay bọn họ tiến vào trong, đều sẽ đụng độ.” Quân Diêm Hoán lười biếng cười nói, “Vậy chờ bọn họ tiến vào rồi tính sau, chúng ta nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút a, Mộ Ngôn.” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ nhìn hai người, lắc lắc đầu chỉ có thể ngồi trở lại. Mà Lăng Mộ Ngôn vừa mới ngồi xuống, cửa chính đã bị đá văng. “Đi vào!” Tiếng hô thô bạo vang lên. Thanh niên tuấn mỹ âm nhu một tay đút vào trong túi quần, ý cười sâu xa, bộ dáng không sao cả tiến vào. Thời điểm nhìn thấy ba người ở trong phòng, trên mặt không khỏi hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường. * dị sắc: kỳ quái, khác lạ “Chúng mày là ai?!” Nam nhân trên mặt có sẹo mang theo một thiếu niên thập phần nhu thuận đáng yêu tiến vào cũng sửng sốt, sau đó hung ác hỏi. Lam Cảnh vẫn như trước thờ ơ nhắm mắt dưỡng thần, Quân Diêm Hoán cũng lười biếng tựa vào ghế dựa không lên tiếng, chỉ có Lăng Mộ Ngôn tựa hồ muốn nói chuyện lại bị hai người kia đồng thời trừng mắt liếc một cái, không khỏi trở nên thành thật. “Ta có phải hay không giả bộ quá đạt…?” Lăng Mộ Ngôn buồn bực hỏi, hắn vừa rồi thật sự chỉ là muốn điều chỉnh một chút tư thế ngồi mà thôi a… [Ai bảo Ngôn Ngôn lưu lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu ~] 001 có chút vui sướng khi thấy người gặp họa nói, sau đó cảm thán, [Bất quá quả nhiên người thuộc hệ chữa trị rất được yêu thích a ~ Trước kia Quân Diêm Hoán rõ ràng còn rất khinh thường người có tính cách như vậy, dọc theo đường đi lại luôn âm thầm chiếu cố bảo vệ Ngôn Ngôn cậu.] Có lẽ Lăng Mộ Ngôn đối với Quân Diêm Hoán, tựa như một luồng hào quang đột nhiên xuất hiện trong vực sâu hắc ám, ấm áp nhu hòa lại không chói mắt. Ở thời điểm gã đối với thế giới này dần dần bắt đầu thất vọng bất mãn đối, rốt cuộc có người đúng lúc đem gã kéo trở lại thế giới này. Thấy bản thân bị ngó lơ, nam nhân mặt sẹo sắc mặt lập tức lộ ra vẻ căm tức, hắn ta rút ra khẩu súng bên hông, “Lão tử đang hỏi chúng mày, không nghe thấy sao?! Chúng mày là ai!” Lam Cảnh tức khắc mở mắt, ánh mắt băng hàn đến tận xương tủy khiến cho nam nhân mặt sẹo theo bản năng lui về phía sau vài bước. Thời điểm phản ứng lại, hắn ta không khỏi thẹn quá hóa giận, đem họng súng nhắm về phía Lam Cảnh, “Mày trừng cái gì! Cẩn thận chọc giận lão tử, mày chịu không nổi hậu quả đâu!” Mà Lam Cảnh còn chưa hành động, nhánh cây xanh mơn mởn đã vô thanh vô tức gắt gao cuốn lấy tay của nam nhân, súng lục rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục —– “Vị tiên sinh này có phải hay không có chút thiếu lễ phép?” Thanh niên tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc đứng ở một bên khống chế nhánh cây, ý cười ôn nhu nhã nhặn nói, “Rõ ràng là các người xông vào, nói như vậy tựa hồ không khỏi quá mức quá phận đi.” ~ ~ ~ ~ ~ * giày quân đội: <img alt="" src="https://static./chapter-image/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/o9x8w05.jpg" data-pagespeed-url-hash=148377513 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>